Bản Chất Của Đ.ĩ

Chương 22: Chỉ muốn đối tốt với anh




Edit: 笑顔Egao.

Vì Chu Cẩn Sơ đang xem bình luận người khác khen ngợi Trung Khuyển, Tiếu Lăng Tiêu cũng đi theo đọc cả một buổi tối.

Hắn nằm trên đùi Chu Cẩn Sơ, ngẩng đầu lên nhìn màn hình máy vi tính, vừa xem vừa phát ra thanh âm hưng phấn. Hắn rất thích vùi mình trên người Chu Cẩn Sơ, tuy hình thể của hắn càng ngày càng lớn, làm ổ trong lòng y cũng ngày càng tốn sức. Đối với giống Husky mà nói, sáu tháng tuổi đã rất to rồi.

Trên trang web tràn ngập đều là “Trung Khuyển của chúng ta thật đáng yêu!”, “Lúc nhảy cùng Chu Cẩn Sơ nhìn thật dễ thương!”.

Còn có người nói: “OMG con chó này thật tâm cơ!”, “Husky này cũng quá thông minh!”, “Sau kiến quốc không cho phép thành tinh*!”, “Đến lúc phải đưa động vật thành tinh đi trại quản lý giáo dục rồi!”. (câu “Sau kiến quốc không còn cho phép thành tinh” này xuất hiên ở rất nhiều truyện, đam mỹ thì có ‘Sau khi kiến quốc, nam chủ không được thành tinh’ của Thạch Đầu Dương hoặc ‘Nam nhân tự mang xuân dược’ của Dịch Tu La, đại khái nó là một câu ngôn ngữ mạng như câu ‘Đầu năm nay làm xxx cũng không dễ dàng’ các bạn hay thấy ấy, còn nguồn gốccủa nó thì tới không biết:< )

Có người còn lập weibo mang tên “Hậu cung của Trung Khuyển”, đăng các loại phim ảnh về hắn, những bức ảnh Chu Cẩn Sơ đăng trên weibo cũng đều được share lại.

Tiếu Lăng Tiêu càng xem càng hưng phấn, thậm chí còn quên mất mấy câu nhạc đệm không được hài hòa.

Cái được gọi là “mấy câu nhạc đêm không hài hòa” chính là bình luận được đăng khá sớm dưới weibo kia, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp viết: “Gần đây đang đọc tiểu thuyết có người biến thành động vật, tôi không kìm được suy nghĩ, biết đâu Trung Khuyển thực ra là do người biến thành?”. Phía dưới là một đống reply bình luận của cô nàng: “Không thể nào, nếu thực sự là người thì tên này cũng quá xuẩn rồi ha ha ha.”

Tiếu Lăng Tiêu: “......”

Mặc kệ mọi người nói như thế nào, đối với Tiếu Lăng Tiêu luôn muốn nổi tiếng mà nổi không được mà nói, có dang tiếng chính là điều tốt. Giải trí cho mọi người, được mọi người yêu thích, từ trước đến nay vẫn uôn là mục tiêu của hắn, bây giờ coi như đã thực hiện được một phần.

Vận mệnh có đôi khi thực sự rất thần kỳ, một chuyện sau khi đã phát sinh rồi, về sau rất khó phán đoán được sức ảnh hưởng của nó.

Lấy hiện tại mà nói, lợi ích khi làm chó —— thứ nhất là được tiếp xúc với Chu Cẩn Sơ, thứ hai là trở thành đại minh tinh.

Hắn nghĩ: trong cẩu sinh này ta chính là người chiến thắng...... quả thực chính là WINNER viết hoa trong toàn bộ loài chó. Mỗi ngày đều liếm mặt của nam nhân đẹp trai nhất tổ quốc, được nam nhân đẹp trai nhất tổ quốc cưng chiều, hơn nữa còn được nhân dân cả nước yêu thích, cả buổi tối đến một bình luận xấu cũng không có.

Tiếu Lăng Tiêu biết hắn cần nghĩ biện pháp biến trở lại thành người, cuộc sống cả đời làm chó không thể coi là thoải mái, thế nhưng hắn kỳ thực không rõ mình sau khi trở về nên làm cái gì, xem ra hết thảy đều sẽ giống như trước, không được ủng hộ ước mơ làm hắn nản lòng. Ngược lại là bây giờ, hắn hiểu rõ tiếp theo nên làm gì, con đường phía trước tựa hồ trở nên rõ ràng, lớp sương mù dày đặc chắn ngang khi là con người bị xua đi, dọc theo đường đi đều là hoa nở đón chào, khiến trong lòng Tiếu Lăng Tiêu tràn đầy nhiệt tình.

Nếu vậy… thừa dịp không biết lúc nào mới biến trở lại, cứ hưởng thụ thêm mấy ngày đi. Như vậy sau này biến lại thành người, cho dù sinh hoạt vẫn gian khổ như cũ, hắn cũng có một quãng thời gian tươi đẹp để hồi ức, sau này khi suy nghĩ về ý nghĩa con đường đóng phim cũng có thể tự hào: ít ra mình cũng đã từng nổi tiếng.

Hiện tại, hắn chỉ hy vọng thân thể của mình vẫn ổn.

Hắn thỉnh thoảng sẽ liên lạc với bạn bè và người thân một chút. Có một lần, hắn thấy cô ruột khóc lóc nói “Tiếu Lăng Tiêu ngày hôm nay suýt nữa đã ăn phân”, lập tức sợ tới mức đổ một thân mồ hôi lạnh, lớp lông chó siêu dày cũng không đủ làm hắn thấy ấm áp, chỉ có thể hy vọng ông trời phù hộ thân thể của hắn đừng có ăn phải cái gì không nên ăn, coi như đã ăn cũng đừng để hắn biết.

***

Trên internet, bình luận cùng bài share liên quan đến Trung Khuyển nhiều đến mức đọc không hết.

Sau đó, Chu Cẩn Sơ cũng chỉ nhìn một ít bình luận nổi bật dưới weibo, cùng với một ít bài đăng đứng top về Trung Khuyển, còn lại đều lướt qua không đọc lấy một cái.

“Sắp mười giờ rồi…” Cuối cùng Chu Cẩn Sơ cũng tắt máy vi tính.

“Ngao~” Tiếu Lăng Tiêu vẫn chưa thấy đủ.

“Phải đi ngủ.” Chu Cẩn Sơ nói.

“…… Gâu.”

Chu Cẩn Sơ ôm lấy Tiếu Lăng Tiêu thả xuống mặt đất.

“……. Gâu!” Tiếu Lăng Tiêu đứng lên bằng hai chân sau, dùng hai móng vuốt chó đặt lên người Chu Cẩn Sơ.

“…” Chu Cẩn Sơ bất đắc dĩ nở nụ cười: “Vẫn muốn ôm?”

“……. Gâu.”

“Được rồi được rồi, ” Chu Cẩn Sơ nói: “Đa số chó đều dính người, chỉ có mày… dính người nhất.”

Nói xong, Chu Cẩn Sơ cong người ngồi xuống, đặt tay dưới nách Tiếu Lăng Tiêu, hơi dùng sức bế Tiếu Lăng Tiêu lên.

“Ngao…” Hai cái chân chó của Tiếu Lăng Tiêu vòng qua, quấn lấy eo của Chu Cẩn Sơ, đồng thời khoát hai móng vuốt lên bả vai y. Đầu của hắn rất gần đầu chủ nhân, hai mắt lẳng lặng nhìn đối phương.

Chu Cẩn Sơ một tay đỡ dưới mông Trung Khuyển, một tay khác ôm lấy lưng để nó treo trên người mình.

“…” Tiếu Lăng Tiêu biết rõ, hắn thích được Chu Cẩn Sơ ôm. Hắn thích dán lên lồng ngực đối phương, cảm thụ nhiệt độ trên người đối phương truyền tới… nếu như đối phương không mặc quần áo sẽ tốt hơn. Đồng thời hắn cũng thích được Chu Cẩn Sơ ôm thật chặt, Sức lực khi ôm ấp khiến hắn cảm thấy yên bình. Tiếu Lăng Tiêu kỳ thực có một chút chán ghét việc nhìn Chu Cẩn Sơ từ phía dưới lên, hắn thích dùng tầm mắt cao ngang với đối phương để giao lưu.

“Về phòng ngủ.” Chu Cẩn Sơ nói.

“…” Tiếu Lăng Tiêu không đáp lại.

Mũi chó vô cùng nhạy bén. Ở khoảng cách gần, Tiếu Lăng Tiêu có thể ngửi được rõ ràng mùi hương tươi mát trên người Chu Cẩn Sơ. Đó là hương vị của Chu Cẩn Sơ, hắn vĩnh viễn sẽ không nhận nhầm. Gần đây, Tiếu Lăng Tiêu thường xuyên cảm thấy mình có vấn đề, vì chỉ cần hắn treo trên người Chu Cẩn Sơ, cùng với  việc đến gần rồi ngửi mùi hương trên người đối phương, hắn sẽ say mê tới mức muốn té xỉu, trái tim thì đập rầm rầm chứng tỏ không phải do hạ đường huyết.

Hắn có chút không nỡ tách khỏi Chu Cẩn Sơ.

Sau khi hắn biến thành chó, cũng chỉ tiếp xúc với một mình Chu Cẩn Sơ. Chu Cẩn Sơ đối xử với hắn vô cùng tốt, dỡ xuống hết thảy cảm giác hoảng sợ và không an toàn của hắn. Tiếu Lăng Tiêu biết rõ Chu Cẩn Sơ là một người rất ngại phiền phức, tuy sẽ không tỏ ra thất lễ, nhưng Chu Cẩn Sơ tỏ ra yên tĩnh, không tích cực tương tác với người khác, nhìn qua vô cùng khó gần, mà một Chu Cẩn Sơ như vậy lại vì hắn mà tham gia gameshow truyền hình…

Nếu như phải rời xa, hắn nên làm gì bây giờ?

“Mày càng ngày càng nặng.” Chu Cẩn Sơ ôm Tiếu Lăng Tiêu lên lầu, bước chân so với lúc trước rõ ràng nặng nề hơn nhiều.

“…” Tiếu Lăng Tiêu mặc kệ.

Coi như hắn nặng thật, hắn cũng không muốn chạm đất.

…vì muốn được ôm.

Chu Cẩn Sơ đi tới phòng vệ sinh, sau khi vệ sinh cá nhân xong, một người một chó trèo lên giường.

Chu Cẩn Sơ cởi áo, eo thon xinh xẹp cùng cơ thịt rõ ràng lộ ra.

Tiếu Lăng Tiêu vẫn đặt đầu lên mép gối, che một ít chăn, chiếm một nửa giường, quay lưng về phía Chu Cẩn Sơ.

“Ngủ đi.” Chu Cẩn Sơ tắt đèn.

Nhưng mà, Tiếu Lăng Tiêu không ngủ được.

Có lẽ là do thần kinh vẫn chưa thoát khỏi sự hưng phấn mang tên “chiến thắng cẩu sinh”, mà cũng có thể là nguyên nhân khác, tóm lại là Tiếu Lăng Tiêu không ngủ được.

Muốn ngủ cũng không ngủ được, Tiếu Lăng Tiêu lăn lộn cả nửa buổi vẫn không có cách nào tiến vào giấc ngủ.

Hắn nhắm chặt hai mắt chó, cái gì cũng không làm, cứ nằm đó suốt hai giờ đồng hồ, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Phải làm sao mới yên tâm được đây…

Hắn quay đầu lại nhìn Chu Cẩn Sơ. Hô hấp của Chu Cẩn Sơ đều đều, tựa hồ đã ngủ say.

Cũng không biết là suy nghĩ cái gì, Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu dịch từng chút về phía sau.

A… hình như lông dày đụng vào đối phương… quả nhiên trong lòng trở nên thư thái hơn nhiều…

Tiếu Lăng Tiêu lại dựa sát vào phía sau, bây giờ không chỉ lông mao, toàn bộ phía sau lưng đều chạm vào cánh tay Chu Cẩn Sơ. Nhiệt độ ấm áp vây quanh khiến lòng hắn bằng phẳng hơn một chút. Cảm giác âm ấm trực tiếp truyền tới làm lo lắng trong lòng Tiếu Lăng Tiêu biến hết sạch.

“…” Tiếu Lăng Tiêu lại tiếp tục nhích về phía sau, gần như đã sát tới mức không thể tách rời, lúc này mới một lần nữa nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Bất quá, vỏn vẹn năm giây sau, Tiếu Lăng Tiêu vẫn cảm thấy bất mãn như cũ, gầm gừ một tiếng, xoay người dùng hai cái vuốt chó gắt gao ôm lấy cánh tay Chu Cẩn Sơ, toàn bộ cơ thể đều dán vào, ngửi ngửi mùi vị trên người Chu Cẩn Sơ, cuối cùng cũng lấp đầy được khoảng trống trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.