Bản Chất Của Đ.ĩ

Chương 20: Đừng liếm, cắn đi




Đối với con Husky duy nhất không hiểu mệnh lệnh, huấn luyện viên không còn cách nào khác ngoài kiên nhẫn dạy nó thêm vài lần. Bất quá con Husky này rất ngốc, dạy mười lần mới có thể sủa, nhưng sủa cũng không ổn chút nào, cứ gục gặc như hít thuốc.

“Như vậy đi,” huấn luyện viên nói với Chu Cẩn Sơ: “Sắp xếp đội hình lại một lần nữa, cho chó của anh đứng hàng đầu, vì Trung Khuyển diễn tốt nhất. Hàng thứ hai xếp ba con, con ngốc nhất kia giấu kín sau lưng Trung Khuyển không để lộ ra là được, hai bên nó là hai con chuyên nghiệp. Hàng thứ ba xếp bốn con, hai con chuyên nghiệp còn lại xếp hai bên, không chuyên giấu ở giữa. Ở vị trí dễ thấy đều sẽ là mấy con diễn tốt sẽ nâng cao hiệu quả.”

“…!!!” hai mắt chó của Tiếu Lăng Tiêu trợn tròn.

Chó đầu đàn! Hắn dĩ nhiên lại được làm chó đầu đàn!

Loại chuyện được làm người dẫn đầu này trước nay chưa bao giờ đến phiên Tiếu Lăng Tiêu.

Từng có một lần, đạo diễn vì thích tướng mạo của Tiếu Lăng Tiêu mà để hắn đứng chính giữa. Lúc ấy Tiếu Lăng Tiêu vô cùng cao hứng, khi diễn cũng diễn vô cùng nỗ lực và để tâm. Thế nhưng sau 3 lần NG, đạo diễn nhíu nhíu mày, chỉ vào Tiếu Lăng Tiêu, nói: “Cậu, đổi vị trí sang… phía ngoài cùng đi.” Nói xong lại chỉ vào người đứng cạnh Tiếu Lăng Tiêu: “Lấy anh làm trung tâm, mỗi người dịch sang bên cạnh một vị trí.” Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy rất khuất nhục, nhưng lại không thể bỏ dở giữa chừng, đành phải đến rìa đội hình trong ánh mắt đồng tình của mọi người. Ai ngờ chuyện này vẫn chưa kết thúc. Quay lại hai lần, đạo diễn tức đến giơ chân hổn hển chỉ vào Tiếu Lăng Tiêu: “Cậu không nhất thiết phải đứng hàng đầu… phía ngoài cùng đúng không? Vậy cậu đến hàng cuối… phía ngoài cùng được không?!” Sau khi Tiếu Lăng Tiêu nghe lời dời đến góc cuối, cảnh quay này mới coi như đạt yêu cầu.

Sau lần đó, Tiếu Lăng Tiêu đã từng có ý định viết một cuốn tự truyện, ghi lại quãng thời gian dốc sức trong giới giải trí của bản thân. Câu mở đầu hắn đã nghĩ kĩ rồi, sẽ là “Nhiều năm sau đó, Tiếu Lăng Tiêu quỳ gối trước mặt đạo diễn, nhớ lại một buổi chiều xa xôi nào đó hắn quyết định làm diễn viên.“. Tên của tự truyện là 《 Trăm năm uất ức 》.

Bất quá, tuy hắn chịu nhiều uất ức như vậy, nhưng vẫn chưa bao giờ từ bỏ nghề diễn.

Tiếu Lăng Tiêu rất muốn nổi danh. Kỳ thực lí do vốn không liên quan đến tiền bạc, hắn chỉ đơn thuần yêu thích diễn lại từng câu chuyện xưa cũ, dùng hành động cùng ngôn ngữ “giảng giải” cho người khác nghe bằng phương thức tốt nhất, khiến người ta hoặc vui hoặc buồn hoặc bình thản hòa mình vào câu chuyện, cùng nhân vật trải qua tụ tán ly hợp, để người xem có thể cảm thấy cô quạnh cho dù bản thân không hề cô quạnh, cảm thấy bi thương trong khi chính bản thân không chút bi thương, khi vui vẻ càng vui vẻ hơn, cảm xúc dần trở nên phong phú. Cho dù là những người không được học hành đến nơi đến chốn, chỉ cần mắt không mù, tai không điếc, đều có thể thông qua phim ảnh hiểu được rất nhiều điều. Chỉ cần nghĩ tới một ngày nào đó mình có thể làm được những điều này, được người khác tán dương, được khích lệ, được yêu thích, hắn sẽ lại tràn ngập nhiệt tình, trong đầu sẽ thôi uể oải mà suy nghĩ mình có thể từ từ tiến bộ.

Vì thế, giờ khắc này tuy bản thân chỉ là một con chó, Tiếu Lăng Tiêu vẫn rất cảm động.

Cố đạo diễn vì muốn Tiếu Lăng Tiêu càng thêm vẻ khốc huyền*, nói với quay phim: “Tiêu điểm đặt ở trên người Trung Khuyển.”. Nói xong, ông nhìn vào camera theo dõi: “Một, hai ba, bắt đầu.”.(khốc huyền: lãnh khốc, táo bạo)

Huấn luyện viên nghe được lệnh, lập tức cầm đồ ăn hô: “Ngẩng đầu, sủa!”

Tiếu Lăng Tiêu đứng ở vị trí phía trước, nỗ lực tru lên, ra vẻ mình thực sự là một con sói.

Bởi vì số lượng chó khá nhiều, mỗi lần đều có sai lệch, không phải con này chậm thì là con kia chậm, huấn luyện viên phạt xong con này lại phải phạt con khác, chỉ có Tiếu Lăng Tiêu không làm sai, lần nào cũng đúng thời gian.

Cố đạo diễn quay liên tiếp hai mươi lần, cuối cùng mới bất đắc dĩ nói: “Thôi vậy là được rồi. Vốn đều là tạm thời gom lại, không thể hi vọng cả đám con nào cũng thông minh.”

Tiếu Lăng Tiêu thấy Chu Cẩn Sơ đến gần, y hơi khom lưng, sau đó ôm hắn vào lòng. Chu Cẩn Sơ hỏi: “Mệt không?” Hai cảnh quay tốn hết một ngày, không phải chạy cũng là sủa, Chu Cẩn Sơ khẳng định chó của y rất mệt mỏi. Đối với y mà nói, chỉ bước mười bước nói mười câu cũng đã đủ mệt rồi.

Tiếu Lăng Tiêu dùng hai móng vuốt ôm lấy cổ Chu Cẩn Sơ, ngẩng đầu nhìn mặt Chu Cẩn Sơ, cảm thấy dung mạo của đối phương nhìn từ góc độ này vô cùng đẹp trai, thêm vào ngữ khí dịu dàng quan tâm kia nữa, khiến hắn đột nhiên ma xui quỷ khiến lè lưỡi liếm lên mặt Chu Cẩn Sơ một cái.

“…” Chu Cẩn Sơ nhìn chó nhà mình. Chó nhà y thực ra không thích liếm người. Trước đây Chu Cẩn Sơ cũng từng thử vươn tay đặt trước miệng chó để trêu nó, thậm chí còn cố tình để ngón tay dính mùi xương sườn, nhưng mỗi lần chó nhà y đều bày ra vẻ ghét bỏ quay đầu ra chỗ khác, hoàn toàn khác với định nghĩa về chó mà Chu Cẩn Sơ biết. Chu Cẩn Sơ thật không ngờ, ngày hôm nay chó nhà y dĩ nhiên lại chủ động liếm y một cái.

Tiếu Lăng Tiêu liếm một cái, cảm thấy xúc cảm rất tốt. Mặt đối phương trắng mịn, cũng rất ấm áp, còn mang theo một loại mùi vị tươi mát. Suy nghĩ một lát, Tiếu Lăng Tiêu lần thứ hai quệt nước bọt lên mặt người ta.

Mặt của ảnh đế bị tui liếm, hơn nữa còn liếm những hai lần!

“… Thôi được rồi.” Chu Cẩn Sơ nhẹ nhàng xoa xoa đầu chó của hắn.

Sau khi về đến nhà, Chu Cẩn Sơ phát hiện Cố đạo diễn đăng vài bức ảnh của buổi quay hôm nay lên weibo, đồng thời còn hết sức tán thưởng chó nhà mình.

Weibo của Cố đạo diễn viết: 【@ Chu Cẩn Sơ: chó nhà ảnh đế cũng là ảnh đế luôn, diễn xuất vô cùng xuất sắc, lần đầu đã có thể so với chó được huấn huyện chuyên nghiệp, được xếp ở hàng đầu, hôm nay ghi hình rất thuận lợi! [ ha ha ][ ha ha ][ ha ha ]】Weibo của Cố đạo diễn chỉ có khoảng hơn trăm lượt follow, vì Cố đạo diễn chủ yếu quay quảng cáo nên người để ý không nhiều, cũng không thu hút sự chú ý quần chúng.

Chu Cẩn Sơ nhìn thử, phát hiện quả Cố đạo diễn chụp Trung Khuyển nhìn rất đáng yêu, liền share lại.

Trước đây, weibo của Chu Cẩn Sơ gần như là một bảng thông báo, trên weibo ngoại trừ giới thiệu phim mới và danh sách hoạt động ra, hầu như không còn thứ gì khác, đến ảnh chụp cũng không quá hai bức. Nhưng từ khi y nuôi chó, trên weibo thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ảnh của một con Husky, Chu Cẩn Sơ phát hiện y rất thích nghe người khác khen Trung Khuyển. Y không thích đăng hình chính mình, y cảm thấy mình dễ nhìn như vậy đều do công lao của cha mẹ, không có gì đáng tự hào. Nhưng Trung Khuyển lại không giống vậy, Trung Khuyển đáng yêu được như bây giờ là do mắt nhìn của y chuẩn, nuối nấng cũng tốt.

Tiếu Lăng Tiêu ở bên cạnh nhìn màn hình toàn lời khen ngợi, cảm động đến mức không biết nên nói gì cho phải. Là con người đều sẽ có khát vọng được tán thành, khát vọng chứng minh cuộc đời của mình rất có ý nghĩa. Thuyết nhu cầu của Maslow đã nói, nhu cầu của con người từ thấp đến cao được chia làm năm mức: nhu cầu sinh lý, nhu cầu an toàn, nhu cầu xã giao, nhu cầu tôn trọng và nhu cầu được tự thể hiện bản thân. Tiếu Lăng Tiêu chưa từng thực hiện qua nhu cầu cuối cùng, bây giờ đột nhiên có một đám người nói có một việc nào đó không có hắn không thể thực hiện, không phải hắn sẽ không hoàn thành được, trong lòng hắn sẽ được lấp đầy, thậm chí có thể quên mình đang ở trong thân thể một con chó mà dốc sức hoàn thành nhiệm vụ.

***

Mười ngày sau, quảng cáo lên TV.

Khách hàng cũng rất thông minh, nhận thức được tình huống có lợi liền lập tức dùng câu “Quảng cáo từ Husky của ngôi sao điện ảnh Chu Cẩn Sơ” làm câu tuyên truyền trọng điểm, vô số người vì muốn nhìn chó nhỏ nhà Chu Cẩn Sơ mà xem đoạn quảng cáo này, sau đó lập tức rít gào con chó này thật đáng yêu, tuy rằng vẫn có người cười nhạo việc quảng cáo dùng chó đóng giả sói. Nhưng động vật nhỏ mãi mãi được ưu tiên, cơ bản sẽ không có ai thực sự đi anti một con vật.

Tiếu Lăng Tiêu đang chìm trong hư vinh cố gắng đọc hết bình luận, mặc dù hắn cũng biết, độ hot của quảng cáo này cũng không duy trì được quá hai ngày.

Tiếu Lăng Tiêu chỉ không ngờ tới, một chương trình quảng cáo nho nhỏ lại mang đến cho hắn một cơ hội mới.

Quảng cáo vừa được up lên mạng, Người đại diện của Chu Cẩn Sơ – Cung Bình lập tức bấm số điện thoại của Chu Cẩn Sơ.

Cung Bình là người đại diện vương bài của công ty, hiện nay chỉ mang theo một nghệ sĩ là Chu Cẩn Sơ. Người này có hai em trai đã đi làm, cả ba anh em đều làm người đại diện. Ba người đại diện tên gọi là Cung Bình, Cung Chính, Cung Khai, cũng không hiểu cha mẹ họ nghĩ cái gì mà đặt ra ba cái tên này. (giải thích một chút, họ Cung của ba anh em nhà này phát âm giống chữ “công”, cho nên tên của ba người sẽ nghe thành Công Bình -> Công Bằng, Công Chính -> ai nhớ cụm “giao thông công chính” không:)), người cuối cùng là Công Khai)

Cung Bình nói: “Bên công ty của Hoàng Đấu Nhã… đang lên kế hoạch gameshow dành cho nghệ nhân, tên là “Thú cưng tiến lên!”, yêu cầu chủ nhân và thú cưng cùng tham gia. Cô ấy muốn mời Trung Khuyển tham gia, cảm thấy Trung Khuyển sẽ được chào đón.”

“Tại sao lại tìm đến tôi.” Chu Cẩn Sơ nói: “Tôi không tham gia loại hoạt động này.” Nguyên nhân có hai cái: thứ nhất, địa vị của y cao, không cần mượn loại chương trình này nâng cao giá trị bản thân; thứ hai, y không thiếu tiền. Còn một điều nữa, y không muốn lên TV giả bộ hoạt bát.

“Tôi cũng đoán vậy.” Thanh âm của Cung Bình truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tôi từ chối rồi.”

… Cái gì?! Tiếu Lăng Tiêu nghe được điện thoại, suy nghĩ đầu tiên là: tui rất muốn đi!

Gameshow chính là nơi xây dựng nền tảng danh tiếng cho nghệ nhân, Tiếu Lăng Tiêu thực sự mong muốn tiếp tục xuất hiện trước mặt công chúng, sau khi quay quảng cáo hắn đã không thể nào tiếp thu được việc cả ngày ngồi xổm trong nhà Chu Cẩn Sơ, mỗi ngày đều không làm gì, người tiếp xúc duy nhất cũng chỉ có “chủ nhân”.

Thật vất vả mới có cơ hội làm minh tinh, Tiếu Lăng Tiêu cơ bản không muốn bỏ qua.

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức há miệng cắn khuy ống tay áo sơ mi của Chu Cẩn Sơ, từng chút từng chút tháo ra, đồng thời cẩn thận không làm đứt khuy.

Chu Cẩn Sơ: “…”

Đầu dây bên kia, Cung Bình nói tiếp: “Nếu không có chuyện gì, vậy cậu đi nghỉ ngơi đi.”

“Chờ đã,” Chu Cẩn Sơ lên tiếng ngăn cản: “Hình như Trung Khuyển muốn đi.”

“… Hả?”

“Hẳn là trùng hợp thôi, nó đang cắn áo tôi.” Chu Cẩn Sơ nói: “Nhưng tôi đột nhiên nhớ ra, Trung Khuyển rất thích chỗ đông người.”

Cung Bình hỏi lại: “… đông người?”

“Phải.” Chu Cẩn Sơ đáp: “Lần trước khi quay quảng cáo, nó rất hưng phấn. Tôi nuôi nó lâu như vậy mà vẫn chưa bao giờ thấy nó vui vẻ như thế.”

Cung Bình không nói gì.

“…” Chu Cẩn Sơ do dự cả nửa ngày.

“Chương trình này còn giúp khoe thú cưng.” Cung Bình bình tĩnh thay y phân tích: “Nhân dân cả nước đều có thể biết chó của cậu có bao nhiêu đẹp đẽ bao nhiêu thông minh.” Cung Bình biết, Chu Cẩn Sơ rất thích khoe chó nhà mình.

“… Trọng điểm không phải cái này.” Chu Cẩn Sơ nhìn về phía Tiếu Lăng Tiêu. Tiếu Lăng Tiêu lập tức sử dụng khả năng diễn xuất, bày ra bộ dáng đáng yêu nhất… cũng đáng thương nhất cầu xin đối phương. Một lát sau, Chu Cẩn Sơ mới nói chuyện qua điện thoại: “Vậy đồng ý đi, Trung Khuyển thích nơi náo nhiệt.”

Cùng chơi vui vẻ với những con chó khác, cũng có thể là một chuyện tốt.

Chu Cẩn Sơ cũng không hiểu nổi, vì sao bản thân lại cưng chiều chó nhà mình đến vậy. Nhưng sâu trong nội tâm, y cảm thấy nếu bản thân đã nhận nuôi một con chó thì sẽ muốn nó được vui vẻ, để nó vì có mình nuôi dưỡng mà trở thành con chó hạnh phúc nhất trên đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.