Bản Chất Của Đ.ĩ

Chương 16: Bé đậu ngơ ngọt ngào




Edit: 笑顔Egao

Sau những ngày tết rộn rã tiếng pháo, không khí vui sướng của kì nghỉ lễ qua đi, Tiếu Lăng Tiêu phát hiện mình không có tiền. Nói một cách chính xác là, lại không có tiền. Mấy năm qua, thỉng thoảng đại gia đình sẽ tăng thêm thành viên mới, một chút tiền tích cóp hàng năm của Tiếu Lăng Tiêu đều bị phân hết cho bọn nhỏ.

Chuyên ngành của Tiếu Lăng Tiêu là truyền thông, lúc học chính quy còn kiêm chức làm người mẫu cho một cuốn tạp chí thời trang, sau đó đóng vài phim ngắn rồi sinh hứng thú với nghề diễn, đăng kí một lớp huấn luyện biểu diễn. Không ngờ rằng con đường này hắn lại đi không thuận lợi. Đừng nói nổi danh, hắn đến minh tinh tuyến mười tám cũng không bằng. Người sinh ra hứng thú với vóc dáng như người mẫu của hắn không hề ít, nhưng vừa tiến vào vòng phỏng vấn, hắn sẽ rất khó thông qua. Nói nôm na, kỹ năng diễn xuất của hắn không đạt. Bất quá, Tiếu Lăng Tiêu cũng không từ bỏ, vẫn luôn cố gắng luyện tập, đồng thời tìm kiếm cơ hội khắp nơi.

Tiếu Lăng Tiêu nằm úp sấp trên ghế sofa, tiện tay lưới weibo, trong một mảnh weibo vì phải đi làm mà kêu gào thảm thiết có một cái là của ảnh đế Chu Cẩn Sơ. Trong hình Chu Cẩn Sơ ôm một con Husky nhỏ xíu, trên cái mặt than lộ ra một tia cười nhợt nhạt, kèm theo vài chữ: “Mới nhận nuôi chó, mong chỉ giáo thêm.” Thời gian đăng là nửa tiếng trước, hiện giờ đã có mấy vạn bình luận.

Tiếu Lăng Tiêu nhìn con chó một bước lên trời kia, thở dài một cái xa xăm: “Ai… Người sống còn không bằng chó…”

Than thở xong, hắn nằm úp sấp trên ghế sofa ngủ thiếp đi trông đố kị.

Một lần nữa tỉnh lại, Tiếu Lăng Tiêu chỉ cảm thấy cả người ấm áp. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên lớp da lông phía trên, phảng phất như dát lên người hắn một tầng vàng kim. Tiếu Lăng Tiêu cúi đầu, cảm thấy ánh mặt trời có chút chói mắt, duỗi móng vuốt đến trước mắt che một cái.

Woa… Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: cái móng vuốt lông xù này thật đáng yêu.

Hai giây sau, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy có cái gì không đúng lắm: khoan đã… cái móng vuốt này là sao?!

Hắn khiếp sợ vung tay về phía bên trái, cái móng vuốt kia cũng văng về phía bên trái. Tiếp theo hắn lại vung tay về phía bên phải, cái móng vuốt kia cũng văng về phía bên phải. Hắn nhanh chóng nhìn xuống dưới thân, không ngoài ý muốn phát hiện được hai cái chân chó cùng đuôi chó.

“Ngọa tào*…” Tiếu Lăng Tiêu lăn từ ghế sofa xuống, xông về phía cái gương ở cửa ra vào. Hắn không thành thạo điều khiển bốn cái chân đi chuyển, loạng choạng một lúc cũng đến được trước gương. Lúc này, cái bàn cái tủ cũng đều trở nên khổng lồ. Sau đó… hắn thấy được bộ dạng của mình ở trong gương —— là một Husky còn nhỏ, hai con mắt màu xanh lam tựa như nước biển hơi xếch lên, trên mi mắt có ba vết xém, lỗ tai với cái mõm đều có đủ, rõ ràng là cùng một giống với con chó của Chu Cẩn Sơ. (ngoạ tào: đệt)

Mình biến thành chó… mình biến thành chó… Tiếu Lăng Tiêu bị đả kích đến mức cảm thấy trời đất đều đang quay cuồng.

Hắn nghĩ câu người không bằng chó chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, đâu phải hắn thật sự muốn làm một con chó!

Đầu hắn quay cuồng như say xe, nặng nề lết bốn cái chân tập tễnh trở về phòng khách, nhảy lên ghế sofa, một bộ không thiết sống nằm úp sấp bên trên.

Đến cùng phải làm sao mới có thể biến trở về đây… Tiếu Lăng Tiêu suy luận: nếu muốn biết đáp án, trước tiên nên bắt đầu từ vấn đề “Bằng cách nào biến thành chó”… Nhưng mà, mình làm sao lại biến thành chó… Vấn đề này vẫn rất khó… Ồ…? Mùi gì thế?

Khứu giác của chó vô cùng nhạy bén, Tiếu Lăng Tiêu ngửi được một mùi thơm ngọt.

Hắn chống người lên, dùng mũi chó ngửi ngửi, chóp mũi đánh hơi được hương thơm của hoa quả. Hắm tìm kiếm xung quanh, phát hiện trên bàn trà bày mấy túi hoa quả sấy khô, có anh đào khô, xoài khô, cả kiwi khô, vv… Túi đã từng mở ra rồi được buộc lại, nhưng vẫn làm mùi hoa quả bị lọt ra ngoài.

“Trông có vẻ rất ngon…?” Tiếu Lăng Tiêu duỗi ra một chân trước vịn vào bàn, một chân khác dùng sức với với, cuối cùng cũng chạm lên được một túi quả, dùng sức kéo nó về phía mình.

Hắn không thích ăn đồ ăn dở của người khác, dùng hai móng vuốt giữ cố định túi quả, cố gắng tìm nhãn hiệu ghi phía trên, một lòng ghi nhớ: a… hoa quả khô Siêu May Mắn… tên nhãn hiệu thật kỳ quái… sau này ra ngoài mua sắm nhất định phải mua về ăn…

“…!!!” Đang nhìn, Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên đẩy túi hoa quả khô ra: …!!! Mình đều đã biến thành chó!! Tại sao vẫn còn lòng dạ đi mua hoa quả khô a a a!

Hắn chạy vào thư phòng, muốn tìm một máy vi tính để tra thông tin, lại đột nhiên nghe thấy dưới lầu có tiếng người bước vào: “Trung Khuyển?”

…? Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: Trung Khuyển là cái quỷ gì?

Hắn bước vài bước xuống lầu, sau khi nhìn thấy “chủ nhân”, trong nháy mắt như thể bị sét đánh đứng chết dí tại chỗ.

Chu Cẩn Sơ! Thật sự là Chu Cẩn Sơ! Hắn xuyên qua thành con chó mới thấy lúc chiều trên weibo!

Tuy trong lòng vốn đã mơ hồ có ý nghĩ này, nhưng Tiếu Lăng Tiêu vẫn luôn kéo dài không muốn nghĩ đến, giờ phút này nhìn thấy Chu Cẩn Sơ đứng trước mặt, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy cẩu sinh* của mình thực u ám. (cẩu sinh: giống như nhân sinh là đời người  thì cẩu sinh là đời chó đó:)))

Chu Cẩn Sơ, là kẻ Tiếu Lăng Tiêu ghét nhất, tuy rằng người kia cơ bản còn không biết hắn là ai.

Có thể sẽ có người không hiểu, đã không nhận ra nhau, như vậy làm sao mà ghét được? Người hỏi ra được vấn đề này, nhất định là người không chú ý đến giới giải trí —— chán ghét một minh tinh chỉ là chuyện trong chốc lát, căn bản không cần phải nhận ra nhau. Fan biến thành antifan, người qua đường biến thành anti, nhanh như lốc xoáy.

Mấy năm qua, vội vã tìm kế sinh nhai, Tiếu Lăng Tiêu ở trên internet cũng hành nghề thủy quân*, duỗi tay tâng bốc, dựa thế tạo thế thay khách hàng đấu võ mồm. Hắn có tới mấy trăm tài khoản forum, vài trăm tài khoản weibo, trong đó còn có mười mấy cái đã có V**, còn có mấy trăm bằng hữu bên trong trao đổi tín hiệu. Lăn lộn trong vòng giải trí, không ít “khách hàng” thích công kích đối thủ để đạt được mục đích, ví dụ như bôi xấu một vai chính một bộ điện ảnh đang hơi nổi, kêu gọi khán giả từ chối tuyên truyền của bọn họ. Chu Cẩn Sơ là ảnh đế, phim đóng nhiều, chất lượng đều cao, đều là nhân vật đứng đầu chiến tuyến anti, bị bôi xấu tầng tầng lớp lớp. Tuy Tiếu Lăng Tiêu chủ yếu phụ trách cầm acc chém gió, nhưng trong team có những người khác thực sự là anti, giống như con quay luôn soi mói share liên tục, từ forum anti đến weibo, từ weibo anti đến wechat. Tiếu Lăng Tiêu  mỗi ngày đều ở giữa đám anti kia, sau một thời gian dài đã không thể yêu thích nổi Chu Cẩn sơ nữa rồi. Tuy nói như vậy, nhưng trong lời bôi xấu dù nhiều hay ít vẫn luôn phải có một ít tính chân thật, cấp trên thủy quân vẫn luôn cẩn thận với chuyện bịa đặt, phỉ báng, chửi bới người khác, huống hồ Chu Cẩn Sơ từ trước đến nay chưa bao giờ phản bác lại. Vì thế, hắn cảm thấy Chu Cẩn Sơ nhất định không phải người tốt, càng nghĩ càng thấy tà ác. (*thủy quân: những người hành nghề dùng account ảo để ca ngợi hoặc chửi bới đối tượng khách hàng chỉ định trên các mạng xã hội. **mua V: chỉ tài khoản Weibo đã được xác định thông tin cá nhân, giống như dấu tích ở một số page facebook ấy)

Chu Cẩn Sơ nhìn thấy Tiếu Lăng Tiêu, trên mặt than lộ ra chút biểu tình: “Trung Khuyển, lại đây!”

“…” Tiếu Lăng Tiêu bây giờ mới hiểu, hóa ra tên của hắn là “Trung Khuyển”!

Đặt tên một cách vô trách nhiệm!

Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: tui đây đã đối với tên gọi có biết bao nhiêu tha thiết kỳ vọng, anh có thể đừng nói trắng ra như vậy được không?!

Tiếng Trung hoa mỹ, tinh túy ở chỗ uyển chuyển. Tỉ như tiên thơ Lý Bạch ca tụng vẻ đẹp của Dương Quý phi trong < Thanh Bình điệu >: Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng. Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương, vân vũ Vu sơn uổng đoạn trường.  Tá vấn Hán cung thuỳ đắc tự, khả lân Phi Yến ỷ tân trang. Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan, trường đắc quân vương đới tiếu khan. Giải thích xuân phong vô hạn hận, trầm Hương đình bắc ỷ lan can. Miêu tả uyển chuyển biết bao nhiêu… Nếu thay bằng Chu Cẩn Sơ, bài thơ này nhất định phải đổi tên thành < Mỹ nữ >…

“Đi thôi Trung Khuyển,” Chu Cẩn Sơ nói, “Dắt mày đi dạo.” Nói xong còn cầm theo thứ gì đó.

“Nga…”

Bởi vì không thích tên được đặt, Tiếu Lăng Tiêu rủ xuống cái đầu chó bước ra ngoài biệt thự.

Chu Cẩn Sơ dẫn Tiếu Lăng Tiêu đến sân trước, sau đó không thèm di chuyển nữa. Y từ cửa hông lấy ra cái ghế, ngồi ngay trước cửa biệt thự, bắt điều điều khiển cái cục màu xám trong tay.

Tiếu Lăng Tiêu: “…?”

“Được rồi.” Chu Cẩn Sơ dù hai tay bận bịu vẫn ung dung ngồi tại chỗ, duỗi thẳng một bên chân thon dài, tư thế vô cùng tiêu sái*.  Sau đó, y xoay điều khiển từ xa trong tay, một chiếc máy bay điều khiển từ xa từ từ bay lên. (tiêu sái: tự nhiên, phóng khoáng)

“…” Tiếu Lăng Tiêu không có chuyện gì để làm, chạy đi xem máy bay.

Chu Cẩn Sơ ngồi trông khoảng sân rộng đến mức khoa trương, thuần thục điều khiển máy bay bay tới bay lui, bay từ phía đông đến phía tây, từ phía nam bay đến phía bắc… Tiếu Lăng Tiêu ở phía sau nhảy nhót đi theo.

Máy bay càng bay càng nhanh, Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu chạy đuổi.

“….!!!” Tiếu Lăng Tiêu đang mải mê đuổi bắt trong nháy mắt phát hiện, cách Chu Cẩn Sơ cho chó đi dạo chính là ngồi bất động một chỗ điều khiển máy bay từ xa!

Tui phắc… Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: anh cũng quá lười rồi! Đặt tên cho chó là “Trung Khuyển”, cho đi dạo là ngồi một chỗ điều khiển máy bay đồ chơi! Anh sao không nằm ra luôn đi? Coi như anh không thích di chuyển thì đứng lên ném cái đĩa quả bóng cũng được mà, có thế thôi mà cũng lười?!

Không được… Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: như thế này trông quá ngu xuẩn, tui muốn anh bồi tui chơi.

Nhưng mà, phải làm sao mới có thể truyền đạt ý nghĩ này ra?

Xem ra chỉ có thể dùng ngôn ngữ cơ thể… bất quá, Tiếu Lăng Tiêu không muốn mỗi lần truyền đạt đều phải dùng bốn cái chân, động tác này quá mệt mỏi. Hắn tuy rằng không lười như chủ nhân, nhưng cũng muốn tiết kiệm thời gian.

Phải rồi… Hắn đột nhiên nghĩ ra, hắn có thể huấn luyện chủ nhân của mình. Tuy hắn không thể nói được nhiều âm tiết, cơ bản chỉ có thể sủa gâu gâu, nhưng hắn có thể dùng tiết tấu, ngữ khí khác nhau để sủa một chữ “gâu”, bất đồng tiếu tấu và ngữ khí sẽ thể hiện hàm nghĩa khác nhau. Sau khi huấn luyện hắn chỉ cần “gâu” lên theo quy luật, Chu Cẩn Sơ có thể hiểu hắn muốn gì.

Vậy thử xem nào.

Tâm ý đã quyết, Tiếu Lăng Tiêu rất nhanh đã tạo ra loại ngôn  ngữ chó đầu tiên.

Hắn sủa: “Gâu gâu gâu —— gâu ——! Gâu gâu gâu —— gâu ——!” Ba tiếng ngắn một tiếng dài, ý nghĩa là: tui muốn anh chơi cùng với tui.

Một bên gâu gâu, Tiếu Lăng Tiêu một bên bỏ mặc máy bay, chạy đến biểu diễn trước mặt Chu Cẩn Sơ.

Bên kia, Chu Cẩn Sơ nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nói: “Mày sao có thể sủa thành nhịp trống vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.