Bản Chất Của Đ.ĩ

Chương 1: Xuyên sách




Một túp lều đơn sơ giản dị được dựng lên ngoài bìa rừng, lều trắng lớn dựng san sát nhau. Phía xa xa lại thấy có những bóng người cứ đứng lại ngồi đi đi lại lại không yên. Xung quanh lều có vài người đang canh gác, tránh trường hợp gặp tặc tới. 

Đoàn người Hạo Thiên tốc độ chậm dần đều mà tiến tới, khi gần tới nơi, nhóm người canh gác bắt gặp nhóm cậu, liền chạy vào thông báo một tiếng. Đợi tới khi nhóm cậu tới nơi liền có người ra đón, khuôn mặt vui vẻ, đón tiếp nhiệt tình 

" Xin chào! Các vị hẳn là người của Nghịch Thiên công hội gửi tới đi? "

Ninh Chiến đại diện tiến lên, gật đầu mỉm cười bảo 

" Xin chào! Tôi là Ninh Chiến, một thành viên của công hội Nghịch Thiên,  nhận nhiệm vụ đến đây xử lý hang động. Các người là người của thương hội sao? "

Người đàn ông lúc nãy gật đầu nói

" Đúng vậy, tôi là Hách Minh Nhất, phụ trách quản lí chuyến đi hái thảo dược lần này. Nhưng không may lại gặp bầy yêu thú cư trú ở nơi ấy, thật sự phiền lòng. Mong các vị đây giúp chúng tôi một chút "

Ninh Chiến gật đầu,  nói 

" Đương nhiên rồi. Chúng tôi đã nhận nhiệm vụ tới đây thì chắc chắn sẽ giúp mà. "

Hách Minh Nhất lại nói 

" Hiện tại trời cũng đã chuyển tối rồi, mọi người đi cả ngày đường hẳn cũng mệt rồi. Nghỉ ngơi lại sức, sáng sớm mai chúng ta tới đó nghênh chiến đi "

Ninh Chiến gật đầu, quay sang bảo 

" Hôm nay chúng ta tạm nghỉ ngơi đi. Ngày mai bắt đầu nhiệm vụ, mọi người nghỉ ngơi cho tốt vào "

Lại nhìn sang nhóm Hạo Thiên, nói 

" Về chuyện bữa ăn lúc trưa,.... để xin lỗi, ta sẽ đi tìm nguyên liệu về cho mọi người " 

Hạo Thiên lắc đầu, bảo 

" Không cần bữa trưa vẫn còn no. Hiện tại chúng ta nghỉ ngơi trước đây "

Nhóm Hạo Thiên tìm một gốc cây lớn, mỗi người tựa vào gốc cây, không ai nói gì. Lúc này cũng chính là lúc nghe ngóng vài thứ hay ho.... 

Bên Ninh Chiến, nhóm cậu ta ngồi lại với Hách Minh Nhất bàn chuyện với nhau. Nghe Hách Minh Nhất bảo 

" Hang động này nằm ở trong rừng cách chỗ chúng ta khoảng 10 km, hang rất lớn, còn chiều sâu như thế nào thì không biết. Bao quanh hang là một mảnh đất trống, xung quanh có rất nhiều cây cối, bụi rậm, cây leo che tầm nhìn. Đứng xa sẽ làm tưởng là không có hang động ở đấy. Lúc trước chúng tôi cử 3 người đi vào, vào được khoảng 2 km liền bắt gặp yêu thú đang ngủ, số lượng nhiều vô số kể, chúng nằm bên ngoài 1 đám lớn Tam Diệp thảo, số lượng Tam Diệp thảo cũng phải hơn 30 cây. Xung quanh đó lại có 2 lối rẽ khác nhau, vì giữ an toàn tính mạng nên đã rút lui. Nhờ người đưa nhiệm vụ ủy thác đến công hội Nghịch Thiên "

Vô Minh nhăn mặt, hỏi 

" Hai lối rẽ khác trong hang động? Vậy nó nằm ngay phía sau đám yêu thú hay là hai bên? "

" Chúng nằm ngay phía sau! "

Một giọng nữ êm tai vang lên, một dáng người thướt tha, yểu điệu. Mặc một tà áo dài màu đỏ rực, mái tóc dài màu đen suông sẻ xõa sau lưng, lưng thẳng vai nhỏ, bước đi nhẹ nhàng tiến lại chỗ Hách Minh Nhất, ngồi xuống bên cạnh ông. Hách Minh Nhất liền vội vàng đứng dậy, nói 

" Tố tiểu thư, người dậy rồi! "

Tố tiểu thư hay chính xác hơn là Tố Như Kha, con gái của Tố Vũ Ma, là con gái của hội trưởng thương hội Lực Giác nổi tiếng ở thủ đô. 

Hạo Thiên nhìn, không ngờ Tố Vũ Ma lại để cô con gái cành vàng lá ngọc của lão đến nơi rừng rú như thế này đây. 

Tố Như Kha gật đầu, bảo 

" Ông ngồi đi. Chúng tôi vì gấp gáp muốn hái thảo dược nhưng lại gặp bầy yêu thú, bất trắc liền ủy thác đến công hội Nghịch Thiên. Bây giờ gửi đến lại chỉ có 5 người, sợ là sẽ không đủ mất! "

Ninh Chiến lắc đầu, bảo 

" Không phải 5 người, nhóm chúng tôi có tới 10 người. 5 người kia đang nghỉ ngơi ở nơi đó " 

Ninh Chiến chỉ tay về phía gốc cây mà nhóm Hạo Thiên đang ngồi nghỉ. Hạo Thiên mặt mỉm cười, Tố Như Kha mắt trừng lớn nhìn cậu, bất ngờ đứng dậy, nhẹ nhàng bước tới gần. Khuôn ngực lớn vừa đi vừa nảy nhẹ nhàng hồi, khi tới trước gần khoảng 2m liền dừng lại, khẽ khom người, mỉm cười nhẹ nói 

" Thật vinh hạnh khi gặp ngài ở đây! "

Hạo Thiên miệng cười nhẹ, tay nhẹ tay lên môi, bảo 

"Bí mật! "

Tố Như Kha " ồ " một tiếng, đứng thẳng dậy, bảo 

" Lần này tới đây quả là quyết định không sai mà. "

Hạo Thiên bảo 

" Sao nhận ra được? "

Tố Như Kha liền bảo 

" Trên khắp đất nước này, còn ai có thể có mái tóc đỏ rực, thu hút như ngài chứ! "

Hạo Thiên " ồ " một tiếng, bảo 

" Thế tỷ tỷ của ta cũng có mái tóc đỏ vậy! "

Hạo Thiên chỉ tay sang An Lam Nguyệt, Tố Như Kha nhìn sang, lắc đầu bảo 

" Vị tỷ tỷ này mái tóc của đỏ rực, sặc sỡ và đẹp như ngài. Như chỉ có ngài là con trai mới có mái tóc đỏ rực như vậy thôi "

Hạo Thiên cười nhẹ, bảo 

" Ồ, vậy sao? Kẻ hèn mọn như ta vậy mà khiến Tố tiểu thư đây để ý tới như vậy!  "

Tố Như Kha vội vàng lắc đầu, bảo 

" Nào có Đường đại nhân nào có hèn mọn, là ta thân phận hèn mọn, được ngài nhớ tên thật là vinh hạnh mà "

Hạo Thiên cười ha ha vài tiếng, bên tiểu Siêu và An Lam Nguyệt, bỗng ngửi thấy một mùi chua nồng nặc truyền đến. Tiểu Siêu liền hỏi 

" Tỷ tỷ, tỷ tỷ. Tỷ có ngửi thấy mùi gì không? "

An Lam Nguyệt ngửi ngửi, giật mình bật thốt 

" Ý cha, mùi giấm chua thật nồng mà! "

Cả hai không hẹn lại cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Lăng Giang Tuyết đang ngồi ngay cạnh Hạo Thiên. Cô khuôn mặt buồn bực, đưa tay nhéo Hạo Thiên một phát.... 

" Ui da "

Hạo Thiên bị nhéo đỏ lên, đưa mắt nhìn Lăng Giang Tuyết đang buồn bực, liền hỏi 

" Muội bị làm sao vậy? Nhéo ta đau quá chừng "

Tố Như Kha lại là tinh mắt, liền cười khẽ, bảo 

" Ui, tôi đây là kì đà cản mũi rồi. Thật thất lễ mà, Tố Như Kha thất lễ rồi, xin cáo lui trước "

Nói rồi liền quay lưng bỏ đi, Hạo Thiên bấy giờ mới hiểu, mỉm cười bảo 

" Muội là đang ghen sao? " 

Lăng Giang Tuyết buồn bực nói 

" Không có. Muội không có ghen "

Hạo Thiên nhếch môi cười, bảo 

" Vậy sao, vậy thì tốt rồi. Ta đi tìm Tố Như Kha nói chuyện tiếp "

" Bặt "

" Không cho huynh đi "

Lăng Giang Tuyết đưa tay nắm góc áo Hạo Thiên, mắt nhìn hướng khác, nói nhỏ 

" Không cho huynh đi tìm cô ta! "

Hạo Thiên mặt cười gian tà, nói 

" Sao lại không? Huynh đi tìm Như Kha nói chuyện nhiệm vụ, muội cũng bảo không ghen còn gì! "

Lăng Giang Tuyết lắc đầu liên tục, nói 

" Không cho huynh đi. Huynh phải ở lại đây cho muội "

Mặt Lăng Giang  Tuyết đỏ dần lên, Hạo Thiên vội vàng ngồi xuống. Dỗ dành nói 

" Được rồi được rồi. Ta không đi nữa, không đi nữa. Ta ở lại với muội, ta sai rồi "

Lúc này, An Lam Nguyệt kéo Tử Kiệt lại, nói nhỏ vào tai cậu cái gì đó. Tử Kiệt sau khi nghe An Lam Nguyệt nói, liền tiến lại trước mặt Hạo Thiên, nhỏ giọng bảo 

" Cha... Xấu tính... Cha làm mẹ khóc... Cha xấu tính lắm.... "

Hạo Thiên trợn mắt, nói 

" Ai nói với con đấy? "

Tử Kiệt lắc đầu đáp 

" Không ai nói cả, con tự biết. Cha xấu tính, cha làm mẹ khóc "

Hạo Thiên thở dài một hơi, nói 

" Được được được, là cha xấu tính. Con đi nghỉ đi "

Hạo Thiên sau khi đuổi Tử Kiệt đi, liền kéo Lăng Giang Tuyết vào lòng mình, nhẹ nhàng xoa đầu, dỗ dành cô hết mực. 

.................

Bên phía Ninh Chiến, khoảng cách giữa nhóm cậu ta và nhóm Hạo Thiên cũng không tính là gần, cho nên nhóm Hạo Thiên nãy giờ nói gì căn bản là không nghe được. Chỉ thấy từng hành động của Tố Như Kha, nụ cười cử chỉ khá là thân mật như đã quen biết từ lâu. Đợi Tố Như Kha trở lại, liền hỏi 

"  Tố tiểu thư, cô quen với Ma tiểu huynh đệ sao? "

Tố Như Kha lắc đầu, nói 

" Không có, chỉ là thấy mặt nạ thật đẹp nên lại hỏi mua một chút mà thôi! "

Cả nhóm Ninh Chiến đơ mặt nhìn Tố Như Kha, cả 5 đều có suy nghĩ. Hành động cử chỉ như vậy, cô giải thích như thế... Có quỷ mới tin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.