Bản Báo Cáo Tình Yêu

Chương 24




Cả đời Thiền Vu Quân Thần đã trải qua vô số lần chinh chiến, trên sa trường luôn thắng nhiều bại ít. Từ khi thừa kế vương vị đến giờ ông ta luôn khiến cho dân chúng an cư lạc nghiệp, triều đình trên dưới cũng không từng phát sinh mâu thuẫn gì quá lớn. Nhưng ông ta chỉ sợ duy nhất có hai người, mà nay, cả hai người đó đều xuất hiện trước mặt ông ta. Một người chính là Ổ Giai quận chúa đang quỳ trước mặt ông ta thỉnh cầu chỉ hôn. Cha của Ổ Giai là bạn thế giao của Hách Liên Ngự Thuấn, lại vì Hung Nô mà qua đời nên được truy phong làm hộ quốc đại tướng quân. Vì vậy Ổ Giai từ nhỏ đã lớn lên ở phủ Tả hiền vương, rồi được phong làm quận chúa Hung Nô.

Một người khác chính là đối thủ một mất một còn của Ổ Giai, cũng chính là người vừa mới đánh nhau đến ngươi chết ta sống với Ổ Giai cho tới tận đại điện - Đề Nhã quận chúa. Gia thế của Đề Nhã có liên hệ mật thiết với huyết thống hoàng thất nên cũng được phong làm quận chúa. Hơn nữa, Đề Nhã lại vô cùng xinh đẹp cùng nhiệt tình nên vẫn được coi là đệ nhất mỹ nhân của Hung Nô. Tất cả mọi người đều biết tầm mắt của Đề Nhã rất cao, trong mắt, trong lòng cô ta chỉ có một người là Tả hiền vương, lúc trước nghe nói Tả hiền vương thành thân với công chúa Đại Hán, thiết chút nữa cô ta đã quậy tung cả triều đình.

Cả hai vị quận chúa này tính tình đều nóng như lửa nhưng cách thức biểu hiện lại không giống nhau. Ổ Giai là mẫu điển hình của người có tính khí trẻ con, nói trở mặt liền trở mặt, nói đánh người sẽ đánh người. Nhưng Đề Nhã thì lại khác. Cô ta thường không chọn dùng phương thức trực tiếp mà sẽ dùng các biện pháp ngầm để đạt được mục đích. Cho nên mới nói cả hai vị quận chúa này đều khiến Thiền Vu cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ mong tránh càng xa càng tốt. Tạm không nhắc tới Ổ Giai thì lúc đầu Thiền Vu cũng có ý đem Đề Nhã quận chúa chỉ hôn cho Hách Liên Ngự Thuấn nhưng Hách Liên Ngự Thuấn lại không hề có chút hứng thú với Đề Nhã, cho nên chuyện đó cũng đành bỏ lại. Tuy vậy Đề Nhã vẫn không chịu từ bỏ ý định, thậm chí còn tác động đến người trong gia tộc mình để họ mỗi lần yết kiến Thiền Vu đều đem hôn sự ra đề cập lại.

Vốn chỉ cần nhìn thấy hai nha đầu này đã đủ cảm thấy đau đầu, không ngờ tới Ổ Giai vừa mở miệng đã khiến tất thảy mọi người đều kinh ngạc.

“Chuyện này…” Trong lúc nhất thời, Thiền Vu Quân Thần không biết nên trả lời thế nào, sắc mặt cũng lộ rõ vẻ chần chừ.

Ổ Giai thì vẫn quỳ ở đó không chịu đứng dậy, xem ra nếu không đạt được mục đích cô ta sẽ không chịu bỏ qua.

Một bữa tiệc đang tốt đẹp trong phút chốc lại loạn hết cả lên, mà Hách Liên Ngự Thuấn cũng không đoán được Ổ Giai lại to gan đến thế. Hắn lập tức cao giọng gầm lên, “Tân Trát, đem tiểu quận chúa về phòng!”

Tân Trát sợ hết hồn, vội bước lên dùng sức kéo Ổ Giai lại, còn kêu thêm vài tên thị vệ để kìm chế cô ta khỏi giãy dụa.

“Thiền Vu, đang tốt đẹp như vậy sao người lại muốn làm đảo loạn uyên ương? Hoàng thúc căn bản không yêu gì công chúa Đại Hán kia, ta mới là nữ chủ nhân của phủ này, ta mới là…”

Sắc mặt của Thiền Vu Quân Thần lộ rõ vẻ lúng túng, còn Hách Liên Ngự Thuấn thì tức đến xám mặt.

“Tiểu quận chúa, vẫn nên yên lặng thì tốt hơn. Chẳng lẽ quận chúa muốn chọc vương gia tức giận sao?” Tân Trát lần đầu tiên thấy vương gia dùng vẻ mặt nghiêm nghị cùng tức giận như vậy nhìn Ổ Giai, trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh, vội vàng ở một bên thấp giọng khuyên nhủ.

Lúc này Ổ Giai mới giật thót mình mà chú ý tới ánh mắt lạnh băng cùng sắc bén tựa như lưỡi dao nhỏ xẹt qua gương mặt cô ta. Sắc mặt hắn thật sự khó coi chưa từng thấy khiến tay Ổ Giai cũng run lên, sức lực kêu gào vừa rồi cũng lập tức tan biến, không dám nói thêm lời nào nữa.

“Dẫn đi!” Hách Liên Ngự Thuấn trầm giọng ra lệnh.

Ổ Giai đương nhiên cũng không dám ở lại đại điện thêm một giây nào nữa, vội vàng ngoan ngoãn theo Tân Trát rời đi. Trước khi đi còn quay đầu hung hăng nhìn về phía Sở Lăng Thường một cái. Đáng chết! Kế hoạch của cô ta hết thảy đều bị sự xuất hiện bất ngờ của Đề Nhã làm cho tan tành, sau này cô ta nhất định phải đòi lại món nợ này.

Hôm nay Ổ Giai vốn muốn dùng toàn tâm toàn ý để đối phó với người trong Cấm lâu kia, nhưng lại không ngờ tới Đề Nhã kia không biết xấu hổ, không mời mà tới dự tiệc. Bây giờ thì hay rồi, chẳng những đưa sói vào nhà, còn nuôi một con hổ ẩn mình.

Chết tiệt!

Không khí trên đại điện cũng dần khôi phục lại sự yên ắng. Sở Lăng Thường vẫn lẳng lặng quan sát hết thảy sự việc phát sinh. Tuy rằng nghe không hiểu Ổ Giai nói gì với Thiền Vu nhưng từ vẻ mặt của ông ta thì thấy ông ta có vẻ rất sợ Ổ Giai, xem ra uy lực của nha đầu này thực không nhỏ.

Hẳn cô ta đã nói điều gì đó không nên nói, nếu không sắc mặt của Hách Liên Ngự Thuấn sẽ không khó coi đến như vậy. Có rất ít chuyện có thể làm hắn đổi sắc mặt. Xem ra nàng phải lén học chút tiếng Hung Nô mới được.

Trên đại điện, dù một người bị đưa đi thì vẫn còn lại một người nữa. Ổ Giai bị đưa đi như vậy thì người cao hứng nhất chính là Đề Nhã, tuy rằng bộ dạng của cô ta cũng vô cùng chật vật nhưng cũng không hề kiêng kỵ chút nào mà xoay người bổ nhào vào lòng Hách Liên Ngự Thuấn. Đôi cánh tay với làn da bánh mật đầy khêu gợi vươn ra ôm lấy cổ hắn, hai mắt cô ta cũng lộ rõ nét xuân tình.

Khách khứa dự tiệc đã bắt đầu xì xào bàn tán nhưng cũng chỉ là nói vài lời mà thôi bởi hành vi của Đề Nhã quận chúa thế nào, mọi người đã quá quen thuộc.

Sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn vẫn không khá hơn chút nào.

Y Trĩ Tà ngồi ở một bên nhịn không được bật cười thành tiếng. Đôi mắt của Hách Liên Ngự Thuấn thì hệt như mũi dao nhọn chiếu thẳng vào gương mặt ông ta lại càng khiến Y Trĩ Tà không nín cười được. Một sự thật hiển nhiên là dù Hách Liên Ngự Thuấn giận dữ trừng mắt với ông ta thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Phản ứng của Sở Lăng Thường thì nhẹ nhàng hơn, thấy nữ nhân xinh đẹp đầy nhiệt tình kia nhào tới ôm Hách Liên Ngự Thuấn, nàng khẽ chớp mi để không phải nhìn thấy một màn bất ngờ đó. Nhưng một cảm giác kinh hãi cùng đau nhói tựa kim châm đã sớm dâng lên trong lòng nàng. Lúc này, nàng chỉ có thể lẳng lặng đứng ở một bên, cố gắng điều chỉnh hơi thở để hô hấp trở nên thông thuận một chút, chứ không mỗi lần hít thở nàng đều cảm thấy đau nhói.

Hai người họ đứng đó thực sự rất xứng đôi. Tính cách hắn thì lạnh lùng, biến hoá khó dò, có lẽ chỉ có loại nữ tử nhiệt tình như vậy mới có thể làm tan chảy trái tim hắn, làm hắn thay đổi.

Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn khẽ liếc về phía gương mặt Sở Lăng Thường, thấy nàng không có chút biến đổi cảm xúc nào thì trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác phiền chán, ngay sau đó, nét mặt hắn hiện rõ sự khó chịu rồi đem nữ nhân trong ngực đẩy ra, đôi môi mỏng hơi mím lại.

Đề Nhã cũng nhận thấy tâm tình Hách Liên Ngự Thuấn có sự biến đổi nên cũng theo tầm mắt hắn nhìn về phía Sở Lăng Thường. Thật ra từ lúc mới tiến vào đại điện, cô ta đã chú ý tới bạch y nữ tử này rồi. Nữ tử đó tĩnh lặng tựa một gốc u lan, cho dù không hề nói gì mà chỉ đứng đó cũng đã đủ thu hút ánh mắt của mọi người. Nữ tử này là người thế nào? Đề Nhã chưa từng gặp qua nữ tử này, mà cuộc sống của cô ta từ nhỏ tới lớn cũng chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tử như thế.

Vừa rồi lúc Ổ Giai suýt chút nữa xô ngã nữ tử này, Đề Nhã tận mắt nhìn thấy Hách Liên Ngự Thuấn cùng Y Trĩ Tà đồng loạt ra tay tương trợ. Chuyện này khiến cô ta không thể không nhìn nữ tử kia với con mắt khác trước, cũng không có cách nào để coi thường được nữa.

Tả Cốc Lễ vương Y Trĩ Tà là người tính tình điềm đạm thanh nhã, tuy nói là tính tình rất khác với Hách Liên Ngự Thuấn nhưng xét cho cùng lại có điểm giống nhau, đó chính là chỉ coi trọng nữ nhân mà mình có tình cảm. Y Trĩ Tà không phải người đa tình, đương nhiên sẽ không chủ động lấy lòng nữ tử kia. Hách Liên Ngự Thuấn thì lại càng không cần phải nói nhiều. Bao năm qua Đề Nhã chưa từng thấy hắn đặc biệt để ý nữ tử nào ngoại trừ Ổ Giai. Nhưng Đề Nhã cho rằng Ổ Giai đã hiểu lầm mà thôi. Nếu Hách Liên Ngự Thuấn thực sự để ý cô ta thì đã sớm đem tình cảm đó chuyển thành tình yêu rồi, như vậy vừa nãy Hách Liên Ngự Thuấn cũng không ra tay cứu nữ tử áo trắng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.