Bấm Ngón Tay Tính Toán, Tình Địch Là Lão Công Của Ta

Chương 42




“Không sợ lên tivi à? Nếu như anh dẫn em đi, bọn họ nhất định sẽ khiến anh lộ mặt.” Cho dì sợ Mạnh Kiều Dịch, Vạn Tố Y đoán là bên đoàn quay sẽ lén anh.

Mạnh Kiều Dịch không nghĩ đến vấn đề này: “Tới lúc đó, anh vẫn là với thân phận trợ lí xuất hiện là được rồi, chỉ ở hậu đài.”

Mạnh Kiều Dịch vẫn là không thích đối mặt, nhưng vì muốn đi với Vạn Tố Y nên anh không để ý.

Vạn Tố Y tự nhiên nghĩ Mạnh Kiều Dịch có thể đi cũng cô, cho nên nghe Mạnh Kiều Dịch nói như thế, cô rất vui vẻ gật đầu: “Được à.”

“Nhưng mà công việc của anh không phải rất bận sao?” Có thể đi cùng mình, Vạn Tố Y cảm thấy rất vui, nhưng Vạn Tố Y vẫn là quan tâm đến công việc của Mạnh Kiều Dịch.

“Không vấn đề gì, anh có sắp xếp của anh.” Mạnh Kiều Dịch nói, vừa gắp thức ăn bỏ vào bát của Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y cười nhẹ, cái gì cũng không nói, ăn thức ăn mà Mạnh Kiều Dịch gắp cho cô.

Vạn Tố Y dường như quên việc cô đã ăn qua cơm tối rồi, đợi đến khi ăn tối xong cô mới phát hiện mình ăn nhiều hơn cả Mạnh Kiều Dịch.

Thời gian này vẫn tốt, Vạn Tố Y đối với bản thân cũng không yêu cầu gì quá cao. Suy cho cùng cũng là sản phụ, cô cho phép mình mập lên một chút.

Vạn Tố Y ăn được, ngủ được. Buổi tối cô đè lên ngực Mạnh Kiều Dịch mà ngủ, tự cô cảm thấy đầu cô nặng hơn trước nhiều.

“Em dựa như thế này, anh có khó chịu không?” Vạn Tố Y dựa lên người Mạnh Kiều Dịch, lời nói có chút lo lắng.

Mạnh Kiều Dịch an tâm ôm Vạn Tố Y, không để cô nghĩ nhiều: “Không sao cả, rất tốt.”

“Thật không?” Vạn Tố Y có chút không buồn ngủ, nên nói nhiều một chút.

“Uhm.” Mạnh Kiều Dịch cầm tay Vạn Tố Y đặt trên ngực mình, vừa đùa vừa nghiêm túc nói: “Đối với anh mà nói, em chính là nhịp tim của anh, bây giờ để vào lại anh mới an tâm, nếu như bỏ xa ra, thì e rằng đêm nay anh sẽ ngủ không được.”

Giữa hai người họ, không chỉ đơn giản là Vạn Tố Y có thói quen dựa vào Mạnh Kiều Dịch, mà Mạnh Kiều Dịch cũng có thói quen được Vạn Tố Y dựa vào.

Mạnh Kiều Dịch dựa vào ngực Vạn Tố Y, đầu ngón tay không nhịn được mà vuốt ve mặt cô, trên môi Vạn Tố Y là nụ cười rất đẹp đẽ: “Mạnh tiên sinh sau này có thể xuất bản được một cuốn thơ tình rồi đấy.”

Lời của Vạn Kiều Dịch nói với Vạn Tố Y vẫn luôn cảm động như thế, mỗi lần cho dù tâm trạng có không tốt đi chăng nữa, nghe được lời vỗ về của anh đều không thể nói ra được sự hạnh phúc, dường như có thể quét được từng khói mù.

“Thật không? Cho dù có xuất bản thì cũng chỉ cho một mình cô Vạn xem thôi.” Mạnh Kiều Dịch trước giờ chưa bao giờ quan tâm đến ai như thế, càng không có nói với bọn họ nhưng lời như thế này.

Vạn Tố Y là vì đã biết điều này, nên trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Vạn Tố Y yên tâm cuộn trong lòng Mạnh Kiều Dịch, đột nhiên giơ tay lên nhìn chiếc nhẫn của mình, sự hoài niệm thể hiện rõ trên gương mặt: “Em nhớ lại việc xảy ra hôm chúng ta đi thử váy cưới.”

Lúc đó, Vạn Tố Y gặp người bạn trước đây của mình, rất là ngượng ngùng. Nếu như đổi thành một mình Vạn Tố Y thì cô đã trốn rồi, nhưng vì có Mạnh Kiều Dịch ở đó, trái lại cô không cảm thấy ngại, mà người thấy ngại chính là bạn cô.

Thực ra, lúc đó là Mạnh Kiều Dịch ra mặt thay cho Vạn Tố Y, nhưng mà khiến Vạn Tố Y cảm động thì không phải là chuyện đó, mà là việc Mạnh Kiều Dịch đem chiếc nhẫn ra.

Vạn Tố Y thật sự đã bị anh làm cảm động ngay lúc đó, bởi vì cô trước giờ chưa được nghe người đàn ông nào nói với mình những lời cảm động như thế. Hơn nữa, người đàn ông này không phải tầm thường, rất ưu tú, thậm chí còn tỏ tình với mình.

Rất nhiều ngày sau đó, Vạn Tố Y luôn nghĩ về ngày hôm ấy, chỉ cần nghĩ lại, cô luôn cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Em nghĩ, khi anh đeo nhẫn cho em, cái cảm giác ấy, có thể kết hôn cũng không có kích động như thế.” Vạn Tố Y giống như đang lẩm bẩm một mình, lại vừa giống đang trò chuyện với đối phương.

Đó suy cho cùng là lần đầu tiên, Vạn Tố Y trước giờ chưa được trải nghiệm qua, đôi phương tốt với cô, cô sẽ luôn nhớ trong lòng.

“Khi đó anh có nghĩ gì không?” Vạn Tố Y nói, lại nghiêm túc nhìn Mạnh Kiều Dịch hỏi.

Mạnh Kiều Dịch ôm chặt Vạn Tố Y, nhớ lại, dường như đang suy nghĩ: “Đương nhiên rồi.”

“Nhưng mà không nhiều, chỉ hy vọng em vui vẻ, chỉ cần em vui thì anh sẽ tình nguyện làm, hơn nữa lúc đó anh rất chắc chắn, nếu như anh làm việc này, em sẽ rất vui.” Mạnh Kiều Dịch không hiểu phụ nữ, nhưng lúc đó anh đã rất hiểu Vạn Tố Y.

Lời của anh khiến Vạn Tố Y rất vui, không còn cảm giác buồn ngủ, chỉ muốn nói chuyện với Mạnh Kiều Dịch: “Nhưng em nghĩ anh có lẽ vẫn có nhưng suy nghĩ khác.”

Vạn Tố Y làm sao lại cảm thấy anh đối với hình dung của bản thân lại có chút đơn điệu? Muốn nghe được nhưng lời có chút phức tạp.

“Thật ra anh cũng có chút hồi hộp, hơn nữa trước giờ chưa bao giờ thành thật và nghiêm túc như thế.” Mạnh Kiều Dịch khẽ thở già, anh vốn là muốn duy trì hình tượng soái ca, nhưng Vạn Tố Y lại đòi nghe phức tạp hơn.

Anh chỉ có hai câu ba câu để nói ra suy nghĩ lúc đó, nhưng mà quá đơn giản, Vạn Tố Y ngược lại không biết đoán như thế nào.

“Được rồi, em xem như anh cầu hôn rất căng thẳng.” Vạn Tố Y không biết mình đang nói gì, chỉ là luôn muốn trò chuyện cùng Mạnh Kiều Dịch.

Bây giờ, còn muốn cùng Mạnh Kiều Dịch nói chuyện hơn là đi ngủ.

Đến nỗi cuối cùng nói gì, cũng không quan trọng. Chỉ cần đối phương là anh, nói về chuyện của bọn họ, Vạn Tố Y đều rất có hứng thú.

Mạnh Kiều Dịch ôm Vạn Tố Y, từ đầu đến cuối không nói gì, hình như đang đợi Vạn Tố Y nói chuyện.

“Anh đã nghĩ kĩ về tên con chưa, đến bây giờ vẫn không thể nói cho em biết sao?” Vạn Tố Y dựa trên ngực Mạnh Kiều Dịch đột nhiên hỏi.

Trước đây, Vạn Tố Y vẫn luôn giục Mạnh Kiều Dịch nghĩ ra tên để đặt, Mạnh Kiều Dịch đồng ý với cô, hơn nữa nói với Vạn Tố Y đã suy nghĩ xong rồi, nhưng Vạn Tố Y vẫn không biết được đáp án, Mạnh Kiều Dịch nói đợi đứa bé ra đời thì nói với cô, nhưng Vạn Tố Y bây giờ lại muốn biết.

“Chờ đợi thêm đi.” Lời Mạnh Kiều Dịch có chút khẩn trương, nói là chờ đứa bé sinh ra mới nói cho Vạn Tố Y, một lời cũng nhắc đến.

Vạn Tố Y rất lo lắng, việc này khiến cô rất tò mò, cô sớm đã muốn biết đáp án: “Bây giờ không được? Em thật sự rất muốn biết.”

“Không được.” Mạnh Kiều Dịch cự tuyệt lời đề nghị của Vạn Tố Y: “Tới lúc đó sẽ cho em đáp án vô cùng hài lòng, được không?”

Cho dù là cự tuyệt, Mạnh Kiều Dịch vẫn là dỗ dành Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y trong lòng Mạnh Kiều Dịch nặng nề thở dài, tâm tình không được tốt lắm: “Nhưng vậy thì em có thể sẽ sự tức giận đấy.”

“Uhm hửm?” Mạnh Kiều Dịch không tiếp lời, lúc này thật sự tiếp lời sẽ vô tình thật sự làm cô tức giận.

Mạnh Kiều Dịch hiểu rất rõ tính cách của Vạn Tố Y, ngược lại khiến cho Vạn Tố Y không biết bản thân nên giận hay không.

Đáp án bằng ngữ khí đơn giản của Mạnh Kiều Dịch, lại khiến cho Vạn Tố Y cảm thấy, lúc này không nên tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.