Bấm Ngón Tay Tính Toán, Tình Địch Là Lão Công Của Ta

Chương 32




Lúc này, bọn họ đã chuyển bàn đến vườn hoa.

Trên bàn bày điểm tâm nhỏ các màu và hoa quả, Tưởng Tiểu Trường tự mình mang theo một chai rượu vang tới, lúc này đã mở nắp.

"Sao các người bận rộn như vậy? Ăn gì thế?" Tưởng Tiểu Trường đặc biệt thích đi thẳng vào vấn đề, một câu nói ra trọng điểm.

Thạch Lai cũng không khách sáo: "Đúng vậy, rõ ràng là các người hẹn chúng tôi tới ăn cơm, kết quả lại thành chúng tôi chờ các người. Hẹn chúng tôi tới làm khách, hôm nay các người còn muốn một mình ra ngoài hẹn hò à?"

"Đúng vậy, quá ngược rồi." Lúc này, Nguyễn Ca biết rõ ràng tất cả tình hình cũng bắt đầu ồn ào theo.

Vạn Tố Y nghe bọn họ nói vậy chỉ cười, cũng không để ý tới: "Đợi lát nữa là có thể ăn được rồi."

Cho dù cô ở gần vườn hoa hơn, nhưng vẫn đi tới phòng bếp trước.

Cô dặn dò phòng bếp xử lý những nguyên liệu nấu ăn mà mình mua được, lại bảođầu bếp trưởng lắp giá nướng thức ăn ở trong vườn hoa, nhóm lửa.

Cho dù Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch ra ngoài rất lâu, nhưng thời gian bọn họ nấu cơm hết sức nhanh.

"Thế nào, cũng không tệ lắm phải không?" Vạn Tố Y nhìn giá nướng được dời ra ngoài thì rất hài lòng hỏi thăm.

Nguyễn Ca rất thích bày như vậy nên lập tức tán thành gật đầu: "Đã lâu không ăn như thế, tôi thỏa mãn chết đi được."

"Đây là ý kiến hay, cuối cùng có chút phù hợp với bữa tiệc." Cho dù Tưởng Tiểu Trường là khen người, hình như cũng không quá nể mặt.

Nhạc Nhất Nhạc vẫn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu đặc biệt tán thành, cô ấy cũng cảm thấy cách này không tệ lắm.

Đám người kia đều nhất trí cho rằng đầu bếp của Hải Viên không tệ, cho nên, Vạn Tố Y cố ý lấy một ít nước sốt từ chỗ đầu bếp, đợi lát nữa khi nướng mà bôi lên, chắc chắn ăn sẽ rất ngon.

"Chị có muốn uống một chút không?" Tưởng Tiểu Trường cầm một ly đưa đến trước mặt Vạn Tố Y, nhưng tầm mắt anh ta lập tức nhìn xuống bụng cô và thu lại cái ly, đưa cho Mạnh Kiều Dịch, để anh thay mặt: "Anh hiếm lắm mới có một lần hẹn em tới nhà hai người, ly này phần thưởng anh."

Mạnh Kiều Dịch nhận lấy chén rượu, lần này anh không oán giận Tưởng Tiểu Trường, mà chủ động cụng ly với anh ta và uống.

Thấy Mạnh Kiều Dịch hôm nay không bắt bẻ mình, Tưởng Tiểu Trường cảm thấy thật kỳ lạ.

Anh ta còn cảm giác Mạnh Kiều Dịch hôm nay không giống như mọi khi.

Tưởng Tiểu Trường len lén nhìn Mạnh Kiều Dịch và cẩn thận uống cạn ly rượu của mình.

"Ngài Mạnh, tâm tình anh hôm nay không tệ chứ?" Sau khi Tưởng Tiểu Trường uống cạn thì không đợi đến khi Mạnh Kiều Dịch nói lời nào, lại thò đầu qua hỏi thăm.

"Không." Mạnh Kiều Dịch trả lời rất quyết đoán.

Khi Mạnh Kiều Dịch trả lời Tưởng Tiểu Trường, trên mặt anh không có vẻ lạnh lùng, thậm chí còn thoáng cười, nhưng vẻ tươi cười như vậy đã dọa cho anh ta thấy sợ.

"Anh đừng như vậy, Em thật sự rất sợ đấy..." Mạnh Kiều Dịch trở nên không giống anh làm Tưởng Tiểu Trường thật sự thấy khó chịu.

Mạnh Kiều Dịch ở trong ánh mắt Tưởng Tiểu Trường chính là một con hồ ly, mình đấu không lại. Cho nên anh ta trước sau vẫn tin tưởng chắc chắn, nếu có một ngày Mạnh Kiều Dịch trở nên không bình thường thì nhất định anh có mục đích riêng, bây giờ anh ta đang có cảm giác đó.

Vạn Tố Y cũng không kiên trì nghe hai người này nói chuyện, mà tập trung tinh thần vào nướng đồ.

Hôm nay, cô nhất định sẽ làm ra xâu nướng ngon nhất cho xem!

Vạn Tố Y tập trung ý chí nướng, Tưởng Tiểu Trường lại rất chuyên tâm trò chuyện.

"Có phải anh có chuyện gì không?" Tưởng Tiểu Trường không muốn tin tưởng đây là thái độ thật sự của Mạnh Kiều Dịch đối với mình.

Cho dù ah ta vẫn thường nói, hi vọng Mạnh Kiều Dịch đối xử với mình tốt hơn một chút, nhưng bây giờ anh ta lại thấy khó chịu.

"Đúng là hết thuốc chữa rồi." Nghe Tưởng Tiểu Trường khẽ cầu xin, Mạnh Kiều Dịch chỉ có thể cho Tưởng Tiểu Trường một câu trả lời như thế, kết hợp với một nụ cười bất đắc dĩ.

Nhìn thấy nụ cười này, trong lòng Tưởng Tiểu Trường mới thấy thoải mái hơn.

Bộ dạng không ai bì nổi như vậy mới giống Mạnh Kiều Dịch chứ! Vừa nãy cười ấm áp như vậy là cái quỷ gì!

"Vậy anh nói cho em biết, tại sao muốn đối xử tốt như vậy..." Chỉ cần Mạnh Kiều Dịch có phần chịu thua, cũng là rất tốt với Tưởng Tiểu Trường rồi.

Mạnh Kiều Dịch cũng không cảm thấy mình đối xử quá tốt với Tưởng Tiểu Trường, chẳng qua có chút bao dung hơn: "Nghĩ còn mấy ngày nữa là tới sinh nhật cậu, năm nay không tặng quà gì, cho cậu thái độ là được."

"..."

Tưởng Tiểu Trường vốn đang cười, chờ đợi Mạnh Kiều Dịch trả lời, nhưng nghe được đáp án của anh, anh ta không thể nào cười nổi nữa, chỉ ước gì mình thu lại thái độ và lời nói vừa rồi!

Nếu anh thật sự dùng thái độ thay thế quà, Tưởng Tiểu Trường sẽ rất phiền muộn đấy.

"Anh thật đúng quá dáng. Ngay cả quà cũng lười nghĩ." Tưởng Tiểu Trường gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.

Vào mấy phút trước, Tưởng Tiểu Trường còn đang cảm ơn Mạnh Kiều Dịch khôi phục lại thái độ bình thường với mình, bây giờ anh ta đã đặc biệt hối hận.

Nếu biết đây là món quà, anh ta cũng không cần phải thấy chột dạ, đương nhiên hưởng thụ thái độ của anh đối với mình rồi.

Lúc này Vạn Tố Y đã nướng xong một xâu, lập tức đưa đến bên miệng Mạnh Kiều Dịch: "Anh thử xem nướng vậy được chưa?"

Vạn Tố Y đưa tới, Mạnh Kiều Dịch tất nhiên sẽ há miệng.

Mạnh Kiều Dịch chưa thật sự nếm ra mùi vị tay nghề của vợ mình thì đã gật đầu.

Ăn xong một miếng, Mạnh Kiều Dịch khen ngợi: "Đúng, thật sự không tệ."

Tưởng Tiểu Trường cũng không tin lời Mạnh Kiều Dịch nói, cho dù Vạn Tố Y có làm khó ăn mấy, anh đều sẽ nói ăn ngon.

"Thật sao?" Mắt Vạn Tố Y sáng lên, tự mình nếm thử..

Cô có thể chứng minh anh không nói dối, bởi vì mùi vị thật sự rất tuyệt.

Có Mạnh Kiều Dịch làm chuột bạch, Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc đã lật lượt cầm xâu thịt do Tố Y nướng xong.

Đối với các cô, tay nghề của Vạn Tố Y không tính là ngon, nhưng tuyệt đối có thể nuốt được, cho nên cũng không lo lắng nhiều.

Nhưng sự thật chứng minh, Vạn Tố Y nướng thật không tệ! Các cô cũng hết sức hài lòng.

Vạn Tố Y đột nhiên thu được rất nhiều ánh mắt khen ngợi nên đặc biệt ngượng ngùng. Bởi vì thật ra bọn họ ăn ngon, đa số là vì nước sốt của đầu bếp tốt. Nhưng bây giờ hình như công lao đều thuộc về cô vậy.

"Nhưng thật ra là nhờ nguyên liệu ướp đồ nướng của đầu bếp nhà chúng ta." Vạn Tố Y cũng không dám một mình chiếm lấy công lao này.

"Chỉ cần rắc nó lên rồi nướng, đúng không?" Nhạc Nhất Nhạc vừa ăn vừa chỉ vào thứ trên giá nướng và hỏi Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y gật đầu, Nhạc Nhất Nhạc lại bắt đầu tự mình làm: "Được, bạn chịu trách nhiệm chờ ăn đi, cứ để bọn mình nướng cho."

Vạn Tố Y là phụ nữ có thai, là người cần được quan tâm nhất trong số bọn họ, bọn họ sao có thể chờ cô làm xong, chỉ lấy ăn được.

Có Nhạc Nhất Nhạc nói vậy, mọi người cũng lần lượt thò tay vào, thật sự không cẩn Vạn Tố Y nhúng tay nữa.

Vạn Tố Y tự mình ăn một sâu. Bởi vì đã lâu không ăn, nên vừa đưa đến trong miệng, cô cũng suýt không nhịn được muốn khen mình vài câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.