Bấm Ngón Tay Tính Toán, Tình Địch Là Lão Công Của Ta

Chương 24




Bà Sử xoay người nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y, đặc biệt lễ phép mở miệng: "Ngài Mạnh, bà Mạnh, chuyện ngày hôm nay hai người cũng đã thấy đấy. Nếu như bảo tôi bỏ qua như vậy, tôi thật sự khó có thể nguôi giận được. Hai người xem thế này có được không? Để Thẩm Lập và Vạn Nhân Mật rời khỏi đây."

Rất rõ ràng, bà Sử đang nể mặt Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y, không làm cho Thẩm Lập và Vạn Nhân Mật quá mức khó coi. Chỉ cần bảo bản thân bọn họ rời đi là được rồi.

"Đương nhiên." Mạnh Kiều Dịch thản nhiên gật đầu, cũng không có ý tranh luận về câu nói của bà Sử.

Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch. Cô biết anh lo lắng cô khó trả lời, nên quyết định thay cô.

"Tố Y! Con nhìn chuyện này xảy ra như vậy sao? Người chịu uất ức chính là chị của con đấy. Hôm nay bất kể thế nào, con cũng phải bảo bọn họ tiếp tục làm đám cưới!" Cho dù, gia đình như lời Thẩm Nghi San nói là giả, nhưng cô ta thật sự có người em gái là Vạn Tố Y.

Thẩm Nghi San không có bối cảnh dễ bắt nạt, nhưng Vạn Tố Y không phải vậy. Ở đây Vạn Tố Y có quyền thế, nếu cô cố ép, bà không tin đối phương không nghe theo.

Vạn Tố Y nhìn về phía Vạn Nhân Mật, trả lời: "Mẹ, chuyện tình cảm vốn là chuyện giữa hai người, mẹ và con tốt nhất đứng dính vào."

"Con nói gì vậy! Đó là chị con, con nhẫn tâm nhìn chị con chịu uất ức sao?" Vạn Nhân Mật vẫn cố gắng muốn Vạn Tố Y giúp đỡ Thẩm Nghi San sửa lại cuộc hôn nhân này.

Vạn Tố Y lạnh lùng hít sâu một hơi, cũng không nói gì thêm.

"Bây giờ con làm vợ ông chủ giàu có nên muốn phủi sạch quan hệ với cha mẹ con đúng không?" Hôm nay, Vạn Nhân Mật đã quá tức giận, bây giờ cũng không nhịn được nữa, trút giận lên người Vạn Tố Y.

Dưới tình thế cấp bách, bà hình như quên thân phận của Vạn Tố Y, vẫn xem cô như cô con gái nhỏ thoải mái trút giận.

"Con thật đúng là..."

"Bác gái." Lúc này, Mạnh Kiều Dịch ngắt lời Vạn Nhân Mật.

Vạn Nhân Mật sửng sốt không phải bởi vì Mạnh Kiều Dịch ngắt lời mình, mà bởi vì cách xưng hô của Mạnh Kiều Dịch.

"Kiều... Kiều Dịch, con nói vậy là có ý gì?" Vạn Nhân Mật nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mạnh Kiều Dịch, trong lòng chợt hoảng loạn.

Vạn Tố Y cũng không hiểu, nhìn Mạnh Kiều Dịch. Anh thường rất lễ phép với cha mẹ cô, sao bây giờ lại gọi mẹ cô là bác gái?

Người nhà họ Sử càng sửng sốt hơn. Chẳng lẽ ngài Mạnh vẫn cho rằng nhà họ Thẩm có tiền có thế, hôm nay nhờ có bọn họ, nhà họ Sử mới biết được mình cũng bị lừa gạt sao?

"Ban đầu, tôi muốn giữ lại chút mặt mũi cho bác và bác trai. Tố Y không muốn quan hệ với hai người quá căng thẳng. Nhưng bác đã hai lần ba lượt nhằm vào vợ tôi, tôi thật sự nuốt không trôi được cơn giận này." Mạnh Kiều Dịch suy nghĩ tới sức khỏe của Vạn Tố Y nên tạm thời không nói cho cô biết việc này. Nhưng hôm nay, nhà họ Thẩm đã làm ra việc quá quắt như vậy, anh cũng đến lúc phải cho Vạn Tố Y biết rồi.

"Có… có chuyện gì xảy ra?" Dù thế nào Vạn Nhân Mật cũng không hiểu Mạnh Kiều Dịch muốn nói gì.

"Thời gian trước các người lập di chúc, vì muốn để lại tất cả mọi thứ cho con gái lớn của mình, không phải đã viết giấy chứng nhận trước pháp luật cắt đứt quan hệ sao? Từ lúc đó trở đi, vợ tôi đã không có quan hệ gì với các người nữa rồi." Mạnh Kiều Dịch cười lạnh nhìn Vạn Nhân Mật và nói tiếp: "Bác có biết vì sao tôi lập tức cho bác nhiều tiền như vậy không? Đó là bởi vì tôi muốn bác có thể đối xử tốt với Tố Y một chút. Đáng tiếc, bác hình như không cảm giác xấu hổ, xem tất cả những điều này như chuyện đương nhiên vậy."

Sau khi Vạn Tố Y và Vạn Nhân Mật xảy ra tranh cãi lớn, thật ra Mạnh Kiều Dịch đã gửi cho Vạn Nhân Mật một khoản tiền. Khoản tiền kia khiến Vạn Nhân Mật đặc biệt vui vẻ, chỉ coi là Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y hiếu thuận mình. Trên thực tế, bà không biết, Mạnh Kiều Dịch dùng khoản tiền kia là để mua đứt quan hệ của Vạn Nhân Mật và Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y nghe Mạnh Kiều Dịch nói những chuyện này thì vẻ mặt lập tức tái nhợt.

Vạn Nhân Mật và Thẩm Lập thật ra đã cắt đứt quan hệ với cô sao...

Mạnh Kiều Dịch lựa chọn nói chuyện này ra ở trước mặt nhiều mặt người như vậy, cũng không đơn giản.

Anh cố ý nói cho những người này biết, về sau bất cứ chuyện gì của nhà họ Thẩm đều không liên quan đến Vạn Tố Y. Về sau anh sẽ tới bảo vệ cô, bất kể là ai cũng đừng mong tổn thương được tới cô.

Mạnh Kiều Dịch nói như vậy chẳng khác nào rạch bộ mặt bên ngoài của Vạn Nhân Mật, bà ta có muốn che giấu thế nào cũng không thể làm được.

"Tố Y, không phải như vậy." Lúc này, Vạn Nhân Mật mới nhớ tới phải nắm lấy Vạn Tố Y, vội vàng nhìn Vạn Tố Y cầu xin: "Tố Y, con tốt nhất nói với Kiều Dịch một câu, mẹ đối xử với con như nào, chắc con cũng hiểu."

Thế nào? Vạn Tố Y quả thật biết Vạn Nhân Mật đối xử mình thế nào. Mấy năm nay, không biết vì nguyên nhân gì nhưng Vạn Nhân Mật đối xử với Vạn Tố Y không giống như con ruột của mình.

Vạn Tố Y vẫn chìm đắm trong việc cắt đứt quan hệ. Thật ra, cô không quan tâm cha mẹ có để tiền lại cho mình hay không. Nhưng cha mẹ lại lo lắng cô sẽ cướp tiền của chị, cho nên len lén cắt đứt quan hệ với cô cùng bọn họ trên phương diện pháp luật. Đã cắt đứt còn giả vờ không biết gì cả, yên tâm thoải mái nhận tiền từ cô.

"Tố Y, con nói gì đi." Vạn Nhân Mật nói nhiều như vậy, nhưng Vạn Tố Y trước sau không nói một lời, điều này làm cho bà ta rất sốt ruột.

"Em không sao chứ?" Mạnh Kiều Dịch nhìn dáng vẻ thất thần của Vạn Tố Y thì rất lo lắng.

Anh vẫn không nói cho Vạn Tố Y biết, cũng bởi vì bây giờ cô đang mang thai, không tiện làm cô quá xúc động.

Thật may, hôm nay Mạnh Kiều Dịch cũng không nói ra tất cả mọi chuyện, nếu như nói hết, sợ rằng bây giờ Vạn Tố Y sẽ không chỉ đơn giản là thất thần như vậy đâu.

"Em không sao." Vạn Tố Y lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn thất thần: "Chúng ta về đi."

Cô không muốn ở lại đây thêm nữa, chỉ muốn rời đi.

Mạnh Kiều Dịch gật đầu, nắm tay Vạn Tố Y rời đi trước mặt mọi người.

Những người này còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y đã ra ngoài rồi.

Bà Sử nhìn theo bóng lưng của Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y và có hơi ngây người. Bà ta không nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy hai vợ chồng này thật kỳ lạ. Bà ta cảm giác Mạnh Kiều Dịch không giống như quan tâm tới gia đình, bối cảnh của Vạn Tố Y, từ đầu đến cuối đều chỉ quan tâm tới phản ứng của một mình Vạn Tố Y. Nhưng người như vậy, sao có thể không để ý tới gia đình?

"Mẹ, con cũng về trước đây." Lúc này Sử Tác vô tình mở miệng, hắn cũng không muốn ở đây lâu hơn nữa, càng không muốn nhìn mặt Thẩm Nghi San.

Bà Sử đau lòng nhìn con trai, đáp: "Được, con về trước đi. Con cứ yên tâm đi đi, nơi đây giao lại cho mẹ xử lý là được."

Nghe được Sử Tác muốn đi, Thẩm Nghi San lập tức nhào qua kéo hắn lại, mở miệng đầy cầu xin: "Sử Tác, anh không thể đi được. Sử Tác, anh thật sự không quan tâm tới em và con sao?"

"Con của cô không liên quan gì đến tôi." Sử Tác liếc nhìn Thẩm Nghi San, chợt hất tay cô ta ra, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.

Thẩm Nghi San chấn động nhìn Sử Tác. Dù thế nào cô ta cũng không ngờ có một ngày Sử Tác biết chân tướng sẽ chấn động kinh sợ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.