Bám Đùi Thụ Chính Trà Xanh Liền Bị Thụ Chính Và Bọn Kia Đè

Chương 13: Nhất Sương Tình Nguyện?




Edit: rinnina

Cửa sau Trà Trang Thúy Diệp mở ra, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chạm hoa, khảm một ánh vàng rực rỡ lên cái hộp trên tay Tương Nghi. Bảo Thanh và Bảo Lâm vây quanh Tương Nghi, cũng hơi hiếu kỳ: "Quà tặng Kim Ngọc Phường đưa tới?" Bảo Thanh vịn tay Tương Nghi nhìn cái hộp kia, cười nói: "Chắc chắn là biểu ca đưa cho ngươi."

Bảo Lâm gật đầu một cái: "Ta đoán cũng vậy."

Tương Nghi cười cười: "Trừ hắn ra, ta còn quen ai trong Kim Ngọc Phường đâu?"

"Nghi tỷ tỷ, mau mau nhìn một chút, biểu ca thứ tốt gì cho ngươi?" Bảo Thanh có vài phần không dằn nổi: "Ta đoán là đồ trang sức các loại."

Ngón tay Tương Nghi đặt trên nút khóa hộp, có vài phần do dự, nàng không biết Gia Mậu đưa cái gì cho nàng, vạn nhất là tương đối tư mật, làm sao có thể để cho Bảo Thanh thấy?

Sự do dự của nàng bị Dương lão phu nhân nhìn thấy, cười nói với Bảo Thanh: "Thanh nha đầu, theo bà nội vào trong hậu viện, chẳng qua chỉ là một món hạ lễ thôi, có gì để nhìn, con cũng lại không phải chưa thấy đồ trang sức của Kim Ngọc Phường."

Dù sao Bảo Lâm lớn hơn một tuổi, tâm tư cũng kín đáo hơn, thấy Dương lão phu nhân nói như vậy, vội vàng kéo Bảo Thanh một cái: "Đi, chúng ta ra phía sau dạo một chút, nghe nói phía sau có một hàng phòng trà, là đặc biệt cho người phẩm trà, đặc biệt mời sư phụ pha trà và sư phụ đánh đàn nữa."

Lúc này Bảo Thanh mới buông tay ra, đi theo Dương lão phu nhân vào hậu viện đi. Tương Nghi vừa nhìn bọn họ vừa lui về phía sau vừa đi, đi tới cửa thì dừng bước, lặng lẽ mở hé cái hộp ra một chút, chỉ thấy bên trong có một người bé xíu, do kim cương và trân châu khảm ra, ánh sáng rực rỡ lấp lánh, không thể nhìn thẳng.

Liên Kiều đứng bên người Tương Nghi, ánh mắt liếc qua vật này, "Phốc xuy" một tiếng bật cười: "Cô nương, thật đúng là trùng hợp, cũng tặng người tí hon kìa."

Tương Nghi bất đắc dĩ thở dài một cái, đậy nắp hộp lại giao cho Liên Kiều: "Ngươi giúp ta cầm đi."

Chuyện trên thế gian này thật là trùng hợp, Ca Lạp Nhĩ đưa người tí hon, Gia Mậu đưa cũng là người bé xíu, hai người bọn họ chẳng lẽ là thương lượng trước sao? Nàng sờ hà bao mình một cái, cái mà Ca Lạp Nhĩ tự khắc đặt bên trong, cách cải gấm mềm mại, tựa như có thể sờ đến bạch ngọc dịu dàng kia như cũ.

Thật giống tất cả đều có thần chi làm chúa tể, nàng từ kiếp trước hèn yếu vô năng lại quay về nhân thế, không còn mơ hồ sống qua ngày như trước kia. Kiếp này mặc dù cực khổ hơn kiếp trước, nhưng cuộc sống thú vị, hơn nữa bỗng nhiên còn nhiều ra một thiếu niên dị tộc anh vũ tỏ rõ cõi lòng với nàng, chuyện này làm cho Tương Nghi sau khi rung động đã gia tăng lòng tin, chỉ cần mình cố gắng đi tới mục tiêu, từng bước một đến, cuộc sống sau này tự nhiên sẽ càng ngày càng tốt.

Chẳng qua là... Gia Mậu... Tương Nghi âm thầm thở dài một cái, vì sao hắn còn chưa từ bỏ mình? Nhiều năm như vậy đưa qua, còn tưởng rằng hắn đã sớm ném chuyện này xuống, nhưng gặp lại trong kinh thành, nàng phát hiện Gia Mậu vẫn là Gia Mậu đó.

Mặc dù mình cảm niệm hắn làm từng ly từng tí, nhưng nàng lại chỉ hy vọng cuộc sống có thể bình an, nàng cũng không bằng lòng rơi vào trong luân hồi kiếp trước, lần nữa cảm nhận đau đớn và bất đắc dĩ kia. Tương Nghi ngẩng đầu lên, nhìn Dương lão phu nhân bên người, bà ung dung hoa quý, đứng ở nơi đó tỏa sáng lấp lánh ——mình phải thành cô gái giống như Dương lão phu nhân vậy, được phu quân sủng ái, có một phần sự nghiệp của mình, muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, cuộc sống như thế mới kêu xuất sắc.

Dương lão phu nhân làm việc tương đối ổn thỏa, mời bốn bộ cổ nhạc và múa múa sư tử đèn rồng, đến giờ lành, tiếng cổ nhạc vang động trời, hàng dài sư tử vũ động tại chỗ, hết sức náo nhiệt. Người đi trên đường rối rít nghỉ chân xem, chỉ chỉ trỏ trỏ: "Cũng không biết nơi này muốn mở cửa hàng gì, bài tràng như vậy."

Có người chen đến phía trước Trà Trang nhìn một tấm ván gỗ nhỏ bên ngoài, kinh hô thành tiếng: "Thật là không bình thường! Lại có ngự bút hoàng thượng, Đông gia cửa hàng này đến tột cùng là ai? Có thể mời hoàng thượng ngự bút!"

Tương Nghi đứng trên bậc thang cửa hàng, nghe mọi người nghị luận ầm ỉ, trong lòng dễ chịu, xem ra Trà Trang Thúy Diệp kinh thành này là không buồn tiêu thụ, chỉ cần bên vườn trà Hoa Dương xử lý tốt, Hoa Dương xuân hàng năm ở kinh thành bán ra cũng không biết có thể có bao nhiêu cân.

Sau này, mình cũng không cần tân tân khổ khổ đi tìm khách hàng nữa, giống như Vũ Di Sơn, Đại Hồng Bào, Kim Tuấn Mi, là người ta đi cầu nàng bán, mà không phải nàng đi tìm người khác thấp kém nói tốt. Tương Nghi ngẩng đầu lên thật cao, thở một hơi thật dài, ánh mắt nhìn qua đám người, bỗng nhiên thấy Gia Mậu từ trong đám người chen chúc vào.

"Bà ngoại." Gia Mậu trước kêu Dương lão phu nhân một câu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tương Nghi không thả: "Tương Nghi, cửa hàng của nàng cuối cùng cũng khai trương."

"Còn không phải nho82 lão phu nhân quan tâm ta." Tương Nghi cười một tiếng với Gia Mậu: "Nếu không có lão phu nhân, ta không biết nên làm thế nào mới phải, bà là quý nhân của ta, cảm tạ thế nào cũng không đủ."

Dương lão phu nhân cười liếc mắt nhìn Gia Mậu và Tương Nghi, hai người thật giống như thương lượng trước, hôm nay cùng mặc một bộ xiêm y màu xanh lục nhạt, màu xanh lá cây nhàn nhạt kia làm gương mặt Tương Nghi càng thêm nõn rồi, đứng bên người Gia Mậu, hai người nhìn hết sức xứng đôi, trai tài gái sắc, một đôi bích nhân.

"Đây cũng là chính con tận tâm, Hoa Dương xuân kia quả thật không tệ, cũng xứng đáng cái tên cống trà này." Dương lão phu nhân suy nghĩ sâu xa gật đầu một cái: "Ta cảm thấy sơn thủy Hoa Dương rất thích hợp trồng trà, nếu không phẩm chất lá trà này sẽ không tốt như vậy, chỉ dựa vào chiết cây mấy lần, rất khó ra khẩu vị trà như vậy. Ngày xuân sang năm nếu  tacó thì giờ rãnh, còn dự định tới xem xem, xem cây trà bên kia còn có thể thể tiếp tục cải tiến một phen không."

Lòng Tương Nghi cảm kích, cơ hồ cũng không biết nên nói lời cảm kích gì rồi, Gia Mậu ở một bên thay nàng mở miệng: "Cảm ơn bà ngoại chăm sóc Tương Nghi như vậy."

"Ta chăm sóc Tương Nghi, cần gì tới con tới cám ơn ta?" Dương lão phu nhân liếc Gia Mậu, đứa nhỏ này, gặp chuyện của Tương Nghì thì vô cùng quan tâm.

Tương Nghi bị những lời này của Dương lão phu nhân nói, hơi ngượng ngùng, chỉ có thể mỉm cười nói: "Gia Mậu vẫn là một người anh tốt, cho dù con và huynh ấy chẳng qua là muội muội kéo một chút, huynh ấy cũng chăm sóc như vậy."

"Còn không phải như vậy?" Dương lão phu nhân vỗ bả vai Gia Mậu một cái: "Bố trí Trà Trang Thúy Diệp đều là hắn nghĩ ra, ta chỉ là nói dáng vẻ đại khái, hắn làm rất chu đáo từng chi tiết, ta nghe chưởng quỹ nói, mấy ngày trước hắn còn dành thời gian chạy từ Hàn lâm viện ra ngoài, tự mình đốc thúc bọn họ sửa sang lại quầy hàng giá hàng kia."

Tương Nghi cảm kích nhìn Gia Mậu: "Cảm ơn huynh, Gia Mậu."

Gia Mậu cười một tiếng, thấp giọng nói: "Tương Nghi, chuyện của nàng chính là chuyện của ta, ta tự nhiên phải thân lực thân vi."

Dương lão phu nhân thấy hai người khiêm nhượng lẫn nhau, cười ha ha: "Cũng là người quen, nói nhiều lời khách khí như vậy làm chi? Nhìn thấy giờ, có phải phải đến giờ lành rồi không?"

Chưởng quỹ ở bên cạnh nói: "Sắp đến rồi, còn kém từng tia như vậy thôi."

Tiểu nhị kéo tơ lụa đỏ thẫm che chiêu bài xuống, Dương lão phu nhân nhận lấy cây kéo Tương Nghi đưa lên, tự mình cắt đứt tơ lụa đỏ thẫm kia, tơ lụa mềm nhẹ rơi trên mặt đất, pháo vui trỗi lên, cảnh tượng vui mừng.

"Là Dương lão phu nhân cắt băng!" Trong đám người có nhận ra Dương lão phu nhân, kinh hô thành tiếng: "Rồi thôi, Đông gia Trà Trang Thúy Diệp này đúng là có chỗ dựa! Hoàng thượng ngự bút, Dương lão phu nhân cắt băng, Trà Trang này không muốn phát tài cũng không có cách nào!"

"Người ta mở cửa hàng làm sao có thể không nghĩ phát tài, ngươi thật đúng là hồ đồ!" Những người bên cạnh xuy xuy cười: "Không thấy nhiều quý phu nhân kinh thành cũng tới sao?"

Dương lão phu nhân đã sớm phát thiếp mời cho các Phủ kinh thành, phàm là người có chút thân phận, đều có một tấm thiệp.

Thường ngày thiếp mời của Dương lão phu nhân rất khó cầu, người nhận thiếp mời, ai dám không đến? Tranh nhau tới cổ động, e sợ Dương lão phu nhân không thấy mình. Dương lão phu nhân kéo qua, cửa Trà Trang Thúy Diệp vừa mở ra, các quý nhân cũng tràn vào, trong Trà Trang Thúy Diệp chuẩn bị hơn mười phòng Trà nhất thời ngồi đầy, không vào được người nữa.

Dương lão phu nhân mang Tương Nghi đi khắp các phòng trà, giới thiệu  vớinhững người đó: "Đây là một tiểu hữu của ta, họ Lạc, vừa mới đến, mọi người chăm sóc việc buôn bán của nàng nhiều nhiều chút."

Tiểu hữu? Các đại quan quý nhân đang ngồi yên lặng nhìn thoáng qua nhau, nơi nào là tiểu hữu đơn giản như vậy, Dương lão phu nhân chịu ra mặt tự mình giới thiệu thay nàng, nhất định là có chút quan hệ không giống tầm thường. Mọi người nhìn lại Tương Nghi, không khỏi trong lòng hô to một tiếng, vị Lạc tiểu thư này nhìn chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng thần tình kia khí độ lại có thể so với thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, tự nhiên phóng khoáng, không e ngại một chút nào.

Nàng mặc áo xuân màu xanh nhạt, dáng vẻ yểu điệu, mặt mũi xinh đẹp, đứng ở nơi đó như một chi gió xuân xanh nhạt, tràn đầy sức sống. Mọi người thấy rồi, thầm nghĩ trong lòng, hoa dung nguyệt mạo như vậy, mà phải xuất đầu lộ diện hành thương, thật là đáng tiếc. Từ khí chất này đến xem, chắc xuất thân đại hộ nhân gia, có lẽ là gia đạo sa sút, bất đắc dĩ mới đi ra hành thương kiếm sống, cũng thật là thế sự khó dò.

"Lão phu nhân, quản sự công công trong cung tới." Quản sự ma ma trong cửa hàng hỗ trợ trông chừng chạy tới: "Quý phi nương nương trong cung nghe Hoàng thượng nói có trà ngon mới, đặc biệt hỏi rõ, để cho hắn tới Trà Trang chúng ta mua."

Tương Nghi kinh ngạc nhìn Dương lão phu nhân, quý phi nương nương? Xem ra trong cung cũng biết Hoa Dương xuân này.

Dương lão phu nhân nắm tay Tương Nghi đi ra bên ngoài, nhìn nàng cười một tiếng: "Trong cung này là chỗ không có... bí mật nhất, muốn làm chuyện gì, nếu không che giấu chút, không đến một giờ, người trong cung phần lớn đều biết. Đây chính là nguyên do ta không thích vào cung, hoàng cung này nhìn gọn gàng, nhưng bên trong dơ bẩn không chịu nổi, dòng nước ngầm nước cuồn cuộn, một người sa vào trong, khó tránh khỏi sẽ bị dòng nước ngầm kia cuốn vào, mình cũng thành một người trong dòng nước ngầm, cũng không sạch sẽ nữa."

"Kiến thức lão phu nhân thật là rộng." Tương Nghi từ trong thâm tâm nói một câu, kiếp trước hoàng cung đấu đá nàng nhớ rõ ràng, sau khi Dung phi nương nương làm hoàng hậu không đến một năm, Hoàng thượng đã thăng thiên, nàng thành Hoàng thái hậu.

Đã từng nghe người ta nói qua, bên trong hình như có bí mật gì, chẳng qua là tất cả mọi người lập lờ, nàng cũng không biết bên trong có manh mối gì, nhưng bây giờ nghe Dương lão phu nhân nói như vậy, không chừng kiếp trước Dung phi nương nương đã động tay chân gì.

Chỉ là đời này cùng hoàn toàn khác kiếp trước, lúc này Dung phi còn chưa leo lên ngai vàng hoàng hậu, Hoàng Thượng nhìn cũng hết sức khang kiện, thật giống như mọi chuyện kiếp trước sẽ không xảy ra, có lẽ... trong lòng Tương Nghi bỗng nhiên buông lỏng một chút, chuyện Thái hậu nương nương ban hôn này cũng sẽ không xảy ra?

Trong lòng loáng thoáng có một tia vui mừng, nhưng nàng chợt bình tĩnh lại, Dung gia Giang Lăng hay là do bà nội Gia Mậu cầm giữ việc bếp núc, hôn sự cháu trai cháu gái cũng đắn đo ở trong tay bà, lấy tính tình Dung lão phu nhân, mình là tuyệt sẽ không vào mắt bà.

Tự giễu cười cười, Lạc Tương Nghi, suy nghĩ chuyện nhiều có không có như vậy làm chi, kinh doanh Trà Trang thật tốt mới là chuyện ngươi cần chú ý nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.