Bài Tình Ca Cho Đôi Ta

Quyển 1 - Chương 4: Miltonduff




Trong phòng làm việc vị đồng nghiệp lâu năm mặt đầy nếp nhăn đứng ở cửa, cười tủm tỉm chỉ người cao lớn kế bên.

“Xin giới thiệu với mọi người đây là nhân viên mới, tên là Cao Tân, tốt nghiệp học viện cơ khí xx ngành chế tạo máy móc chuyên nghiệp, từ hôm nay sẽ bắt đầu thực tập chỗ chúng ta. Đến đây, Tiểu Cao, tôi giới thiệu cho cậu văn phòng của chúng ta.”

Cao Tân mặc áo sơ mi trắng quần bò đứng kế bên lão đồng nghiệp, cười đến vô tâm vô phế thật sáng lạn, giống hệt cậu sinh viên non nớt mới ra trường. Cát Vi Dân trừng mắt nhìn cậu nhiệt tình chào hỏi từng người một trong văn phòng, rồi mới đi đến chỗ mình, gặp quỷ, thật sự là gặp quỷ.

Đồng nghiệp vừa định giới thiệu, Cát Vi Dân đã nói.

“Người này tôi biết, là Cát Vi Dân, chúng tôi cùng học một trường.”

Cát Vi Dân vẫn còn ngơ ngác như gặp quỷ ban ngày, nhất thời vẫn chưa phục hồi tinh thần, ngây ngốc nhìn cậu, Cao Tân nhếch khóe miệng, là nụ cười đắc ý Cát Vi Dân đã quá quen thuộc.

“Tớ nghe Lâm Kính Tổ nói cậu chuyển sang bên này, không nghĩ tới có thể tình cờ gặp được cậu.”

Lão đồng chí bên cạnh cười đến nếp nhăn càng sâu.

“Không ngờ cả hai lại là bạn học, vậy cũng tiện, Tiểu Cát cũng là đến đây để học tập, có thể chiếu cố lẫn nhau một chút. Sau này không hiểu gì cứ hỏi, trước mắt tôi dẫn cậu đi tham quan một vòng.”

Cát Vi Dân mãi đến buổi chiều vẫn có cảm giác như mình đang trong một cơn ác mộng mà không sao tỉnh dậy được, Cao Tân rõ ràng là vẫn ở thành phố làm kinh doanh của gia đình, sao lại chạy tới đây làm thực tập sinh? Chết tiết, không biết là lão hòa thượng thật sự biết chuyện tương lai hay là miệng quạ đen, vô luận là thế nào, cũng không phải đáp án Cát Vi Dân mong muốn, cậu thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến việc ra ngôi chùa đó thắp hương. Cát Vi Dân nằm trên tấm ván gỗ ở kí túc xá nhà xưởng buồn bực nghĩ, mình vốn xin đi tu nghiệp là vì muốn thay đổi hoàn cảnh, không muốn nghĩ đến chuyện của người kia nữa, thế nhưng ai ngờ hoàn cảnh thay đổi thì người lại chạy đến trước mặt mình.

Trời chiều sẩm tối, cửa “cọt kẹt” bị đẩy ra, ngược chiều ánh sáng là một vóc dáng cao to vác một cái túi lớn đi vào, ném lên chiếc giường đối diện của Cát Vi Dân, Cát Vi Dân hoảng hốt, cảm giác như bản thân đang quay lại ngày đầu tiên nhập học năm lớp 11 ấy. Cao Tân đưa lưng về phía cậu, tốc độ cực nhanh sắp xếp giường chiếu gọn gàng, làm xong vỗ vỗ tay xoay đầu lại nói.

“Hai ta ở chung một phòng kí túc xá, chắc là lão đồng chí cũng nói với cậu rồi nhỉ?”

Kí túc xá Cát Vi Dân ở là khu nhà 4 tầng, mỗi phòng 4 người, gồm hai cái giường tầng đặc song song nhau cộng thêm một phòng tắm. Cát Vi Dân đi tu nghiệp được cố ý đưa đến một phòng kí túc xá trống, ở giường dưới trải nệm, phía trên để đồ lạc linh tinh. Hiện tại Cao Tân đem đồ đạc sắp xếp lên chiếc giường trống không bên kia.

Cát Vi Dân đờ đẫn gật gật đầu, Cao Tân lại xoay người sang chỗ khác lụi cụi sửa sang hành lí, Cát Vi Dân tay chân thừa thãi, cảm thấy có chút xấu hổ nghiêng đầu đi, chán nản mở sách chuyên ngành ra xem.

Đột nhiên một đống đồ vật rơi lên đùi, Cát Vi Dân dời mắt khỏi sách, đen mặt phát hiện trên giường mình đầy thức ăn vặt, nào là chocolate sữa rồi khoai tây chiên thịt bò khô, Cao Tân nghênh mặt như đang hiến vật quý nói.

“Hắc hắc, tớ sợ ở đây không bán mấy cái này, đặc biệt mang từ bên kia qua đó.”

Cát Vi Dân cố gắng nhịn xuống nhưng không được, đưa chân đạp đống loạn thất bát tao trên giường xuống đất.

“Chết tiệt, nói bao nhiêu lần rồi, không được đem đồ ăn bỏ lên giường!”

“Ui da, đừng đạp mà Tiểu Cát, khoai tây chiên nát hết mất… A! Thịt bò Khang sư phụ của tớ!”

Cát Vi Dân cúi đầu nhìn cậu ấy ngồi chồm hổm dưới đất nhặt từng bao đồ ăn. Vốn nghĩ vài năm không gặp, Cao Tân ít nhiều cũng sẽ thay đổi, người này tại sao vẫn là thiếu một dây thần kinh như thế này. Cát Vi Dân hít một hơi, Cao Tân bỗng ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn thật sâu vào mắt cậu.

“Tiểu Cát, thật tốt.”

Cát Vi Dân hơi lúng túng dời mắt đi chỗ khác.

“Cái gì thật tốt?”

Cao Tân đứng thẳng dậy, trong ngực ôm một đống đồ ăn vặt nói.

“Lần trước họp lớp cậu về sớm quá, cũng chưa nói với cậu được mấy câu, bây giờ có thể từ từ cùng nhau nói chuyện, thật tốt.”

Cao Tân kéo một cái ghế qua, ngồi bên giường Cát Vi Dân, có ý muốn nói tâm sự thâu đêm, hưng phấn nói.

“Đúng rồi, cậu thử đoán xem, tớ tại sao lại qua đây thực tập?”

Trong kí túc xá không có đèn huỳnh quang, Cát Vi Dân chỉ mở đèn bàn ở đầu giường, bóng người ngồi trên gường đổ xuống thật dài, loang lổ trên vách tường. Cát Vi Dân nhìn chiếc bóng ẩn hiện kia cảm thấy phiền muộn, cậu buông sách, nói.

“Tôi mệt rồi, đi tắm trước.”

Dưới vòi sen dùng sức chà xát thân mình, Cát Vi Dân rầu rĩ nhắm mắt. Cậu ta vì sao lại đến đây thực tập, cậu không muốn biết. Dù sao, cậu cũng không còn tự kỉ đến nỗi nghĩ là vì mình. Vui vẻ nói chuyện, chết tiệt, ba năm trước lúc cậu ta đá cửa bỏ đi sao không chịu nói chuyện? Bây giờ còn nói được gì nữa, chẳng lẽ nói chuyện cậu ta quen được bạn gái xinh đẹp thế nào, nói chuyện cậu ta khi nào sẽ kết hôn?

Cậu ta có lên cơn động kinh việc kinh doanh nhà không làm chạy lại đây thực tập cũng thật là biết chọn thời gian, thế nào lại chọn ngay đúng ba tháng mình tu nghiệp. Thật vất vả để thay đổi hoàn cảnh sống để tinh thần thoải mái một chút vậy mà, Cát Vi Dân nghiến răng nghiến lợi, vô liêm sỉ, thật là quá vô liêm sỉ.

~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.