Bài Tình Ca Cho Đôi Ta

Quyển 1 - Chương 14: Rạn nứt




Có Trình Hiểu Lâm đến giúp, Cát Vi Dân cuối cùng cũng trút được một phần gánh nặng. Lúc này cậu mới nhớ ra bản thân mình còn chưa liên lạc với người nhà báo tình hình. Người phụ trách bên nhà xưởng nhận được điện thoại đã thổn thức một trận, sau đó dặn dò Cát Vi Dân và Cao Tân ngoan ngoãn ở bệnh viện dưỡng thương, không cần lo lắng chuyện xin phép nghỉ. Sau đó lại gọi về nhà, quả nhiên cả nhà đang nháo nhào như cậu dự đoán. Mẹ Cát lúc nghe giọng cậu kích động đến khóc nấc lên, phải để cha Cát tương đối trấn tĩnh hơn tiếp điện thoại.

Nguyên lai ngày xảy ra động đất ở nhà cũng thấy tin tức, gọi điện thoại cho Cát Vi Dân thì không ai nghe máy, gọi tới văn phòng cậu thì người phụ trách nói Cát Vi Dân xin nghỉ vài ngày, có thể là đã đi đến khu du lịch gần tâm động đất, cả nhà Cát gia vừa nghe thế thì lo lắng bán sống bán chết. Cát lão gia vốn bị bệnh tim phải nhập viện ngay đêm đó nhưng vẫn còn giãy dụa gào thét “Mau đến đó tìm nó”, tóm lại là hỗn loạn hết cả lên. Cát Vi Dân nghe mẹ Cát bên kia điện thoại nức nở mãi: “Không có việc gì là tốt rồi”, trong lòng rối bời. Từ ngày được cứu viện kéo ra đã hơn một tuần, cậu có vô số cơ hội nói chuyện với người ngoài, thế mà chuyện gọi về nhà báo bình an quan trọng như vậy, sao mãi không nhớ ra?

Vừa an ủi trấn tĩnh người nhà, lại giải thích tình huống hiện tại ở đây, cuối cùng cũng có thể tâm không vướng bận gì ngồi ngây người. Hai ngày qua Trình Hiểu Lâm và Cát Vi Dân thay phiên nhau chăm sóc Cao Tân, tình trạng của Cao Tân đã ổn định hơn nhiều rồi, hai người cũng tranh thủ những lúc nghỉ ngơi tâm sự, hơn phân nửa là Trình Hiểu Lâm nói, Cát Vi Dân ngồi nghe.

Trình Hiểu Lâm hỏi, “Chuyện giữa ba và mẹ em, cả dì nữa, chắc anh cũng biết nhỉ?”

Cát Vi Dân dè dặt trả lời, “Biết một chút.”

Trình Hiểu Lâm nói, “Sớm muộn gì cũng là người một nhà, em cũng không muốn giấu anh làm gì. Nghe nói dì và ba em năm đó yêu nhau long trời lở đất, vì ba em mà dì quay lưng với cả nhà, theo ba em tha hương dốc sức làm ăn, ba em lại giấu diếm người nhà, chắc là sợ trong nhà tạo áp lực. Ba vốn làm vận chuyển hàng hóa, thường hay giao hàng đến chỗ ông ngoại, không biết thế nào mà có một lần anh hùng cứu mỹ nhân cứu được mẹ em, mẹ em liền phải lòng ba. Sau đó ông ngoại cũng nói chuyện với ba vài lần, cảm thấy ba là người có tiền đồ nên nghĩ đến chuyện tìm ba làm con rể. Ba em lúc đầu còn uyển chuyển cự tuyệt, nhưng cuối cùng không biết ông ngoại làm thế nào mà khiến ba nhận lời, có thể lúc đó ba em cũng thực sự có chút động tâm. Nghe nói lúc dì mang thai anh trai đến nhà ba tìm chồng thì không ai thừa nhận dì, dì đành phải một mình mang anh trai bỏ đi. Vì thế anh em lúc nào cũng nghĩ rằng hai mẹ con anh là bị bỏ rơi.”

“Cho nên anh đừng thấy anh trai em lúc nào cũng lông ba lông bông như vậy, thật ra anh ấy lúc nào cũng cảm thấy bất an.”

“Sau khi ba em xảy ra chuyện, mẹ em trốn về quê, em không chịu đi theo mẹ, ở lại bên cạnh ba. Lúc đó tình hình của ba rất gay go, không có thời gian trông nom em, em cơ bản đều là do anh trai một tay chăm sóc, tình cảm anh em tụi em rất tốt. Ba em điên cuồng theo đuổi dì nhưng dì lại bỏ trốn đến nơi khác, anh trai cũng bỏ đi theo, em cũng lại đi theo anh. Dì nói thế nào cũng không chịu quay về với ba, đến bây giờ vẫn vậy. Anh em lúc đó tâm tình rất xấu, anh ấy nói anh ấy rất sợ anh và anh ấy cũng sẽ thành như vậy, một khi đã chia tay, cho dù còn yêu đi nữa, cũng không thể quay lại được. Anh phải nhìn thấy bộ dạng anh ấy lúc đó kìa, nhìn suy sụp đến nỗi bước vào tiệm là khách hàng bỏ chạy hết, dì chỉ có thể để anh phụ việc đằng sau.”

“Dì sau khi ổn định cục diện rồi, thấy anh em bộ dạng hồn xiêu phách lạc, liền thu xếp cho anh đi xem mắt. Anh em hoảng loạn, lớn tiếng la hét, nói anh không cần ai hết, anh chỉ có Tiểu Cát, còn thần kinh chạy đi làm một cặp nhẫn đính ước, nói đời này của anh đã chết, ai nói gì cũng không nghe.”

Cát Vi Dân nhớ tới khoảng thời gian ấy chính mình cũng cùng hết người này đến người khác ngồi trong nhà hàng uống trà xem mắt, đôi khi tán gẫu xem đối phương thích gì, làm công việc gì, mỗi lần đi là lại chịu đựng mặc cảm tội lỗi giày vò trong lòng.

Trình Hiểu Lâm lắc lắc mấy lọn tóc quăn, nói.

“Những điều em nói, không phải muốn làm anh áy náy, cảm thấy anh nợ anh em rất nhiều đâu.”

Cát Vi Dân nhìn gương mặt ẩn hai cái má lúm đồng tiền vô cùng dễ thương của cô, không nói gì chỉ nhướng mắt, em làm lương tâm anh đang dằng xé muốn chết đây nè.

“Em nói những chuyện này, chỉ là hy vọng anh có thể thấu hiểu anh ấy, cho anh ấy một cơ hội. Anh nhìn xem, con người là sinh vật yếu ớt như vậy, nếu lúc trước anh trai không may mắn khi trần nhà rơi xuống, kịp trụ hai chân lại…”

“Dừng!” Cát Vi Dân tức giận, “Em sao lại nguyền rủa anh trai mình như thế.”

Trình Hiểu Lâm bướng bỉnh lè lưỡi.

“Em chỉ muốn cho anh biết có nhiều chuyện, một khi đã qua thì hối hận cũng không kịp nữa. Thấy anh vẫn còn lo lắng vì anh em thế này, em yên tâm rồi. Em vào xem anh trai một chút đây.”

Sau đó thanh âm xuyên não của cô bé vang vọng cả bệnh viện.

“Bác sĩ, bác sĩ, anh ấy tỉnh! Anh trai tỉnh rồi!”

~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.