Bách Yêu Phổ

Chương 3: Về nhà




Edit: Sun520

“Quản lý Hạnh, cấp trên vừa đưa lệnh điều động xuống cho cô, chúc mừng cô thăng chức......”

Giọng của thư ký lộ ra mấy phần hâm mộ, trong đầu Cẩn Ngôn bùm một cái, bước chân đang bước về phía phòng làm việc ngừng lại: “Cô nói cái gì?” Giọng nói lộ ra mấy phần không thể tin, ngay cả vẻ mặt, cũng không vui mừng khi nghe chuyện liên quan đến mình.

Thư ký ngây người, giọng hơi nhỏ hơn, thấp thỏm nói: “Lệnh điều động cô, điều cô đi phụ trách nghiệp vụ công ty chi nhánh ở thành phố Du, cô chính là người phụ trách bên kia đấy, chúng ta lén lút hình dung cô đến đó làm chủ, đây không phải là thăng chức là cái gì......”

Sáng sớm đã nhận được tin dữ này, Cẩn Ngôn lấy lại tinh thần, yên lặng nhận lấy tài liệu thư ký đưa cho cô, đóng cửa phòng làm việc lại, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, Cẩn Ngôn chống cái trán nhìn chằm chằm phần tài liệu kia, khó trách, khó trách mấy ngày trước không hiểu tại sao lại không để cho cô đi công tác, hóa ra là, sư huynh của cô có kế hoạch điều động này.

Thật là có đủ hèn hạ.

Điện thoại trong tay vang lên, Cẩn Ngôn vừa nhìn số hiện lên phía trên mà tức giận, muốn chỉnh cô, còn tự động đưa tới cửa.

Đợi âm thanh vang lên mấy tiếng, dự đoán người kia đã có chút không kiên nhẫn, Cẩn Ngôn mới nhấn nút nghe, nhưng không có lên tiếng.

“Cẩn Ngôn......”

“Giờ làm việc ngài nên gọi tôi là quản lý Hạnh chứ? Sư huynh......”

Người đàn ông đó không nói gì, có lẽ cảm thấy thái độ của cô cho nên vui vẻ, cúi đầu mỉm cười: “Đừng nóng giận, anh mời em ăn bữa trưa nhận lỗi.”

Cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ sát đất, phía dưới là dòng xe chạy cùng với dòng người như dệt củi, xa hơn nữa, là từng dãy từng dãy nhà cao tầng, nơi xa hơn nữa, chính là một dãy núi lớn sát nhau.

Càng lúc càng xa, cách đó vô số núi lớn, chính là thành phố mà cô lớn lên.

Cái thành phố này, cô đã ngây người ba năm, nhưng cô vẫn có cảm giác, vẫn là xa lạ, lòng trung thành của cô, có lẽ luôn luôn bị chắn bởi bức tường, cho nên cô rời đi, cũng chỉ là mang đi người, nhưng không mang theo trái tim.

Nhớ tới bức thư điện tử ngày hôm qua, cô nhớ tới câu nói cuối cùng của Sở Chính Minh, bên đường hoa nở, Cẩn Ngôn, lúc nào thì em mới có thời gian về nhà.

Đột nhiên trái tim mềm nhũn, nhìn bảng điều lệnh, cô phát giác mình cũng không có ý nghĩ kháng cự. Trên cửa sổ thủy tinh sát đất khóe môi đã có chút nhếch lên: “Bữa trưa là đủ rồi, đó không phải là được lợi cho anh sao.....”

“Thế em muốn gì nào?”

“Nhất định còn phải thêm bữa ăn tối, điều cuối cùng là, em muốn ăn ngon.”

Anh cúi đầu thật thấp mỉm cười: “Tùy em.”

Buổi tối, màn đêm như nước, đèn sáng như bạc, sáng chói rực rỡ rơi xuống mặt sông, thuyền nhỏ nối liền trở thành phòng ăn, bên bờ sông là quán cà phê gia đình, sắc màu nhẹ nhàng, nhất phái thịnh thế phồn hoa.

“Cẩn Ngôn, vẫn đang tức giận sao......”

Sau khi ăn no, cũng không có tức giận nhiều như vậy, Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông tuấn tú, ánh mắt như nước, lông mày đen dày đặc, môi hơi vểnh lên, không biết tại sao lại nhớ lại đến một gương mặt khác, so với gương mặt trước mắt này, đáng yêu hơn, Cẩn Ngôn bĩu môi, cầm cái muỗng khuấy chất lỏng màu nâu trong ly.

Nhiều ngày như vậy, cũng không phải không nghĩ đến cậu, mỗi ngày chờ đợi một bức thư điện tử, hình như cũng đã trở thành một thói quen, thói quen đợi đến khi nhận được thư, nếu không cô sẽ không ngủ được, sẽ buồn bã ngẩn người trong giờ làm việc.

Có lúc sẽ nghĩ, không phải cậu đã xảy ra chuyện gì chứ, không phải cậu đã mệt mỏi cuộc sống như thế, cũng may, mỗi ngày cho dù có trễ nữa, dù là rạng sáng ngày hôm sau, một bức thư cho cô thăm hỏi tin tức và chúc ngủ ngon, rốt cuộc vẫn sẽ xuất hiện trong hộp thư đến.

Ba năm, từng ngày từng ngày cô bị cậu làm cho cảm động, bị cậu thay đổi, bị cậu làm cho nóng ruột nóng gan.

Tiểu Mỹ vẫn biết Sở Chính Minh kiên trì, hai ngày trước khi đi công tác còn nhận được điện thoại của Tiểu Mỹ, trong điện thoại Tiểu Mỹ rất không khách khí dạy bảo cô, Cẩn Ngôn, tại sao cậu lại kiêu ngạo chậm chạp không hồi âm cho cậu ấy một lời, tại sao cậu để cho cậu ấy chờ cậu si si ngốc ngốc như vậy, tại sao cậu lại tuyệt tình không cho cậu ấy một chút hi vọng, có phải bởi vì cậu ấy yêu cậu, cậu chính là ỷ vào cậu ấy yêu cậu, mà tùy ý làm bậy, có một ngày, cậu ấy phiền chán, mình xem cậu sẽ khóc thế nào. Cậu quăng Nhiễm Sĩ Duệ, lại không muốn Sở Chính Minh, coi như cả đời cậu sẽ là cô gái già thôi......

Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng ——

Không phải là cô gái già, mà là người phụ nữ già.

Tiểu Mỹ bổ sung.

Ngày đó, Tiểu Mỹ thật sự rất tức giận, giận đến nỗi Cẩn Ngôn muốn trực tiếp cắt đứt điện thoại đổi lại lỗ tai được yên tĩnh, Tiểu Mỹ luôn luôn hoạt bát bị cô làm cho tức giận như vậy, xem ra, Sở Chính Minh có sức hấp dẫn, rất lớn.

Tiểu Mỹ nói, mình nhìn thấy một mình cậu ấy ngồi ở quán cà phê, ngây người nhìn chằm chằm ví tiền, thật lâu cũng không hề cử động, cậu ấy nhìn chằm chằm tấm hình kia, cảm giác đó giống như hận không thể đông cứng lại tấm hình này, mình nhìn thấy, trong hình chính là khuôn mặt đáng chết của cậu.

Tiểu Mỹ rống giận khiến Cẩn Ngôn cảm giác mình làm một cái Thập Ác Bất Xá (mười tội nặng nhất) việc lớn.

Có lẽ suy nghĩ trở về, nguyên nhân còn hơn thế, chỉ là không bỏ được một mình cậu cô đơn ngồi ở bên cửa sổ như vậy nữa, chờ một người không có hẹn ngày về như vậy.

Cho dù trong tương lai chờ cô là cái gì, cuối cùng nên trở về đi xem một chút, không phải sao.

Tiểu Mỹ nói, cho dù cậu lựa chọn cái gì, cuối cùng nên cho cậu ấy một câu trả lời, không phải sao, Cẩn Ngôn, cậu tránh được nhất thời, chứ không tránh được một đời đâu?

Không tránh được, cho nên trở về.

“Em đang nghĩ cái gì?” Giọng nói dịu dàng ôn hòa, Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn thấy sư huynh nhíu nhíu mày: “Anh gọi em mấy tiếng rồi, nghĩ chuyện gì mà mất hồn như thế.”

Ngẩng đầu lên, cô mỉm cười: “Em đang suy nghĩ thế nào xé nát gương mặt của anh khiến chị Tự Nhiên nhận không ra.”

Anh mỉm cười, vui vẻ uống xong một hớp cà phê, ý cười trong mắt lưu động, vẻ mặt giả dối giống như cậu trai trẻ ấy: “Không nên tức giận..., bộ dáng này cũng coi là thăng chứ sao, tiền lương cao rất nhiều đấy...... Người bên kia, tùy em giày vò thế nào, muốn xào thì xào, muốn ném thì ném......”

Một giọng nói thật sự hâm mộ, rõ ràng anh biết đây là không thành công, lại hi sinh làm chuyện xấu. Cẩn Ngôn cắn răng nghiến lợi: “Không nên quá đáng, Phật cũng tức giận......”

Anh thấy chuyển biến tốt, sắc mặt đã khôi phục nghiêm túc: “Ngoại trừ chuyện của công ty, Cẩn Ngôn, cũng vì mình mà suy nghĩ một chút, phụ nữ các em, luôn nghĩ đến quá nhiều, trói tay trói chân...... Ngược lại chọc người chán ghét......”

“Em biết.” Cô nói.

“Bảo trọng......” Anh giơ ly lên cà phê: “Chúc em sớm ngày gả đi ra ngoài.”

Tay Cẩn Ngôn bưng cái ly dừng lại, đổi thành xem thường.

“Sớm sinh quý tử......” Anh nói.

Cẩn Ngôn im lặng, thật sâu cảm thấy về sớm một chút là chính xác.

Hai giờ, máy bay chậm rãi ngừng lại trên đường băng.

Cẩn Ngôn cởi dây nịt an toàn ra, ngoài cửa sổ là đường băng thẳng tắp giống như không có điểm cuối, Cẩn Ngôn vẫn không nhúc nhích, ba năm trước đây lúc rời đi sân bay này là dạng gì cô đã không nhớ rõ, nghe nói đã xây dựng lại rộng hơn không ít, dường như thấy có một cảm giác xa lạ.

Về quê hương, tình nhát gan.

Không phải là cô không có sợ hãi.

Tiếp viên hàng không ôn hòa nhắc nhở cô nên xuống máy bay, Cẩn Ngôn cười cười, xách hành lý, bước xuống máy bay, gió thổi tới chạm vào mặt, hình như là mới vừa mưa xuống một trận, vẫn còn mùi vị bùn đất và cỏ xanh, bầu trời đã sáng lên, dần dần ấm áp......

Ba năm sau, cô đi trên mảnh đất này lần nữa.

Cô trở lại, ngoại trừ Tiểu Mỹ và cha mẹ, cũng không có thông báo bất kỳ người nào, hình như con gái của Tiểu Mỹ bị cảm, cho nên hôm nay Tiểu Mỹ đưa con đi bệnh viện, vì thế mà không thể tới đón cô, còn cha mẹ thì sao, Cẩn Ngôn nhớ tới trước khi đi gọi một cuộc điện thoại, không khỏi có chút buồn cười.

Hóa ra mẹ nói tới gặp cô một chút, dù sao lần trước nhìn phía sau cô không thấy người đàn ông nào, hơn một năm không gặp con gái của mình, không ngờ lại có lý do như vậy, kết quả không biết không thích hợp thế nào, a, là như thế này, lúc trước cô lừa gạt mẹ nói ở đây có một bạn trai, kết quả ngày hôm qua nhất thời nhanh miệng, quên có nói chuyện như vậy, lời nói dối bị vạch trần ngay lập tức.

“Không tới.” Mẹ nói.

“Vậy con trở về gặp mẹ và cha thôi.”

“Không cần, tôi không muốn người khác nhìn thấy tôi có một cô con gái ba mươi tuổi mà chưa có gả đi, không có mặt mũi nhìn người khác......”

Đều nói cha mẹ vợ thương con rể, mẹ của cô, có lẽ là bởi vì muốn có người nào đó chiếm giữ con gái không trong sạch của mình..... Thật sự là công lao rất lớn......

Lắc đầu một cái......

“Cẩn Ngôn, chuyện gì mà buồn cười như vậy......”

Giọng nói trong sáng đầy sảng khoái, vẫn còn rất quen thuộc, Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, thì thấy khuôn mặt quen thuộc, khẽ mở miệng: “Sĩ Duệ, tại sao anh ở đây...... Không phải là......”

Anh nghi ngờ đi tới phía cô: “Không phải là cái gì......”

Cẩn Ngôn chu môi không nói gì, tự mình đa tình: “Không có gì......” Cô lắc đầu một cái: “Tại sao anh ở đây......” Cô hỏi.

Anh cười cười: “Một người bạn của anh ra nước ngoài, anh lái xe đưa cô ấy tới phi trường, mới vừa rồi nhìn thấy bóng lưng của em, còn tưởng rằng nhận lầm chứ, chạy đến trước mặt nhìn, mới phát hiện thật sự là em.....”

Cẩn Ngôn cười cười, mấy năm qua hình như Nhiễm Sĩ Duệ không thay đổi, chỉ là hơi gầy, khuôn mặt càng nhìn càng nhọn rồi, nhưng ánh mắt vẫn bén nhọn, còn khóe mắt đã có nếp nhăn, tỏ rõ anh rất đau buồn.

Anh cũng đã ba mươi hơn rồi.

Mấy năm qua bọn họ cũng có gọi mấy lần điện thoại, nhưng thời gian đều không dài, cô vội vàng, anh cũng bận rộn, có lẽ giữa họ luôn bận rộn cho nên dần dần quên lãng, Nhiễm Sĩ Duệ là một thương nhân, nghề chính của anh là kiếm tiền, Sở Chính Minh thì sao, nghề chính của cậu ấy là gì, dùng để đợi cô, có lẽ là vậy......

Cho nên Nhiễm Sĩ Duệ không kiên trì được như Sở Chính Minh.

Ba năm như một ngày, có công mài sắt, cho dù trái tim có cứng hơn nữa, cũng bị cậu mài dần dần thành mềm mại.

“Cẩn Ngôn, em khỏe chứ......” Anh hỏi.

Cẩn Ngôn gật đầu một cái: “Cũng không tệ lắm......”

“Vậy......” Anh mở miệng, rốt cuộc cũng không nói gì cả: “Trở lại, là tốt rồi......” Giọng nói khẽ lộ ra mấy phần khổ sở, giống như hạt cát nghẹn ngào ở trong cổ: “Chào mừng em.” Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Cám ơn.” Cô mỉm cười, sau đó nghiêng mắt nhìn cách đó không xa khoảng chừng mười mét, một người đàn ông nhìn chằm chằm cô, hoặc là Nhiễm Sĩ Duệ, ánh mắt khó chịu và thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.