Bách Yêu Phổ

Chương 58: Tứ lang - Yên linh




Từ khi Trần Khiêm Quân nói thẳng với Cố Ngôn Chi thân phận của những kẻ kia xong, Cố Ngôn Chi cũng không nói gì thêm, trái lại còn có ý giúp hắn.

Đương nhiên đó chỉ là có ý mà thôi. Cố Ngôn Chi còn muốn bắt được kẻ đứng sau màn điều khiển. Triều đình muốn đối phó Duy Ninh thần giáo cũng không phải là không có lý do.

Ở trong võ lâm, phần lớn mọi người điều lấy trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ của mình để an phận thủ thường luyện võ công, làm chút đấu tranh cho môn phái. Mà chính những kẻ tự xưng là vì võ lâm chính đạo mới có nhiều tâm tư xấu xa, nội đấu nghiêm trọng, nên triều đình đối điều này không hề kiêng kỵ.

Nhưng Duy Ninh thần giáo lại khác. Duy Ninh thần giáo nguyên bản ở Lương Châu rất xa Hoàng Đế, phương Bắc là người Tatar (Mông cổ), phía tây còn có Thổ phiền. Thần giáo nằm ở ngay chỗ mấy vương triều giao nhau, lại cùng Tatar có quan hệ thân mật, nên triều đình vẫn lo lắng Duy Ninh thần giáo có tâm làm phản.

Thêm nữa, triều đình đã từng nhiều lần phái người tới cùng giáo chủ Duy Ninh thần giáo tiếp đầu (thương lượng), nhưng đều nhanh chóng kết thúc. Cho nên, Duy Ninh thần giáo trong mắt triều đình giống như là khối u ác tính, chưa diệt trừ được thì sẽ không vui.

Những chuyện này Cố Ngôn Chi rất rõ ràng, tuy y nhiều lúc hồ đồ, nhưng phàm là chuyện liên quan tới Duy Ninh thần giáo, y sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Có một chuyện rất rõ, đối với chuyện của triều đình y cũng không thể hiểu rõ. Tỷ như y vẫn cho rằng, nếu Cẩm Y Vệ cùng Lục Phiến Môn đều làm việc cho triều đình, vậy thì mục đích của bọn họ sẽ giống nhau. Nhưng giờ từ trong miệng Trần Khiêm Quân biết được, bọn họ lại có mâu thuẫn.

Cố Ngôn Chi một đường suy nghĩ đi vào Phượng Tường thành.

Đương nhiên cũng không phải y có tính cách yêu thích cân nhắc tỉ mỉ, mà vì Trần Khiêm Quân nói với y xong công việc lại bề bộn, hoàn toàn không có ý tiếp tục nói chuyện nữa, không còn cách nào không thể làm gì khác hơn là lôi chuyện nay ra suy nghĩ.

Sau khi vào thành, Cố Ngôn Chi phi thường nghiêm túc hỏi Trần Khiêm Quân: “Ta hỏi ngươi, ngươi hiện tại là người của Lục Phiến Môn, nếu như có một ngày ngươi phát hiện ca ca ngươi thật ra là người của Cẩm y vệ, ngươi sẽ làm sao?”

Trần Khiêm Quân hơi nhíu mày, nói: “Ca ca không thể là người của Cẩm y vệ.”

“Ta chỉ nói giả thiết, giả thiết ngươi thật vất vả tìm được ca ca cùng lập trường của ngươi vừa vặn lại đối lập nhau?” Cố Ngôn Chi nói cực kỳ nghiêm túc. Trên thực tế, y rất ít khi nói chuyện nghiêm túc như thế, bởi vì y không có nhiều thời gian nghiêm túc, toàn tiêu vào suy nghĩ làm sao cùng Cố Vọng Chi phân cao thấp.

Trần Khiêm Quân cũng không có suy nghĩ quá lâu, nói: “Sở dĩ ta đến Lục Phiến Môn chính là vì tìm ca ca, nếu như chúng ta lập trường đối lập, như vậy ta rời khỏi Lục Phiến Môn là được.”

Cố Ngôn Chi nhíu mày, nói nhẹ nhàng như vậy, làm y cực kỳ vui mừng đưa ra một cái kết luận: “Nói như vậy thật ra ngươi * ca ca, nên mới thiên tân vạn khổ cũng phải tìm được hắn? Tình tiết luyến huynh có thể nghiêm trọng quá không hả?”

“…” Trần Khiêm Quân bày tỏ, hắn cùng cái tư duy vượt qua chân trời này rất khó tiếp tục giao lưu.

Luyến huynh? Trần Khiêm Quân nắm chặt nắm đấm. Ca ca năm đó không nói câu nào đã rời đi, để lại chị dâu đang mang thai, bây giờ Cẩu Đản đã mười hai tuổi đến lúc phải đi học, nhưng ngay cả hình dáng phụ thân thế nào cũng không biết.

Nhớ tới Cẩu Đản vào buổi tối mỗi ngày đều mang theo một thân vết thương trở về, làm Trần Khiêm Quân rất oán hận ca ca không có trách nhiệm. Trước đây Cẩu Đản còn có thể chạy về nhà khóc, từ khi nó phát hiện có khóc cũng không có tác dụng gì, liền học được làm sao đem đám mắng nó không có cha đánh đến đứng không dậy được.

Vị trí Phượng Tường tuy khá thiên về hướng bắc, nhưng cũng coi như là một trọng trấn trong việc buôn bán, trong ngày thường lui tới rất nhiều thương nhân, trong đó còn không thiếu người có tiền. Cho nên mặc dù xe ngựa Cố Ngôn Chi có hoa lệ thế nào đi nữa, cũng không khiến cho người bên ngoài liếc mắt.

Cố Ngôn Chi vén rèm xe lên nói với Từ Mộ Khanh còn đang nín giận đánh xe: “Chúng ta không tới cứ điểm, hãy tìm một quán trọ trước.”

Từ Mộ Khanh cũng không quay đầu lại, nói: “Nhưng ở quán trọ nhiều người nhiều miệng, chỉ sợ sẽ có phiền phức.”

“Nhiều người nhiều miệng mới tới. Nếu như người không lắm lời không quậy, ai lại tới chỗ đó?” Cố Ngôn Chi nói xong cũng không thèm để ý tới phản ứng của  Từ Mộ Khanh, an vị trở về trong xe ngựa.

Từ Mộ Khanh phẫn hận dùng sức vỗ một xe ngựa một cái, cuối cùng vẫn phải nhận mệnh tìm một quán trọ xem ra cũng không tệ lắm.

Mặt trên Khách rồng bay phượng múa viết bốn chữ lớn “Bát Phương Lai Nghi”, tuy nhìn như có một ít năm tháng, nhưng khá có khí thế.

Trần Khiêm Quân xuống xe ngựa, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn bốn chữ lớn trên biển, không khỏi tán thưởng: “Chữ tốt.”

Từ Mộ Khanh lại cực kỳ thống khổ cùng tiểu nhị nói rõ phải cho ba con ngựa dùng cỏ khô thượng đẳng. Thống khổ là bởi vì, hắn đường đường Thái Âm hộ pháp Duy Ninh thần giáo không chỉ phải thành phu xe ngựa, mà còn làm một chân sai vặt!

Quay đầu nhìn kẻ cầm đầu làm hắn biến thành dáng vẻ như thế, bây giờ đang ngồi ở một chỗ bàn trống cười híp mắt gọi món ăn, còn cho một tiểu cô đứng cạnh xướng tiểu khúc.

Từ Mộ Khanh hận đến nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì với người của giáo chủ, đành phải lạnh lùng kiêu ngạo hừ một tiếng, ngồi ở đối diện Cố Ngôn Chi, quạt cây quạt nhìn Trần Khiêm Quân nói: “Giáo chủ muốn ăn cái gì lên lầu trên ăn là được rồi, hà tất ở đây chen với người?”

Cố Ngôn Chi cực kỳ tự giác trả lời: “Chỉ là nhìn yếu nhân đa tài.”

Từ Mộ Khanh trợn mắt, nói: “Ta hỏi giáo chủ, ta hỏi ngươi sao?”

“Bản tọa…” Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút, sửa lời nói: “Vốn ngồi ở chỗ này là muốn nghe ngóng tin tức xung quanh. Chúng ta hiện giờ không có một tí đầu mối, hay ngươi muốn nhắm mắt làm liều? Lẽ nào ngươi có thể đem kẻ địch tự nghĩ ra được?”

Bị Cố Ngôn Chi nói như thế, Từ Mộ Khanh không thể làm gì khác hơn là cúi đầu uống trà.

Vị trí Phượng Tường khá là thiên bắc, các cô nương ở đây cũng không thịnh yểu điệu như một đóa Tiểu Hoa bằng các cô nương trong kinh thành. Các cô nương ở đây, xem ra càng phóng khoáng hơn, thanh âm nói chuyện cũng sẽ không hạ thấp, cực kỳ phóng khoáng gọn gàng, so sánh với nhau giống như hoa dại ven đường, phấn chấn phồn thịnh lại tùy ngộ nhi an.

Ca nữ cầm tỳ bà hát một bài ( Tắc ngoại khúc ), thanh âm xa xưa êm tai, quanh quẩn bên tai ba ngày cũng không dứt, tiếng đàn khi thì như châu ngọc, khi thì như thở dài, khi thì như hàng vạn con ngựa chạy chồm, khi thì cô quạnh không hề có một tiếng động. Làm người nghe thật sự cảm nhận được phong tình Tắc ngoại.

Cố Ngôn Chi một bên vừa ăn cơm, một bên sai sử Từ Mộ Khanh nói: “Hát thật hay, trả tiền.”

Từ Mộ Khanh mở to hai mắt không thể tin chỉ chỉ vào mình, trình độ kinh ngạc không khác nào nhìn thấy quỷ. Hắn chuyển động con ngươi, vô cùng đáng thương mà nhìn Trần Khiêm Quân, hy vọng có thể nhận được an ủi đến từ giáo chủ, kết quả Trần Khiêm Quân cũng nói: “Hát thật hay.”

Giáo chủ đã nói hát thật hay, Từ Mộ Khanh ngoại trừ bỏ tiền, không còn chuyện gì khác có thể làm.

Quán trọ Bát Phương Lai Nghi làm đồ ăn phi thường hợp khẩu vị Cố Ngôn Chi. Có lẽ là do nguyên nhân sai biệt chỗ ở, trước đã ăn thử qua ở kinh thành, ở Thường Đức cũng thế, nhưng mùi vị đó so với chỗ này kém xa.

Cố Ngôn Chi lập tức gắp một miếng cá thả vào trong bát Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi ăn nhanh lên, món này là ta * ăn.”

“…” Trần Khiêm Quân.

Khẩu vị Trần Khiêm Quân nguyên bản thiên về thanh đạm, nhưng vẫn không chịu nổi Cố Ngôn Chi lão hổ thích thịt, không thịt không vui. Nên Trần Khiêm Quân mỗi ngày đều bị Cố Ngôn Chi ép ăn thứ nọ thứ kia.

Từ Mộ Khanh ở một bên nhìn tới đỏ mắt, không thể làm gì khác hơn là cũng gắp một món ăn thả vào trong bát Trần Khiêm Quân, sau đó thiết tha mong chờ nhìn Trần Khiêm Quân, hi vọng hắn có thể ăn món mình gắp cho.

Trần Khiêm Quân: “…”

Cố Ngôn Chi dùng tốc độ cực kỳ nhanh gắp miếng thịt kia nhét vào trong miệng, cố ý phát ra thanh âm nhai nuốt, bày tỏ một miếng thịt này đúng là béo mà không ngấy, thơm ngon mềm mại, là mùi vị y thích nhất!

Từ Mộ Khanh đùng một tiếng, bẻ gẫy hai chiếc đũa, lập tức đứng dậy nói: “Ta đi tìm Tam đại trưởng lão kia.”

Trần Khiêm Quân vừa định hỏi có chuyện gì gấp như vậy, liền nghe Cố Ngôn Chi ở một bên giải thích: “Hắn đi tìm ba tên kia khóc lóc kể lể đi.”

“Ngươi mặc kệ?” Trần Khiêm Quân hỏi. Cố Ngôn Chi từ trước đến giờ đều không nỡ lòng để cho giáo chúng chịu oan ức, sao giờ thấy Thái Âm trưởng lão đi khóc lóc oan ức lại chẳng quan tâm?

Tựa hồ biết hắn nghĩ cái gì, Cố Ngôn Chi nói: “Ta không để cho người khác bắt nạt, không có nghĩa ta không được bắt nạt a?” Nói xong y nháy mắt một cái, nói với Trần Khiêm Quân: “Hơn nữa ngươi không cảm thấy dáng dấp kia của hắn, khiến người ta có một loại kích động muốn ngược đãi hắn sao?”

Nhìn vẻ mặt hắn không muốn nói gì, vẻ mặt Cố Ngôn Chi càng thêm phong phú. Thật sự phi thường muốn để cho hắn nhìn thấy, trên mặt của chính hắn cũng có nhiều vẻ mặt như vậy.

Thế là y bắt đầu làm mặt quỷ, giả heo giả cẩu, làm yêu giả quái.

Trần Khiêm Quân quay đầu, vẻ mặt Cố Ngôn Chi quả thực làm hắn không đành lòng nhìn thẳng. Ca nữ một bên vừa đi quay lại nhìn thấy vẻ mặt hai người này hiện tại, lập tức nở nụ cười một tiếng nói: “Hai vị cảm tình thật tốt. Có một vị trượng phu anh tuấn đẹp trai, lại tri kỷ hiểu được dỗ ngươi hài lòng, ngươi sẽ không muốn khó chịu.”

Đằng sau, ca nữ lại quay về phía Trần Khiêm Quân nói.

“…” Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi tính sai, hai chúng ta không phải.”

Ca nữ chớp mắt nói: “Là ta thấy hai vị trai tài gái sắc, cho nên tưởng rằng là một đôi, xin lỗi là ta sơ ý.”

Cố Ngôn Chi lặp lại một từ cực kỳ quan trọng: “Trai tài gái sắc?”

Ca nữ chỉ vào Trần Khiêm Quân nói: “Vị này nhìn đẹp như vậy, không lẽ là nữ giả nam trang?” Ở Phượng Tường, bởi vì có rất nhiều nữ nhân cũng là con buôn, vì làm việc thuận tiện, các nàng thông thường sẽ mặc trang phục nam nhân, nên vừa bắt đầu ca nữ đã suy đoán như vậy.

Cố Ngôn Chi nghiêm túc nghĩ nửa ngày, chỉ vào Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi nhìn khuôn mặt này thật kĩ, khuôn mặt chính là ngọc thụ lâm phong tướng mạo phi phàm, chỗ nào giống nữ nhân?”

Ca nữ bị Cố Ngôn Chi hỏi làm nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là liên tiếp cười làm lành.

Không bao lâu, xung quanh đột nhiên có tiếng người huyên náo, giống như xảy ra chuyện gì không hay. Cố Ngôn Chi rất muốn tình hình hiện tại thế nào, nên cũng rướn cổ lên xem, nhưng bởi người ở đây quá hơn nhiều, cái gì Cố Ngôn Chi cũng không nhìn thấy. Không thể làm gì khác hơn là oán giận Trần Khiêm Quân tại sao cái cổ không đủ cao.

“Đây chính là kết quả vượt ải thất bại?” Hiện trường đột nhiên có người thoáng bất an nói như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.