Bách Yêu Phổ

Chương 29: Mỹ nhân tới tay




Đàm Lệ Linh lên tiếng trước:

- Tôi cũng là một người hay đi dạo ở chỗ này lắm nhưng chẳng lần nào tôi gặp Từ Tổng cả.

- Chắc là lúc tôi ở đây thì cô lại không tới, và ngược lại, cô tới thì tôi không xuất hiện.

- Hình như là như vậy rồi. Tôi cũng không thể ngày nào cũng đến đây được. Nhưng không ngờ hôm nay có thể gặp anh thế này. Tự nhiên lại thấy có gì đó bất ngờ.

Đàm Lệ Linh nói chuyện với anh tối nay thật khác với hôm qua. Cách nói chuyện tự nhiên, còn hôm qua...

- Cố vấn Đàm này, hình như cô không có mấy thiện cảm với tôi thì phải? Đúng không? - Anh tò mò hỏi.

- Sao Từ tổng lại hỏi như vậy? Anh thấy tôi là người như thế hay sao? Có đúng như vậy không?

- Hôm qua lúc gặp cô, cách cô nói chuyện như muốn dồn tôi vào đường cùng vậy, không tự nhiên như bây giờ. Tôi nghĩ rằng cô không có thiện cảm với tôi nên mới vậy.

Cô bật cười, một nụ cười mà Từ Dịch Phàm luôn cho rằng rất giống với Phùng Lộ Phi. Nhìn kỹ thì đúng là rất giống, à không, phải là hai nụ cười của hai người khác nhau mà như của một người vậy.

- Từ Tổng, sáng qua anh nhìn tôi chằm chằm, nguyên nhân là gì vậy? Tôi thật tò mò.

- Là vì tôi nhìn cô chằm chằm, cô cho rằng tôi có ý đồ không tốt nên cô không có thiện cảm với tôi?

Đàm Lệ Linh lắc đầu:

- Anh nhìn tôi như vậy, nếu là người khác thì họ sẽ cho rằng anh có ý đồ không tốt thật. Nhưng tôi biết, chắc phải có nguyên nhân gì đó mới khiến cho Từ Tổng giám đốc nổi tiếng của Từ Thị nhìn tôi như vậy. Cách anh nhìn tôi không có ý xấu gì, chỉ là một ý gì đó mà tôi không thể biết, chỉ có một mình anh biết thôi. Anh có thể nói cho tôi không?

- Nói ra chỉ e là cô sẽ tức giận.

- Nếu anh không muốn nói thì tôi cũng không thể ép anh được. Nhưng nếu mà có một ngày anh cảm thấy có thể nói ra thì nhớ nói cho tôi biết đấy, tôi thật sự rất tò mò.

- Được.

Im lặng một hồi, Đàm Lệ Linh lại nói:

- Từ Tổng này, tôi nghĩ chúng ta xưng hô như này có vẻ không hay lắm, nghe rất xa lạ.

Từ Dịch Phàm quay sang nhìn cô:

- Xa lạ? Vậy cô nói nên xưng hô kiểu gì?

- Ừm... Chúng ta bây giờ không phải ở tập đoàn, cũng chẳng phải chỗ làm việc, gọi anh là Từ Tổng thì hơi... Tôi nghĩ nên gọi cách khác.

- Được, cô không cần gọi tôi là Từ Tổng, vậy sẽ gọi kiểu gì?

Đàm Lệ Linh ngẩng đầu suy nghĩ 1 hồi, rồi quay sang nói:

- Từ Tiên sinh?

Từ Dịch Phàm nghe xong thì bật cười. Lần đầu tiên Đàm Lệ Linh thấy được một nụ cười thoải mái như vậy từ người đàn ông này. Nhưng tự dưng bây giờ cô lại cảm thấy hơi đau đầu. Phải chăng là bệnh cũ tái phát?

- Từ Tiên sinh? Nếu so với cách gọi Từ Tổng kia thì cũng xa lạ như nhau thôi, chẳng có gì gần gũi cả.

- Vậy anh bảo tôi nên gọi anh thế nào cho đúng đây? Có thể đưa ra chút gợi ý hay không?

- Gọi tên tôi cũng được mà.

- Từ Dịch Phàm?

Anh gật đầu.

- Gọi cả họ ra như thế thì thật không hay cho lắm. Có lẽ là tôi nên gọi anh là Dịch Phàm.

- Tôi có thể gọi cô là Lệ Linh không? Hay là vẫn nên gọi là cố vấn Đàm hoặc là Đàm Tiểu thư?

- Cứ gọi tên là được rồi mà, tôi cũng không quá quan trọng về vấn đề này đâu. Nói thật, tôi không khó tính.

Từ Dịch Phàm mỉm cười. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói:

- Lệ Linh, chúng ta có thể trở thành bạn bè không?

- Bạn bè? Tôi thật sự không nghĩ đến có ngày anh lại đề nghị làm bạn với tôi cơ đấy.

- Cô không đồng ý?

- Không phải, là bạn với Từ Tổng nổi tiếng nhất thành phố B đương nhiên là vinh dự của tôi rồi.

Chính anh cũng không ngờ hai người lại có thể trở thành bạn bè chỉ sau hai lần gặp mặt. Nhưng không hiểu sao tự dưng anh lại cảm thấy lo lắng, không biết là vì điều gì.

- Dịch Phàm, tại sao anh muốn hợp tác với tập đoàn Thiên Thành vậy? Lý do thật sự là gì?

Anh băn khoăn. Nên nói gì? Chẳng lẽ lại nói với cô rằng vì tôi thấy cô giống vợ tôi nên mới nhanh chóng đồng ý mà không cần đọc hồ sơ sao? Điều này sẽ khiến cho cô ấy tự ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.