Bách Yêu Phổ 2

Chương 10: Thứ gì đó




Khoảng cách từ Thịnh kinh tới Lương châu còn rất xa, Cố Ngôn Chi cũng không chắc chắn bao lâu nữa mới tới nơi.

Nhưng khi đi dọc đường nghe được tin Trương đại nhân đệ nhất nội các thủ phụ qua đời. Cố Ngôn Chi nghe xong một lần, hai lần, cũng xem như không có nghe thấy.

“Nghe nói có người liên hợp lại kết tội Trương đại nhân.”

“Muốn trách thì chỉ trách lúc trước Trương đại nhân quyền thế Huân Thiên, bây giờ không có hắn, những tên tiểu nhân kia đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.”

“Một người chết rồi tại sao còn muốn tính toán nhiều như vậy?”

“Hừ, chết rồi còn có nhi tử tôn tử. Không ưa người trong nhà của hắn.”

“Ai ta nói nhỏ cho ngươi nghe nè, những chuyện này ngươi và ta vẫn nên ít nói tới thì hơn.” Nói xong làm một thủ thế cắt cổ.

Những bàn tán tương tự Cố Ngôn Chi nghe được vô số. Nhưng chưa từng buồn bực như hôm nay. Y nâng ly rượu tới trước mặt. Chất lỏng màu vàng lại không có hương tửu, nhưng lại có mùi vị gay mũi, uống vào trong miệng cay từ mũi đến dạ dày.

Cố Ngôn Chi thích uống rượu, từ nhỏ đã ngàn chén không say. Nhưng từ trước giờ y chưa từng uống loại rượu thấp kém. Giáo bên trong có Thiếu Dương trưởng lão, y sẽ không thiếu rượu để uống.

Y không biết Trần Khiêm Quân có hay uống rượu không, nhưng theo y nghĩ chắc Trần Khiêm Quân chỉ uống loại rượu bình thường này. Y hiện tại là Trần Khiêm Quân, có vỏ bọc Trần Khiêm Quân bên ngoài, vẫn gặp Trần Khiêm Quân nhưng lại không phải người thật, đáp ứng người kia một ít chuyện, dùng danh nghĩa của chính hằn. Nhưng hiện tại y lại quyết định rời đi một mình.

Y nhìn chất lỏng trong veo phản chiếu lại khuôn mặt anh tuấn lại không mất chính khí này, cảm giác buồn bực càng ngày càng nồng đậm. Y dùng sức đặt bát thả xuống bàn, cầm lấy miêu đao khảm lỗ, chuẩn bị vòng trở về.

Tiểu nhị lập tức chạy tới nói khách quan còn chưa trả tiền.

Cố Ngôn Chi hung ác trừng mắt tiểu nhị, làm tiểu nhị run rẩy toàn thân, nơm nớp lo sợ chỉ muốn thả người này đi.

Cố Ngôn Chi từ trong túi tiền móc ra hai đồng tiền đặt ở trên tay tiểu nhị, nói một câu: “Không cần tìm!”

Tiểu nhị khóc không ra nước mắt muốn nói lại thôi nhìn khách quan hung hãn kia rời đi, mãi đến tận khi bóng dáng đối phương biến mất mới mang theo tiếng khóc nức nở mở miệng nói: “Khách quan tổng cộng hai mươi đồng tiền.”

Những câu này Cố Ngôn Chi tự nhiên không có nghe thấy. Trái lại y cảm thấy việc mình làm vô cùng tốt, ăn xong rồi trả tiền cảm giác thật dễ dàng, người khác sẽ không vì một phân tiền chạy tới líu ra líu ríu lý luận, hoặc là tìm mấy tên hung hãn nhưng chẳng có tác dụng gì tới chịu đòn.

Đưa ngón trỏ ra chỉ vào mũi của mình nói: “Trần Khiêm Quân, lão tử vì ngươi mới chạy về thật xa quản chuyện của Trương lão đầu kia, nếu như ngươi dám đối với lão tử dông dài, cẩn thận lão tử lập tức làm ngươi!”

Nói xong, một bàn tay nắm một bàn tay khác, cực kỳ hài lòng đi trở về.

Đám Triệu Toàn hoàn toàn không ngờ lão đại nói muốn truy thê, hiện tại đã trở về, nhưng bóng dáng lão bà lại không thấy đâu.

Triệu Toàn lập tức không sợ chết bay tới hỏi: “Lão đại, Tiểu Tiểu cô nương không tha thứ huynh?”

Cố Ngôn Chi nghe vậy cau mày, hỏi: “Tiểu Tiểu là ai?”

Vốn y còn không nhớ tiểu cô nương thanh tú kia là ai, nhưng khi nghe đám Triệu toàn nói vào trong tai, lão đại không đoạt được lão bà về, cho nên rất khổ sở, cho nên dứt khoát cho rằng chưa từng nhận thức qua tiểu tiểu cô nương kia.

Cố Ngôn Chi nói ra mục đích mình trở về nói với đám người, bày tỏ tạm thời phải cố gắng bảo vệ người nhà Trương đại nhân.

“Khiêm Quân.” Một giọng nói bi thiết của nữ tử từ phía sau Cố Ngôn Chi truyền tới, làm Cố Ngôn Chi ở trong nháy mắt nhớ tới tiểu tiện nhân Cố Vọng Chi.

Y quay đầu lại nhìn, lại là một phụ nhân sắc mặt trắng bệch chừng ba mươi, kéo theo một đứa nhỏ mười một mười hai tuổi, liên tục lau nước mắt.

Lúc đó Cố Ngôn Chi thật cảm thấy giống như sấm sét giữa trời quang, nổi lên tuyết lớn. Tuổi Trần Khiêm Quân cũng không lớn như vậy đi, nhưng hai mẹ con đứng trước mặt là xảy ra chuyện gì?

Tiểu hài tử xông lên ôm chặt Cố Ngôn Chi, im lìm không nói một tiếng, giống như có chuyện thương tâm nhưng vẫn nhẫn nhịn không khóc. Phụ nhân kia cũng chậm chạp đi tới, bắt đầu thương tâm khóc.

Cố Ngôn Chi chán ghét nghe người khóc, nhưng tâm tình bây giờ buồn bực không thôi. Vừa nghĩ tới hai mẹ con đứng trước mặt rất có thể là thê tử Trần Khiêm Quân, Cố Ngôn Chi cảm giác tim phổi của y muốn nổ tung.

Y nhẫn lại hỏi: “Có chuyện gì mà khóc sướt mướt, người khác nhìn còn ra thể thống gì.” Nói xong chính y lại sửng sốt, cảm giác mình nói chuyện như vậy cực kỳ giống giọng điệu của Trần Khiêm Quân.

Phụ nhân kia ngẩng đầu nhìn Trần Khiêm Quân, lau lau nước mắt nói: “Xin lỗi tiểu thúc tử( chú em), ta lại quên chuyện của Trương đại nhân ngươi còn đang thương tâm.”

Sự chú ý của Cố Ngôn Chi đều tập trung vào xưng hô của phụ nhân với y. Tiểu thúc tử? Chính là lão bà ca ca? Còn đứa nhỏ này chính là cháu trai?

Đưa ra kết luận này Cố Ngôn Chi mới vừa vui vẻ không bao lâu, thì lại phiền muộn. Một bên là lão bà hài tử phản giáo, một bên là Tẩu tử cháu trai người mình thích, nên y phải dùng loại thái độ nào đối phó hai mẫu tử này mới đúng?

Ngay tức khắc, Cố Ngôn Chi liền cười nói: “Tẩu tử tới đây đã cực khổ rồi đi, mau mau nghỉ ngơi một chút.” Nghĩ tới người này sau đó rất có thể cũng là Tẩu tử y, Cố Ngôn Chi lập tức cảm thấy phụ nhân này nhìn thế nào cũng hợp mắt vô cùng, ngay cả tiểu hài tử mười mấy tuổi kia cũng biến thành đặc biệt đáng yêu.

Đem hai người sắp xếp ở nhà trọ cách Lục Phiến Môn tương đối gần xong, Cố Ngôn Chi cầm mặt hài tử mặt hỏi: “Thật đáng yêu, ngươi tên là gì, năm nay mấy tuổi?”

Cẩu Đản vừa nghe thấy thúc thúc mình thích nhất lại hỏi như vậy, dùng sức ngẩng đầu lên, giống như nghe thấy chuyện gì kinh sợ.

Cố Ngôn Chi ho khan hai tiếng, giống như người vừa hỏi không phải y.

Cẩu Đản nói: “Cháu tên trần Cẩu Đản a, thúc thúc quên rồi sao? Cháu đã mười ba tuổi a thúc thúc không nhớ sao?”

Cố Ngôn Chi lập tức nói: “Nhớ mà, đương nhiên còn nhớ. Ta chính là hỏi xem ngươi có nhớ không thôi.”

Trong lòng tự thấy thúc thúc nói thật kỳ quái, còn có người không nhớ rõ tên tuổi của nó? Nhưng cảm giác vui vẻ khi gặp lại thúc thúc Trần Cẩu Đản lại bỏ qua cỗ cảm giác quái dị kia, còn lập tức chạy đến trước mặt Cố Ngôn Chi đưa tay ra hỏi: “Thúc thúc lần này có gì đưa cho cháu?”

Tặng đồ? Cố Ngôn Chi lập tức nói sang chuyện khác, nói: “Danh tự Cẩu Đản này thật tốt, đặc biệt bá khí.”

Cẩu Đản vừa nghe, lập tức đô miệng. Danh tự này rất khó nghe a, làm nó đến bây giờ đi ra ngoài cùng người khác nói tên của mình toàn bị người ta chê cười một trận.

Mẹ con bọn họ lần này lên Thịnh kinh, chỉ là vì muốn thắp cho Trương đại nhân một nén hương, cảm tạ Trương đại nhân nhiều năm chăm sóc bọn họ. Chuyện thứ hai, chính là vì việc kết hôn của Trần Khiêm Quân.

Phan Hoa Hoa lôi kéo Cố Ngôn Chi ngồi xuống, một bộ tư thế chuẩn bị xúc tất nói chuyện. Nàng nói: “Tiểu Tiểu là cô nương tốt, lớn lên cũng không sai, lẽ nào ngươi không thích sao?”

Cố Ngôn Chi suy nghĩ thật lâu Tiểu Tiểu kia là ai, mới nhớ tới là tiểu nha đầu thích Trần Khiêm Quân. Cố Ngôn Chi lập tức đổi vẻ mặt, cực kỳ lãnh diễm cao quý mà tỏ vẻ, không thích!

Phan Hoa Hoa khuyên bảo đủ điều, bày tỏ tuổi ngươi không nhỏ sao vẫn không chịu thành thân.

Cố Ngôn Chi chịu không nổi người khác ở trong tai nhắc tới nhắc lui, dứt khoát nói: “Ta đã có người thích.”

Phan Hoa Hoa lập tức cả kinh, lại vô cùng hưng phấn hỏi: “Ai? Là cô nương nhà ai?”

Mặc dù nói từ trước đến giờ y không quá chú trọng cái nhìn của người khác, nhưng là Trần Khiêm Quân thì không giống, Cố Ngôn Chi cảm thấy nhất định phải vì bản thân noió tốt, lập tức nói: “Tướng mạo của hắn là vạn người chọn một, tính cách tốt vô cùng, có thể làm lại có tiền, quan trọng nhất chính là hắn còn rất thích tiểu thúc tử ngươi.”

Phan Hoa Hoa vui mừng, nói: “Người kia nhất định là người tốt, Tẩu tử ủng hộ ngươi.”

Cố Ngôn Chi vừa nghe lập tức cao hứng, quả nhiên đường đường là giáo chủ Duy Ninh thần giáo tự thân xuất mã, thì không tin không bắt được một Trần Khiêm Quân.

Cố Ngôn Chi không ngừng cố gắng nói: “Tẩu tử lúc nào ta kết hôn với hắn ngươi nhất định phải tới, không được đổi ý.”

Phan Hoa Hoa lập tức vui vẻ ra mặt nói: “Được được được, Tẩu tử ngóng trông ngươi kết hôn nhanh một chút.”

Mà Trần Khiêm Quân ở khá xa Lương Châu, hoàn toàn không biết mình hôn nhân đại sự đã bị Cố Ngôn Chi cùng Phan Hoa Hoa quyết định dễ dàng.

Hắn bây giờ đang nhìn tiểu nam hài trước mặt ra vẻ quật cường đau đầu.

Đây là một nam hài rất thanh tú, quần áo có phần rách nát, con mắt của nó như một con báo nhỏ bị thương, nguy hiểm lại cường hãn.

Đây là hài tử Ẩn Nương mang đến. Nói là tiểu quan, nàng tình cờ đến Thịnh kinh thị sát thì phát hiện tên tiểu tử này. Tiểu tử nhìn rất minh lanh lợi, dọc theo đường đi không ít dằn vặt.

Nguyên nhân Ẩn Nương ném lại cho hắn chính là, đứa nhỏ này cứ ồn ào muốn tìm người, mà người nó muốn tìm vừa vặn là người Ẩn Nương nhận thức. Chính là giáo chủ Duy Ninh thần giáo Cố Ngôn Chi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy giáo chủ Duy Ninh thần giáo, đứa bé kia lại tỏ ra hoàn toàn không quen biết hắn, nói với Ẩn Nương nói: “Ngươi nói có thể mang ta tới gặp người ta cần tìm, nhưng người ta muốn tìm lại không ở chỗ này.”

Ẩn Nương chỉ xuống Trần Khiêm Quân nói: “Hắn chính là người ngươi muốn tìm.”

Hài tử cũng không thèm nhìn tới Trần Khiêm Quân, kiên định nói: “Hắn không phải!”

Trần Khiêm Quân để Ẩn Nương lui ra, rồi hỏi đứa bé kia. Tùy tiện hỏi một chút hắn đã biết, người hài tử muốn tìm là Cố Ngôn Chi khoác da hắn. Điều làm Trần Khiêm Quân càng thêm kinh ngạc chính là, Cố Ngôn Chi lại cứu đứa bé này.

Dưới cái nhìn của hắn, Cố Ngôn Chi mặc dù không tính là người không có tình người, nhưng khi người bình thường nếu như gặp phải nguy hiểm gì, y tuyệt đối sẽ khoanh tay đứng nhìn. Còn y lại đi cứu người, chuyện này làm Trần Khiêm Quân nghe được cảm thấy rất thú vị.

“Ngươi tên là gì?”

Hài tử ngẩng đầu lên, nói: “Cố Đại Chí!”

Cái tên như thế, thì thật sự không xứng với khuôn mặt thanh tú nhỏ bé này. Trần Khiêm Quân liền hỏi: “Ngươi có ở lại hay không?”

Cố Đại Chí có chút do dự. Nếu như nó lưu lại, có phải sẽ thấy người kia không? Nhưng nó thật sự không muốn về chỗ đó, ở dưới thân nam nhân uyển chuyển hầu hạ, làm nó nhớ tới đã cảm thấy buồn nôn.

Thấy Cố Đại Chí do dự, Trần Khiêm Quân liền hỏi: “Ngươi có thứ gì muốn có không? Ở lại ta có thể giúp ngươi.”

“Ta muốn trở nên mạnh hơn!” Cố Đại Chí đột nhiên nói rất kiên định.

Trần Khiêm Quân rất hiếm khi thấy một con mắt hài tử lại xuất hiện sự kiên định như vậy, loại tâm tình sẽ cảm hoá người khác, để cho người ta cũng cùng trở nên kiên định lên như thế. Y tựa hồ có chút lý giải, tại sao từ trước đến giờ Cố Ngôn Chi không thích quản chuyện người khác lại cứu đứa bé này.

Tuy rằng không biết quyết định này có chính xác hay không, nhưng hắn vẫn để hài tử ở lại.

Cố Vọng Chi ríu rít chạy tới, khi nhìn thấy nam hài thnah thú quần áo có phần rách nát. Nàng lập tức đưa hai tay che mặt nói: “Ca, ta không ngờ ngươi là người như thế!”

Cố Vọng Chi kể từ khi biết người bên trong thân thể kia không phải là ca ca nàng, trái lại gọi ca gọi đến thuận miệng. Còn mỗi khi nhắc tới vị ca ca chính quy thì, đều sẽ dùng ba chữ “Lão hỗn đản”nđể thay thế.

Cố Vọng Chi vừa nhìn về phía Cố Đại Chí hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Ta tên Cố Đại Chí.”

Vừa nghe tới danh tự này, Cố Vọng Chi lập tức hứng thú, chỉ vào Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi biết không, khi hắn còn bé cũng gọi là Cố Đại Chí.”

Trần Khiêm Quân: “…” Đây mới là nguyên nhân y cứu người?

“Ngươi tìm ta có việc?”

Cố Vọng Chi lập tức quay đầu lại, nói với Trần Khiêm Quân “Nghe nói Trương Thúc Đại Trương đại nhân, hoăng ( chết).”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.