Bạch Tướng Công Cùng Hứa Nương Tử

Chương 6-1




Thứ Hai

Ngày 27 tháng 8 năm 2012

7:15 sáng.

Tôi đã cân nhắc xem có nên chạy bộ sáng nay không, nhưng cuối cùng lại quyết định ngủ nướng thêm chút nữa. Ngày nào tôi cũng chạy, trừ Chủ nhật, nhưng hôm nay việc dậy quá sớm dường như không đúng đắn cho lắm. Ngày đầu tiên đến trường tự nó đã là sự tra tấn rồi, vì thế tôi quyết định dời việc chạy bộ sang sau giờ học.

May thay, khoảng một năm nay tôi đã có xe hơi riêng, vì thế tôi không phải nhờ vả ai đưa mình đến trường. Thế là tôi không chỉ đến đúng giờ, mà còn đến sớm tận bốn mươi lăm phút. Xe tôi là chiếc thứ ba trong bãi - thế nên ít nhất tôi cũng có một chỗ đỗ đàng hoàng.

Tôi dùng thời gian rảnh rỗi để xem xét khu đường chạy cạnh bãi đỗ xe. Nếu thử sức gia nhập đội điền kinh, ít nhất tôi cũng nên biết mình cần tìm tới đâu. Vả lại, tôi không thể cứ ngồi chết dí trong xe những nửa tiếng mà đếm ngược từng phút được.

Khi tôi tới đường chạy, có một anh chàng đang băng qua những vòng đua quanh sân, vì thế tôi rẽ phải, bước lên khu khán đài không có mái che. Tôi chiếm một chỗ ngồi trên hàng ghế cao nhất để thu vào tầm mắt mọi thứ mới mẻ quanh mình. Từ trên đây, tôi có thể trông thấy toàn cảnh ngôi trường trải ra trước mặt. Nó không quá to lớn hay đáng sợ như tôi hình dung. Six đã vẽ tay cho tôi bản đồ trường và thậm chí còn viết vài lưu ý cụ thể lên đó. Tôi lôi tờ giấy ra khỏi ba lô để xem qua nó lần đầu tiên. Chắc là Six đang cố gắng đền bù thật nhiều vì cảm thấy rất áy náy khi bỏ rơi tôi.

Tôi nhìn về phía sân trường, sau đó nhìn lại tấm bản đồ. Cũng dễ hình dung. Những phòng học nằm ở tòa nhà bên tay phải. Khu ăn trưa ở bên trái. Sân cỏ và đường chạy ở phía sau nhà thể thao. Có cả một danh sách dài những lưu ý từ Six.

• Đừng bao giờ vào nhà vệ sinh cạnh phòng thí nghiệm. Tuyệt đối. Đừng bao giờ.

• Chỉ đeo ba lô ở một bên vai. Đừng khoác vào cả hai vai, trông rất quê.

• Luôn luôn kiểm tra hạn sử dụng trên hộp sữa.

• Hãy kết bạn với Steward, anh chàng làm bảo trì trong trường. Có cậu ta ở cùng phe sẽ rất yên tâm.

• Nhà ăn tự phục vụ. Hãy tránh nó bằng mọi giá, nhưng nếu thời tiết tệ quá, chỉ cần giả vờ là cậu biết mình đang làm gì khi bước vào đó. Họ có thể ngửi thấy mùi sợ hãi đấy.

• Nếu cậu phải học môn toán với thầy Declare, hãy ngồi lui xuống phía sau và đừng nhìn vào mắt thấy. Thầy ấy yêu quý các nữ sinh lắm, cậu hiểu ý tớ rồi đấy. Hay tốt hơn là, cậu có thể ngồi hàng đầu. Như thế dễ đạt điểm A hơn.

Bản danh sách còn dài nữa, nhưng lúc này tôi chưa thể đọc thêm. Tôi vẫn đang băn khoăn vụ “họ có thể ngửi thấy mùi sợ hãi”. Những lúc thế này tôi lại mong mình có một chiếc điện thoại di động, bởi tôi có thể gọi cho Six ngay để yêu cầu một lời giải thích. Gập tờ giấy lại nhét vào ba lô, tôi tập trung chú ý vào vận động viên đơn độc kia. Cậu ta đang ngồi trên đường chạy, quay lưng lại phía tôi, chân duỗi thẳng. Không biết anh chàng này là học sinh hay huấn luyện viên, nhưng nếu Grayson mà nhìn thấy anh chàng này ở trần, cậu ta hẳn sẽ trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều, không còn nhanh nhanh chóng chóng mà khoe ngay đám cơ bụng của mình ra nữa.

Anh chàng đứng dậy và bước về phía khán đài, không liếc mắt về phía tôi lấy một lần. Cậu ta ra khỏi cổng, bước về phía một chiếc ô tô trong bãi đỗ. Mở cửa xe, cậu ta chộp lấy chiếc áo sơ mi trên lưng ghế trước rồi tròng nó qua đầu. Ngay khi cậu ta nhảy vào xe lái đi, bãi đỗ xe bắt đầu đông đúc. Rồi nó nhanh chóng được lấp đầy.

Ôi, Chúa ơi.

Tôi tóm lấy ba lô, cố tình khoác nó qua cả hai vai, rồi bước xuống những bậc thang dẫn thẳng xuống Địa ngục.

***

Tôi vừa nói Địa ngục nhỉ? Thế còn là nói giảm nói tránh ấy. Trường công có đủ các thứ mà tôi sợ, thậm chí còn khủng khiếp hơn. Lớp học cũng không quá tệ, nhưng tôi đã phải dùng (vì quá bức thiết) nhà vệ sinh cạnh phòng thí nghiệm, mặc dù sống sót, tôi sẽ hãi nó cả đời. Six đã lưu ý cho tôi biết nhà vệ sinh ấy được dùng như một nhà thổ hơn là khu vực giải quyết nỗi buồn thực sự.

Bây giờ chỉ mới tiết bốn mà tôi đã nghe thấy những từ như “loại mất nết” hay “đồ điếm” thì thào không được kín đáo cho lắm bởi hầu hết đám con gái tôi đi ngang qua hành lang. Cùng với những lời thì thào ấy, cả đống tờ một đô-la bung ra khỏi ngăn tủ đồ của tôi, kèm theo đó là lời nhắn, một dấu hiệu rất rõ ràng rằng có lẽ tôi không được đón chào cho lắm. Lời nhắn được thầy hiệu trưởng ký tên bên dưới, nhưng tôi thấy khó mà tin được, bởi nó được viết là “Xin lỗi, không có chìa nào ở đây mở được khóa của em đâu, đồ mất nết.”

Nhìn chằm chằm tờ giấy nhắn trong tay, tôi mím môi cười, chấp nhận một cách đáng xấu hổ rằng số phận mà tôi tự giáng vào đầu mình sẽ còn kéo dài hai học kỳ nữa. Tôi từng nghĩ con người chỉ hành xử kiểu này trong sách vở, nhưng từ những gì tôi đang chứng kiến, hóa ra những kẻ ngốc cũng thực sự tồn tại ngoài đời. Tôi cũng hy vọng hầu hết những trò chơi khăm nhằm hạ nhục tôi sẽ có màn boa tiền như thế này. Kẻ ngu nào mà lại quăng tiền đi để lăng mạ người khác nhỉ? Hẳn phải là một kẻ rất giàu. Hoặc những kẻ rất giàu.

Tôi đoán chắc lũ con gái đang cười khúc khích đằng sau, với những bộ quần áo thiếu vải nhưng rất đắt tiền, đang mong chờ tôi buông lơi mọi thứ và chạy vào phòng vệ sinh gần nhất mà khóc lóc. Chỉ là, chúng nên biết:

1. Tôi không khóc. Chả bao giờ.

2. Tôi đã vào cái phòng vệ sinh đó rồi và tôi sẽ không bao giờ quay lại.

3. Tôi thích tiền. Ai mà quay lưng với tiền được chứ?

Tôi để ba lô xuống sàn bên dưới tủ đồ, nhặt tiền lên. Có ít nhất hai mươi mốt tờ một đô trên sàn và hơn mười tờ vẫn còn trong tủ. Tôi hốt chúng lên, nhét luôn vào ba lô. Lấy sách và đóng tủ lại, tôi khoác ba lô vào cả hai bên vai rồi mỉm cười.

“Bảo với bố mấy người là tôi cảm ơn nhé.” Tôi bước qua đám con gái kia (chúng không còn cười nữa), phớt lờ những ánh mắt nhìn trân trối của chúng.

***

Đến giờ ăn trưa, mưa đang trút xuống sân trường. Rõ là vận hạn thường đi kèm thứ thời tiết chết tiệt. Vận hạn của ai thì có trời mới biết.

Mình làm được.

Tôi đặt tay lên cửa nhà ăn tự phục vụ và mở nó ra, thấp thỏm chờ đợi mình sẽ bị chào đón bằng lửa và lưu huỳnh.

Tôi bước qua ngưỡng cửa. Chẳng có lửa hay lưu huỳnh nào cả, mà chỉ có tiếng ồn khủng khiếp không giống bất cứ thứ gì tôi từng trải nghiệm dội thẳng vào tai. Như thể hầu hết mọi người trong cái quán này đều cố nói át đi tiếng người còn lại. Tôi đã lọt vào ngôi trường toàn những kẻ muốn trên cơ người khác rồi!

Tôi cố hết sức để tỏ ra tự tin, không muốn thu hút sự chú ý không mong muốn từ bất kỳ ai. Những gã trai, những hội nhóm, những kẻ bị cô lập, hoặc là Grayson. Tôi đã đi được nửa đường bình an vô sự tới dãy đồ ăn thì có ai đó ngoắc lấy cánh tay tôi kéo về phía mình.

“Mình đợi cậu mãi,” cậu ta nói. Tôi thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh chàng này thì cậu ta đã dẫn tôi băng qua nhà ăn, len lỏi giữa những dãy bàn. Tôi định phản đối sự phá đám đột ngột này, nhưng đây là chuyện thú vị nhất xảy ra với tôi trong suốt ngày hôm nay. Cậu ta trượt tay xuống nắm lấy bàn tay tôi, kéo tôi theo sau nhanh hơn. Tôi ngừng chống cự và nhanh chóng bước theo.

Nhìn từ phía sau, anh chàng này rất có phong cách, dù thực sự lạ lùng. Áo sơ mi và giày cậu ta mang cùng có tông hồng nhức nhối y chang nhau. Quần cậu ta màu đen và bó sát, nó tôn lên mọi đường nét… nếu cậu là con gái. Thay vào đó, nó chỉ làm nổi bật vóc dáng vốn ẻo lả của cậu. Mái tóc nâu sẫm được cắt ngắn ở hai bên và dài hơn một chút ở chỏm. Cặp mắt cậu ta đang… nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nhận ra chúng tôi đã dừng lại và cậu ta không còn nắm tay tôi nữa.

“Đây chẳng phải cô gái điếm của Babylon sao.” Cậu ta cười nhăn nhở với tôi. Trái ngược với những từ ngữ vừa thoát ra khỏi miệng, vẻ mặt cậu ta lại khá thân thiện và đáng mến. Rồi cậu ta ngồi xuống cạnh bàn, khẽ vẫy tay như thể muốn tôi cùng ngồi xuống. Có hai khay đồ ăn trước mặt cậu ta, nhưng rõ ràng chả có ai ngoài cậu ta cả. Đẩy một khay về phía chỗ trống trước mặt tôi, cậu ta nói, “Ngồi đi. Chúng ta đàm phán thành lập liên minh.”

Tôi không ngồi ngay. Trong vài giây, tôi chẳng làm gì ngoài việc suy đoán về tình huống trước mặt. Tôi chẳng biết gã trai này là ai, dù cậu ta hành động như thể đang mong chờ tôi lắm. Không thể bỏ qua thực tế cậu ta vừa gọi tôi là điếm. Và từ điểm nhìn ấy, cậu ta lại mua cho tôi… bữa trưa? Liếc về phía khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu ta, tôi đang cố đoán định về con người này thì bỗng nhiên ba lô cạnh chỗ cậu ta ngồi đập vào mắt tôi.

“Cậu thích đọc sách à?” Tôi hỏi, chỉ vào quyển sách thò ra từ miệng ba lô. Đó không phải là một quyển giáo trình. Là sách-hẳn-hoi. Một thứ mà tôi nghĩ mình đã không còn tìm thấy ở lớp người nghiện internet bây giờ. Tôi với tới, lôi quyển sách đó ra rồi ngồi xuống chỗ đối diện với cậu ta. “Sách gì thế? Đừng nói là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nhé!”

Cậu bạn mới quen vừa ngả người ra ghế vừa cười toe toét như thể cậu ta đã chiến thắng một chuyện gì đó. Quỷ ạ, có lẽ cậu ta thắng thật rồi. Chẳng phải tôi đã ngồi xuống đây sao?

“Nếu nó hay ho, thì việc nó là sách gì có còn quan trọng không?” Cậu ta nói.

Tôi lật lướt qua các trang, không thể đoán được đây có phải một cuốn truyện lãng mạn hay không. Tôi vốn chết mê chết mệt tiểu thuyết tình cảm và dựa vào ánh nhìn của cậu bạn đang ngồi trước mặt tôi đây, có lẽ cậu ta cũng thế.

“Thế à?” Tôi vừa hỏi vừa tiếp tục lật giở. “Hay thật hả?”

“Ừ. Cứ cầm lấy mà đọc. Mình vừa nghiền xong nó trong tiết tin học đấy.”

Tôi ngẩng lên nhìn cậu ta. Cậu ta vẫn đang tắm trong hào quang chiến thắng. Tôi nhét quyển sách vào ba lô của mình rồi cúi xuống khám phá khay đồ ăn. Trước tiên, tôi kiểm tra hạn sử dụng trên hộp sữa. Nó vẫn dùng được.

“Nếu mình ăn chay thì sao?” Tôi hỏi, nhìn phần ức gà trộn trong đám salad.

“Thế thì bỏ nó lại,” cậu ta đáp trả.

Tôi chộp lấy cái nĩa và xiên một miếng gà cho vào miệng. “Ừm, cậu may mắn đấy, vì mình không ăn chay.”

Cậu bạn mỉm cười, rồi cũng cầm nĩa lên và bắt đầu ăn.

“Chúng ta liên minh chống lại ai vậy?” Tôi tò mò chuyện này lẫn chuyện tại sao mình lại được chọn.

Cậu ta liếc quanh, giơ hai tay lên trời và làm một vòng khua về mọi hướng. “Những kẻ ngớ ngẩn. Bọn hợm hĩnh. Lũ mù quáng hẹp hòi. Đám con gái lẳng lơ.” Cậu ta hạ tay xuống. Tôi nhận thấy móng tay của cậu ta được sơn đen kịt. Thấy ánh mắt của tôi, cậu ta bèn nhìn xuống đám móng tay rồi nhăn mặt phân trần, “Mình sơn móng tay đen vì nó mô tả rõ nhất tâm trạng của mình hôm nay. Có lẽ sau khi cậu đồng ý tham gia vào nhóm của mình, mình sẽ chuyển sang màu gì đó vui mắt hơn. Vàng chẳng hạn.”

Tôi lắc đầu. “Mình ghét màu vàng. Cứ giữ màu đen đi, nó hợp với trái tim cậu mà.”

Cậu bạn bật cười. Tiếng cười chân thành, trong trẻo khiến tôi cũng mỉm cười theo. Tôi thấy quý… cậu bạn này, dù thậm chí tên cậu ta tôi còn chưa biết.

“Tên cậu là gì?” Tôi hỏi.

“Breckin. Còn cậu là Sky chứ gì. Ít nhất mình cũng hy vọng thế. Có lẽ mình nên chắc chắn về nhân dạng của cậu trước khi tiết lộ những chi tiết trong kế hoạch bạo lực ma quỷ của mình nhằm thống trị cả cái trường này chỉ với liên minh hai người chúng ta.”

“Mình đúng là Sky. Và cậu không phải lo đâu, cứ xem như cậu chưa thực sự chia sẻ bất cứ thông tin nào về kế hoạch ma quỷ của cậu hết. Nhưng mình tò mò làm sao cậu lại biết mình? Mình biết bốn hay năm anh chàng ở trường này và đã từng ôm ấp tất cả bọn họ. Cậu không nằm trong số đó, vậy tại sao?”

Trong chưa đầy một giây, tôi nhận thấy ánh nhìn giống như thương cảm lóe lên trong mắt cậu ta. May cho cậu ta là nó chỉ lóe lên như ánh chớp.

Breckin nhún vai. “Mình là người mới ở đây. Và nếu cậu chưa suy ra được gì từ gu thời trang hoàn hảo không chê vào đâu được của mình, mình có thể nói là mình…” cậu ta cúi về phía trước và khum tay quanh miệng ra chiều bí mật. “Mình là người Mormon[1],” cậu ta thì thào.

[1] Người Mormon (hay Mặc Môn) là những người theo Giáo hội Mormon (Giáo hội các Thánh hữu Ngày sau của Chúa Giêsu Kitô - một giáo hội Kitô lớn và nổi tiếng nhất trong phong trào Thánh hữu ngày sau). Họ định cư phần lớn ở tiểu bang Utah, Hoa Kỳ, chủ trương duy trì chế độ đa thê.

Tôi bật cười. “Mình cứ tưởng cậu định nói cậu là gay cơ đấy.”

“Cái đó cũng đúng luôn,” cậu ta phẩy tay. Gập bàn tay lại dưới cằm, cậu cúi gần thêm vài phân nữa. “Hoàn toàn nghiêm túc đấy, Sky. Hôm nay mình đã để ý đến cậu trong lớp và rõ ràng cậu cũng là người mới. Sau khi thấy đống tiền boa đổ ra từ ngăn để đồ của cậu trước tiết thứ tư, rồi chứng kiến sự tỉnh bơ của cậu, mình đã biết chúng ta có duyên với nhau rồi. Mình nghĩ nếu hợp thành một đội, chúng ta có thể ngăn chặn ít nhất hai vụ teen tự tử không cần thiết trong năm nay đấy. Vậy, cậu sẽ nói gì nào? Có muốn trở thành bạn cực-kỳ-tốt của mình trên thế giới bao la này không hả?”

Tôi cười vang. Sao mà không cười được cơ chứ! “Chắc chắn rồi. Nhưng nếu cuốn truyện này mà dở tệ, chúng ta sẽ đánh giá lại tình bạn này nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.