Bạch Tử Họa! Ngươi Sai Rồi!

Chương 7: Tiểu học




Trước khi đến Phụng Nguyên, trong tưởng tượng của La Vân Yên thì tỉnh Tần Tây là vùng cao nguyên hoàng thổ, gió và cát bụi thổi bay mù trời, còn dân nơi đây thì nghèo nàn lạc hậu, không thể so sánh với Thượng Hải, ngay cả so với thị trấn quanh Thượng Hải cũng cách biệt một trời một vực. Nhưng khi tới Phụng Nguyên,cô mới biết sự hiểu biết của mình về tỉnh Tần Tây ít ỏi và phiến diện đến mức nào.

Mấy ngày nay ở đây, cô cùng Hạ Văn cũng đã đi nhiều nơi nên cô hiểu nhiều hơn về Phụng Nguyên, nhưng ấn tượng sắc nhất với cô là ẩm thực của Phụng Nguyên. Nơi này tuy không có đặc sản như món ăn Sơn Đông, món cay Tứ Xuyên nổi tiếng trong cả nước, nhưng lại rất đa dạng đồ ăn vặt với hương vị rất ngon làm cô không ngờ tới. Đặc biệt là những món ăn về thịt bò và thịt dê, không chỉ thơm nức mũi mà ăn vào mùi vị cũng thật tuyệt, khiến một người mỗi lần ăn thịt dê chỉ là ăn cho có ăn đến nỗi no rồi vẫn muốn ăn nữa.

Hôm nay nhìn thấy những món ăn vặt bầy thành một hàng dài khiên La Vân Yên không thể cầm lòng được.

- Cho 40 xiên thịt dê, 30 xiên thịt bắp nhé.

Lâm Mai cao giọng gọi chủ quán. Mấy ngày ở cùng nhau, cô đã biết khá rõ sở thích của cô gái Thượng Hải.

- 40 xiên thịt dê ngon, 30 xiên thịt bắp.

Chủ quán mặc bộ quần áo dân tộc Duy Ngô Nhĩ cũng cao giọng đáp lại.

- Lâm Mai, giám đốc Lâm Mai.

Bỗng trong đám người có tiếng gọi, thấy một người đàn ông khoảng 30 tuổi sắc mặt vui mừng hớn hở. Lâm Mai nhận ra anh ta, Tề Hâm, là khách quen của quán ăn nhà họ Phương, Phó Cục trưởng Cục Công thương miền núi, có thể được coi là giới trí thức trẻ. Đúng là Lâm Mai đã có ấn tượng tốt với anh ta, nhưng Lâm Mai không thích anh ta. Nghe nói anh ta đã kết hôn, hơn nữa gia đình nhà vợ ở Phụng Nguyên là nhà có thế lực, sở dĩ chưa đến 30 tuổi mà anh ta đã được ngồi vào ghế phó Cục trưởng Cục Công thương cũng nhờ gia đình nhà vợ, thế mà vẫn thường đến nhờ cậy nữa.

- Chào Cục trưởng Tề.

Lâm Mai gật đầu chào và mỉm cười.

- Anh cũng tới tham gia lễ hội à?

Nét mặt Tề Hâm lộ rõ vẻ vui mừng, anh ta bắt tay Lâm Mai nói:

- Tôi cùng mấy người bạn đến đây chơi, không nghĩ lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên lại gặp cô ở đây. Hay là mọi người cùng đi chung đi. Tường thành hôm nay đông người quá.

Lúc này anh mới nhìn thấy La Vân Yên không tránh được đánh giá một phen. La Vân Yên lớn lên ở miền Nam, dáng vẻ khác hẳn các cô gái tỉnh Tần Tây, tuy xinh nhưng còn kém xa Lâm Mai, nhưng chính cái khí chất không giống với mọi người đó lại bổ sung cho sự chênh lệch giữa hai người.

-Đây là....?

Tề Hâm cười tủm tỉm.

- Bạn của cô à?

- Người họ hàng của tôi. Cục trưởng Tề, chúng ta cùng đi thôi.

Lâm Mai thản nhiên nói.

Trong khi Lâm Mai nói chuyện thì Phương Minh Viễn cùng mọi người đã đến gần, Triệu Nhã và Phùng Thiện trong tay cầm hai cái trống bỏi, dự định mang về cho mấy đứa em của Phương Minh Viễn.

- Chị, hai người đi nhanh như vậy làm gì thế? Ở đây đông người lạc nhau thì sao?

Lâm Dung làm mặt giận nói.

Tề Hâm bất ngờ trước bốn cô gái xinh đẹp, tuy nhìn Triệu Nhã và Phùng Thiện còn hơi nhỏ tuổi, nhưng Lâm Mai và Lâm Dung đều trưởng thành rồi. Nhất là vừa rồi nghe tiếng nói khiến Tề Hâm rụng rời gân cốt. Anh ta miên man nghĩ, nếu được ngủ cùng và nghe mấy tiếng ông xã từ miệng mỹ nhân này thì đời không còn gì vui sướng hơn. Lý Dịch và Phương Minh Viễn đứng cạnh đó nhưng anh ta không hề nhìn thấy.

- Giám đốc Lâm, đây đều là bạn cô sao?

Tề Hâm mặt tươi cười nói.

Lâm Mai có vẻ phật ý, anh ta không biết nhìn người hay sao, chẳng lẽ mình lại phải giới thiệu:

- Đây là hai em gái tôi, Lý Dịch là bạn trai tôi, còn đây là ba người bạn của tôi. Chúng tôi cùng đến đây chơi.

Tề Hâm hơi choáng váng, không ngờ Lâm Mai còn có hai cô em gái xinh đẹp như vậy, bực mình là lại có Lý Dịch đi cùng. Lâm Mai là bông hoa anh ta muốn hái từ lâu, chỉ vì Lâm Mai là giám đốc quán ăn Phương Gia nên không thể dùng cách tán tỉnh thông thường, anh ta muốn dùng kế mưa dầm thấm lâu để cưa đổ trái tim mỹ nhân. Thật không ngờ, Lâm Mai đã có bạn trai.

Tuy nhiên bề ngoài hắn không có biểu hiện gì, chỉ là nhìn Lý Dịch cảm thấy Lý Dịch chỉ là công tử bột chứ chẳng có gì xuất chúng cả, nhìn chẳng có chút nam tính nào.

- Lý tiên sinh công tác ở đâu vậy?

Anh ta vừa cười vừa giơ tay bắt tay Lý Dịch.

- Tôi cũng làm việc bình thường thôi, tôi làm ở Cục bưu chính miền núi.

Lý Dịch thấy anh ta gọi Lâm Mai là “Giám đốc Lâm”, chắc chỉ là quan hệ buôn bán khách hàng, nên cũng không nghĩ gì nhiều.

Nhưng Tề Hâm lại rất coi thường, Cục bưu chính quá bình thường, so với Cục Công thương còn chạy xa hàng nghìn dặm. Không biết hắn cho Lâm Mai cái gì mà lại lọt được vào mắt mỹ nhân.

Tuy nhiên, anh nghĩ cho dù Lâm Mai là hoa đã có chủ, nhưng còn có hai cô em gái thì sao? So với Lâm Mai, hai cô em trẻ hơn, hấp dẫn hơn, đặc biệt là cô út có giọng nói thật dễ nghe. Coi như mình không có được Lâm Mai thì cũng có thể chuyển mục tiêu sang hai cô em gái của cô.

- Tôi là Tề Hâm làm ở Cục Công thương, là chỗ quen biết đã lâu với Giám đốc Lâm.

Tề Hâm tự giới thiệu.

- Nếu mọi người có việc gì đến Cục Công thương cứ gọi tôi nhé.

- Tề Hâm? Hình như ở Cục Công thương, có một Phó cục trưởng tên là Tề Hâm chính là anh phải không?

Lý Dịch nói với vẻ ngạc nhiên. Dù sao anh cũng được xem là người nhà nước, đối với những vị lãnh đạo trong huyện cũng thông thuộc hơn mấy người Lâm Dung.

- Nếu ở Cục Công Thương không có ai tên Tề Hâm nữa thì người đó chính là tôi đấy.

Tề Hâm nói với vẻ đắc thắng, Lý Dịch này thật thức thời, được anh ta nói ra như vậy, so với tự mình nói ra thì tốt hơn nhiều.

Lý Dịch tự hỏi, Tề Hâm giữ chức vụ trong cơ quan nhà nước ở vùng núi, lại có chút danh tiếng, anh ta chưa đến ba mươi tuổi mà đã Cục phó, cùng lắm hai năm nữa, lúc đó anh ta mới qua ba mươi một chút thì có thể đã giữ chức Cục trưởng cũng nên, anh ta có nhiều cơ hội tiến vào lĩnh vực làm chính trị của vùng núi này. So với anh ta, dù là một Phó phòng Lý Dịch nhưng lại chẳng có nhiều cơ hội thăng tiến.

- Đúng là cục trưởng Tề rồi. Rất hân hạnh được biết anh.

Lý Dịch nói với vẻ cung kính.

Tề Hâm đắc ý liếc nhìn chị em nhà họ Lâm để xem thái độ của mấy chị em thế nào, nhưng ba chị em họ Lâm chẳng hề để ý mà kéo Triệu Nhã, Phùng Thiện và La Vân Yên đến quán mua đồ ăn. Điều này khiến Tề Hâm hơn ngạc nhiên và có phần tức giận.

- Anh Tề,anh Tề.

Cách đó không xa có tiếng đàn ông gọi to.

- Ai, anh Dư à, tôi ở bên này.

Tề Hâm nói to để đáp lại.

Không đầy hai phút sau, đám bốn người xấp xỉ tuổi Tề Hâm kéo đến đứng gần anh ta.

- Tôi thấy anh đi mua đồ mà thoáng cái đã không thấy đâu rồi. Sao nhiều người vậy,...?

Nói chưa hết câu, người có nước da đen cao khoảng 1m8 đang nói oang oang đột nhiên dừng lại, há hốc mồm nhìn sáu người Lâm Mai.

- Tề Hâm, đây đều là bạn của anh sao? Anh không giới thiệu cho cho mọi người làm quen sao?

Đi sau anh ta, còn có người thanh niên nhìn dáng thư sinh, có vẻ nhu mì, anh ta cũng sững người, nhưng trấn tĩnh rất nhanh, nói nhỏ với Tề Hâm, có thể đi cùng nhiều mỹ nữ khí chất cao quý như vậy thật không đơn giản, nhìn xung quanh còn không ít thanh niên nhìn họ ngưỡng mộ có thể thấy họ may mắn như thế nào.

Tề Hâm vội vàng giới thiệu bốn người đi cùng anh ta, trong đó hai người cũng là cán bộ chính phủ, người da đen, cao ráo tên là Lỗ Kiến Quân làm trong Ủy ban cải cách Phụng Nguyên. Người thứ hai hơi béo tên là Trình Hiểu Đông làm ở Cục vệ sinh an toàn thành phố Phụng Nguyên. Người thứ ba đẹp trai nhưng có dáng vẻ phụ nữ tên An Nghiêu công tác ở Sở điện lực thành phố Phụng Nguyên. Người còn lại người gầy nhỏ làm ở Cục Đường sắt Phụng Nguyên. Nói chung, bốn người này đều làm trong những lĩnh vực có tương lai sáng lạng, thăng quan tiến chức.

Lâm Mai tuy có chút bực mình nhưng do thói quen nghề nghiệp khiến cô nhẫn nại và miễn cưỡng chào hỏi.

Năm người mồm năm miệng mười thi nhau ca ngợi mấy cô gái, không đếm xỉa gì đến Lý Dịch và Phương Minh Viễn. Lý Dịch lúc này mới cảm thấy có gì đó, mấy người này đúng là có ý đồ không đơn thuần.

- Tề Hâm, anh đúng là có phúc nhé, làm thế nào mà quen nhiều cô gái xinh đẹp đến vậy.

An Nghiêu cố tình nói nhỏ với Tề Hâm.

- Hôm nay đi với anh đúng là gặp may đấy.

Tề Hâm cười đắc ý, mấy người này đi cùng nhau đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ngày thường họ hay tụ tập tán gẫu ngoài bàn về công việc họ thường đề cập đến vấn đề tình yêu nam nữ. Càng lên chức, con mắt nhìn người cũng cao hơn, nhưng cũng hiếm khi họ có dịp được chiêm ngưỡng nhiều người đẹp như hôm nay, thật đùng là trải nghiệm hiếm có.

Lúc này, các xiên thịt dê và thịt bắp mà Lâm Mai và các cô yêu cầu đã nướng xong, Lý Dịch thanh toán tiền.

- Chị Mai!

Phương Minh Viễn cao giọng gọi.

- Thịt nướng của chúng ta nguội rồi, nếu mọi người muốn nói chuyện thì bọn em đi trước nhé.

Lâm Mai thấy thế chào tạm biệt Tề Hâm và bạn của anh ta.

- Nếu mọi người cũng đều là đến xem lễ hội, vì sao không cùng đi.

Mấy người Trình Hiểu Đông nhất định không chịu bỏ qua cơ hội tiếp cận người đẹp liền vội vàng kêu mọi người cùng đi.

- Cục trưởng Tề, chúng tôi đều là người trong nhà đi với nhau, hay là thôi đi.

Lâm Mai nhẹ nhàng từ chối.

- Giám đốc Lâm, nhiều người đẹp đi với nhau như thế này chỉ có mỗi hai anh em Lý Dịch đi cùng, lễ hội thì quá đông người, biết ai xấu ai tốt, vàng thau lẫn lộn, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra có phải mất vui không? Hay là mọi người cùng đi, nhiều người càng đông vui mà không ai dám làm gì đâu.

An nghiêu giơ tay ngăn cản Lâm Mai nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.