Bạch Tử Họa! Ngươi Sai Rồi!

Chương 47: Dịu dàng




Diệp Tri Thu đi vào đại sảnh, nghĩ ngợi một lúc rồi dừng bước. Đứng trước cửa lớn nhìn chiếc xe Cayenne khởi động chuyển bánh, cô hơi choáng váng, không biết là do hơi men phát tác hay do nụ hôn vội vàng ấy. Nhưng quả thật, cảm giác đó cũng không đến nỗi nào. Cô lắc đầu, quyết định không nghĩ ngợi lung tung nữa, ngủ một giấc là đúng đắn nhất. Cô ngáp một cái, đi đến ấn nút cầu thang máy, bỗng phía sau có tiếng gọi: “Thu Thu”.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại, thấy trên chiếc sofa ở góc đại sảnh có người đứng lên, phía đó ánh sáng mờ mờ nhưng vừa nhìn, cô đã nhận ra ngay đó là Phạm An Dân. Anh ta khom người dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi đi đến phía cô.

“Anh đến đây làm gì?” Diệp Tri Thu cau mày nhìn anh ta. Nhìn nét mặt anh ta có vẻ thất vọng, mái tóc bù xù, trong mắt có những tia đỏ.

“Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi. Thu Thu, anh muốn nói chuyện với em.”

Diệp Tri Thu gượng cười: “Còn gì để nói nữa đây? Mong rằng anh đừng vì chuyện ban sáng bạn gái anh thị uy với tôi mà đến xin lỗi. Tôi không thích cảnh ấy nhưng cũng bỏ qua. Tuần sau tranh thủ đến ngân hàng làm nốt thủ tục, sau này các người muốn tìm tôi ra oai cũng không có cơ hội đâu”.

“Thực sự anh đến để xin lỗi em, nhưng ngồi ở đây hai tiếng đồng hồ mà không đủ dũng khí để gọi điện cho em. Anh đã xin lỗi em quá nhiều và em cũng đã nói câu ’Thôi được rồi, được rồi’ ấy rất nhiều lần rồi. Anh nghĩ, chẳng lẽ tất cả đã hết thật rồi sao?”

“Nếu không thì làm sao?”, Diệp Tri Thu cười phá lên, “Anh đừng giả thần giả thánh trước mặt tôi như thế nữa. Hôm nay tôi uống nhiều rồi, nếu anh cứ cố lôi tôi lại để nói về những việc cũ thì đừng trách tôi mượn rượu làm càn”.

“Thu Thu…”

Diệp Tri Thu làm động tác khoát tay: “Thực sự là hai từ ‘được rồi’, tôi cũng không muốn nghe. Yêu nhau gần sáu năm, chia tay đúng lúc chuẩn bị kết hôn, kỷ niệm không phải là ít nhưng tôi đã chọn con đường sống cho mình rồi. Sau này tôi sẽ sống thật tốt, anh thích theo đuổi những hồi ức cũ thì tùy anh, đừng ngăn cản tôi, cũng đừng có hy vọng tôi chịu trách nhiệm với những tâm sự của riêng anh. Tốt nhất là chúng ta ai đi tìm hạnh phúc của người đó”.

Cửa thang máy mở ra, cô định bước vào thì nghe thấy có tiếng cô gái ở phía sau: “An Dân!”.

Cô và Phạm An Dân cùng quay đầu lại, bạn gái của anh ta đang đứng trước cửa lớn, trừng mắt nhìn hai người. Diệp Tri Thu bực bội cười lớn: “Hai người biết đùa thật, chắc đã sắp xếp trước rồi nên mới xuất hiện đúng lúc thế?”.

Cánh cửa thang máy đóng lại, cô vội vàng giơ tay ấn nút nhưng không kịp. Không nén nổi sự bực tức, cô quay đầu lại nhìn họ.

Phạm An Dân quay đầu về phía cô gái kia nói với giọng mệt mỏi: “Tiểu Tĩnh, em đến đây làm gì? Thực sự anh không thích lúc nào em cũng theo sát anh như thế”.

Cô gái kia đi đến gần, níu cánh tay của Phạm An Dân, chân thành nói với Tri Thu: “Xin lỗi chị Diệp. Hôm nay tại tôi không phải, chị đừng trách An Dân, anh ấy đã quở trách tôi rồi. Tôi quyết định tự mình đến xin lỗi chị, xin chị thứ lỗi cho tôi”.

“Trong chốc lát, cả hai người đều đến cầu xin tôi tha thứ.” Diệp Tri Thu cười mỉa mai: “Sự tha thứ của tôi quan trọng với các người như thế sao? Nếu tôi không tha thứ thì các người có hạnh phúc không?”.

Cô gái kia chịu không nổi ánh mắt của Diệp Tri Thu vội nhìn tránh đi nhưng vẫn nói nhỏ: “Chị trách tôi cũng được nhưng đừng trách An Dân, anh ấy đã rất buồn khổ rồi. Với lại, nếu hai người đã từng yêu thương nhau thì giờ chia tay cũng nên chúc phúc cho người kia chứ đừng làm cho họ phải dằn vặt”.

Diệp Tri Thu nhìn cô ta rồi quay sang Phạm An Dân cười nhẹ: “Sự từ bi đại lượng và ngây thơ trong sáng của cô rất có ấn tượng với tôi, nhưng thực sự cô quá sai rồi. Tôi không thích màn kịch này nên đừng dụ tôi tham gia cùng. Có gì thì cứ nói thẳng, tôi không muốn xen vào và cũng không có ý định chúc mừng hạnh phúc của hai người. Cuộc sống của các người chẳng có can hệ gì tới tôi cả, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”.

Cánh cửa thang máy khác lại mở, hai người bên trong đi ra, Diệp Tri Thu đi vào. Cô ấn nút đóng cửa rồi ấn số tầng hai mươi bảy. Cửa cầu thang đóng lại, ánh đèn trắng trên trần hắt xuống phản chiếu khuôn mặt lên gương thang máy, một khuôn mặt buồn rầu đến thảm hại với nụ cười như mếu làm cô không dám nhìn.

Dường như cả quãng thời gian này cô đều cười như vậy, cô cố nhếch mép nhưng chỉ lên đến một nửa đã trễ nải bỏ xuống, vì thế thành nụ cười treo nửa miệng, trông thật mỉa mai. Chỉ mình cô mới biết, thực ra cô không có ý cười mỉa mai ai cả mà chỉ đang cố gắng biểu hiện như không có gì. Nhưng việc đó quá khó so với tưởng tượng của cô.

Diệp Tri Thu đi về phía căn phòng nhỏ mà mình thuê, đây vốn là căn phòng của Trương Tân. Bên bán bài trí sơ sài thế nào anh ta cũng không buồn tu sửa thêm nên gian phòng hết sức đơn điệu. Vào đó sống, cô cố gắng bố trí lại theo sở thích của mình, trên giường trải một bộ ga màu vàng cam, bộ sofa nho nhỏ trải những tấm vải lanh trắng, bệ cửa sổ để một tấm thảm da dê màu hoa sặc sỡ, nhìn như vậy trông ra dáng một căn nhà hơn.

Cô ném túi xách xuống, tháo bốt ra, ngồi phịch xuống sofa, gác chân lên kệ để trà, nhìn chăm chăm vào ti vi chưa mở, một suy nghĩ chợt thoáng qua: Thà làm cái vụ tình một đêm với tên khách thuê nhà của mình còn hơn là về chứng kiến màn kịch vừa rồi.

Cô cũng không có sức lực nào để tự kiểm điểm những suy nghĩ quái gở như thế trong đầu mình nữa, dù sao giấc mộng đẹp vừa rồi do rượu mang đến cũng không còn.

Cô và người đàn ông đứng ở đại sảnh dưới kia đã yêu nhau gần sáu năm. Hai người cùng tuổi, lớn lên trong cùng khu tập thể, có thể nói là một cặp thanh mai trúc mã. Có điều khu tập thể đó quá lớn, nếu nói đúng hơn thì họ chỉ là bạn học với nhau thời mẫu giáo. Phạm An Dân và cô học ở hai trường tiểu học khác nhau, lên trung học anh ta thi đỗ vào trường điểm của thành phố, sau đó lại thi vào một trường đại học ở tỉnh khác cho nên chỉ có thể nói là họ biết mặt nhau mà thôi.

Họ thực sự đến với nhau trong những ngày cô còn bỡ ngỡ sau khi tốt nghiệp. Cô thực tập ở một công ty thời trang nhưng công việc cũng chưa ra sao. Phần lớn các doanh nghiệp may mặc trong thành phố đều tập trung ở phía bắc, còn nhà cô ở phía nam bờ sông, cô lựa chọn phương thức đi lại tối ưu nhất là ngồi phà để qua lại hai bên bờ sông.

Gần đến mùa thu nhưng thời tiết vẫn rất nóng. Sẩm tối, ánh chiều tà vẫn chưa tắt hẳn. Cô bước qua những bậc đá dài, vượt qua những xà lan để lên phà, chỉ nghe thấy còi thổi “tu… tu… tu…” một hồi dài. Cô ngồi dựa vào lan can, nhìn xuống dòng sông màu vàng đục đang tung lên những đợt sóng trắng. Những làn gió mang theo hơi thở của dòng sông, từng đợt mơn trớn da mặt du khách trên phà khiến người ta có cảm giác thư thái thay vì cái lạnh buốt. Cô sầu não nhìn về phía bờ bên kia đang gần dần, nghĩ tới công việc của mình, nếu lần này Tố Mỹ vẫn chưa vào được quỹ đạo, e rằng cô cũng nên bỏ cái ý tưởng làm thiết kế thời trang đi.

Bố của Diệp Tri Thu thích mỹ thuật, từ nhỏ ông đã hướng cho cô học vẽ nhưng cô cũng không chắc mình ham mê lĩnh vực này. Chỉ sau khi vào Học viện Mỹ thuật, xem tác phẩm của các thày giáo, rồi tham khảo thêm một số bạn học tài năng, cô mới cảm thấy mình thật may mắn khi thi vào chuyên ngành Thiết kế thời trang. Bởi chỉ cần so sánh là biết dù kỹ năng của cô ổn nhưng tố chất và linh cảm nghệ thuật cũng chỉ dừng lại ở mức bình thường.

Ngành Thiết kế thời trang cần có linh cảm, cô cũng phải thất vọng mà thừa nhận rằng mình biết cách cảm nhận nhưng những tác phẩm của mình vẫn chưa nhận được sự đón nhận của mọi người. So sánh phương diện này với Tân Địch, cô không thể không phục cô nàng.

Thuyền cập bến, cô đứng dậy theo dòng người bước lên các bậc thang. Bỗng cô không đứng vững, hóa ra gót xăng đan bị tụt xuống một cái lỗ trên ván cầu, đột nhiên phía sau có hai cánh tay vươn ra đỡ cô dậy. Cô không kịp quay đầu, chỉ dựa người vào lan can nói tiếng “Cảm ơn” rồi cố gắng rút chân lên. Chân rút được ra nhưng xăng đan thì vẫn bị kẹt lại. Trong lúc cô đang lúng túng thì người phía sau đã quỳ xuống lôi chiếc xăng đan lên, sau đó để bên cạnh chân cô. Anh ta ngẩng đầu nhìn cô cười, đó là một khuôn mặt trẻ, khôi ngô.

Diệp Tri Thu đỏ mặt, chân xỏ vào xăng đan rồi nói cảm ơn lần nữa. Anh ta đứng dậy, cao hơn cô nửa cái đầu. Anh cười nói: “Đừng khách sáo, đi thôi!”.

Hai người bước lên những bậc thang để lên bờ rồi lại cùng đi về một hướng. Lúc này Diệp Tri Thu phát hiện họ cùng đường, cùng ở một khu tập thể, không chừng bố mẹ họ cũng là đồng nghiệp, thậm chí họ có thể chung một số bạn bè.

Phạm An Dân sau khi tốt nghiệp đại học thì về bên này, anh ta học ngành Cơ điện, được nhận vào làm ở một công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Đầu tiên anh là nhân viên kỹ thuật, ngày ngày đi phà qua lại giữa hai bên bờ sông. Hai người thường xuyên gặp nhau trên phà, dần dần quen biết rồi trở nên thân thiết. Diệp Tri Thu nói cô không muốn tâm sự với mẹ về những khó khăn trong công việc của mình. Về điểm này, Phạm An Dân có thể hiểu và dùng cách nói chuyện dí dỏm để cô phấn chấn mà giải tỏa phiền muộn.

Tâm trạng của cô dần dần thoải mái hơn, không ngần ngại phát huy tài năng của mình, từ việc bố trí các cửa hàng, cách trưng bày sản phẩm để ông chủ hài lòng. Cuối cùng cô cũng ký được hợp đồng chính thức.

Trên một chuyến phà, cô đã thông báo tin vui đó cho Phạm An Dân, anh ta cũng chân thành chia vui cùng cô.

Đến lúc hai người yêu nhau, mọi chuyện đều diễn ra êm đẹp.

Cô không thể quên được quãng thời gian hai người hạnh phúc bên nhau. Thời gian đi làm của Phạm An Dân rất ổn định, ngày nào anh cũng chờ cô ở bến phà rồi hai người cùng đi về. Đến mùa đông, khi gió trên phà thổi lạnh buốt sống lưng, Phạm An Dân còn mở rộng áo khoác để cô đứng sát lại, lấy thân mình chắn gió cho cô.

Khi được nghỉ, họ cùng đi chơi, có lúc cô còn mang theo cả đồ nghề vẽ, anh nói anh thích được thấy vẻ chuyên tâm khi cô vẽ. Mỗi khi cô bất giác quay đầu lại, anh đều cảm nhận được ánh mắt chất chứa yêu thương của cô.

Hai người bên nhau có biết bao điều để nói, đến khi vào đến sân chung của khu tập thể mới bịn rịn chia tay. Khi bố mẹ hai bên biết chuyện, họ đều ủng hộ tích cực, hai đứa trẻ trông rất xứng đôi, có thể nói là sự lựa chọn tuyệt vời.

Sau này, Diệp Tri Thu không ngừng thăng chức, công việc càng ngày càng bận rộn, cũng chẳng có thời gian ra ngoài vẽ nữa. Để tiết kiệm thời gian đi lại, cô thuê một phòng ở Giang Bắc, thỉnh thoảng Phạm An Dân đi làm về đến đón cô cùng đi ăn cơm. Lần đầu tiên anh qua đêm ở phòng cô, cả hai người đều căng thẳng. Bởi họ đều là người đầu tiên của nhau. Cô đã từng cho rằng, họ sẽ là của nhau mãi mãi.

Nghĩ thế, cô nhắm nghiền mắt, cố không rơi lệ. Từ lần bật khóc khi nghe điện thoại của bố cô ở cầu thang khu thương mại đó, cô đã tự dặn mình sẽ không bao giờ khóc vì việc này nữa.

Đợi cơn xúc động qua đi, cô đứng dậy đi lấy quần áo ngủ và đồ tắm. Chăm chú nhìn khuôn mặt mình trong gương, thấy khuôn mặt vẫn rất trẻ trung và sáng mịn. Nhưng cô cũng tự biết mình không còn là cô gái đáng yêu được Phạm An Dân thích mê mệt như ngày nào nữa rồi.

Càng ngày cô càng trở nên lạnh lùng, nụ cười giờ đây chỉ mang tính thủ tục, ngay cả việc nhổ đờm cũng chẳng có chút e dè, lời lẽ cũng trở nên sâu cay sắc nhọn. Công bằng mà nói, những điều này đều không thể đổ tội cho việc thất tình. Trải qua mấy năm kiếm kế sinh nhai, phải giao lưu với bao nhiêu đối tượng, tính cách cô đương nhiên có sự thay đổi, con người cô cũng không thể không trưởng thành hơn.

Thực ra trước khi thất bại trong tình yêu, Phạm An Dân đã nhiều lần nói đùa rằng cô đã trưởng thành hơn rất nhiều chứ không còn ngây thơ như trước nữa. Cô không cho điều đó là quan trọng, chỉ cảm thấy ở độ tuổi này còn nói những lời ngây thơ trong sáng có khi lại hơi xấu hổ. Hơn nữa, cô nghĩ chí ít thì trước mặt Phạm An Dân, mình không nên giả bộ. Vì thế lúc An Dân nói vậy, cô đã sà vào lòng anh, cười hì hì mà hỏi rằng cô đã già, đã xấu đi chưa. Anh ôm cô nhìn chăm chú rồi lắc đầu: “Trong mắt anh, em lúc nào cũng là người đẹp nhất”.

Những lời yêu thương ấy, chắc giờ anh đang nói với cô gái ngây thơ khác.

Diệp Tri Thu giơ tay lau những hơi nước đọng trên mặt gương, nhìn kỹ mặt mình lần nữa. Cô nghĩ nếu cứ ngây thơ mãi đến mức phải hổ thẹn thì mới hạnh phúc chăng. Nếu như có thể, cô cũng muốn được như cô gái dưới lầu kia, giữ mãi nụ cười trong sáng cùng ánh mắt luôn dựa dẫm vào người yêu. Nhưng cô đâu được lựa chọn nữa?

Có lẽ trước khi cô gái kia xuất hiện, giữa họ đã có vấn đề, chỉ là cô không nhận thấy. Cô đặt quá nhiều niềm tin vào mối tình này. Lần đầu nghĩ như thế, cô đã tự cười mỉa mai: Được một cô nàng trẻ trung hiền dịu, gia cảnh lại tốt theo đuổi, nếu là con trai thể nào mình cũng rung động.

Ngược lại, một mối tình kéo dài gần sáu năm, đã đi vào thời kỳ mệt mỏi thì có đáng gì?

Hơi nước trên mặt gương đã tan hết, khóe môi cô lại nhếch một nụ cười khổ sở. Kiểu cười đau khổ được coi là dấu tích rõ nét nhất của lần thất bại trong tình cảm này. Cô biết, không thể thay đổi được gì nữa, chỉ còn cách duy nhất là chấp nhận hiện thực thôi.

Sau khi Diệp Tri Thu sang Tín Hòa làm việc, điều làm cô phiền nhất là một tuần chỉ được nghỉ một ngày. Cô biết đó là chuyện thường trong ngành thời trang may mặc. Ở thành phố này, chỉ có một vài doanh nghiệp như Tố Mỹ là thực hiện cho nhân viên một tuần nghỉ hai ngày. Hơn thế, ở Tố Mỹ cô cũng thường làm thêm giờ. Nhưng giờ cái cảm giác bị tước đi một ngày nghỉ cuối tuần làm cô không thoải mái lắm.

Không thoải mái là việc của không thoải mái, sáng hôm sau ngày lễ Tình nhân, cô vẫn phải lọ mọ dậy đi làm đúng giờ sau một đêm thiếu ngủ. Việc bên bộ phận Kinh doanh vừa nhiều vừa phức tạp, ngay sau khi đàm phán với một đại lý tiêu thụ ngoài tỉnh về việc đổi hàng đến nỗi rạc cổ họng, tê cả đầu lưỡi, mới uống được ngụm nước thì Lưu Ngọc Bình đã gọi điện đến mời cô qua chỗ bà ta. Cô vừa ngồi xuống, bà ta đã nói: “Tiểu Diệp à, tập bản vẽ hình ảnh sản phẩm lần trước cô đưa, tôi thấy rất ổn, Tiểu Na cũng rất tán thành. Con bé vừa mời một công ty quảng cáo đến làm việc với tôi, có thể xem qua bản kế hoạch mà họ đưa đến”.

Diệp Tri Thu nhận lấy bản kế hoạch nhưng cô không mở ra: “Tổng giám đốc Lưu, mỗi bộ phận đều có chức trách và nhiệm vụ riêng của mình, nếu bà giao việc này cho bộ phận Thiết kế thì chúng tôi không cần phải thêm ý kiến gì nữa”.

“Đừng giận dỗi thế Tiểu Diệp. Tôi biết đây là một phần công việc của bộ phận Kinh doanh các cô, theo lý mà nói thì tôi nên bàn với cô trước, có điều tôi cũng có chút tư tình trong đó. Tiểu Na là con gái tôi, từ trước tới nay nó chưa bao giờ chuyên tâm làm việc như cô. Hiếm hoi lắm mới thấy nó chủ động như vậy, tôi cũng hy vọng có thể cho nó một cơ hội rèn luyện.”

Diệp Tri Thu không ngờ bà ta lại thẳng thắn như vậy, cô cười: “Tổng giám đốc Lưu, tôi không có thói quen dùng tình cảm trong công việc. Nhưng tôi đã viết toàn bộ ý tưởng vào tập phác thảo trong bản báo cáo kế hoạch trình lên bà rồi. Vốn dĩ tập phác thảo thuộc phạm vi công việc của bộ phận Kế hoạch, nhưng Tín Hòa không có bộ phận Kế hoạch riêng mà chỉ có một chuyên viên về kế hoạch làm việc ở bộ phận Kinh doanh. Vì thế tôi mới làm bản kế hoạch đó. Thực ra bà có thể thấy, công việc của tôi cũng đang túi bụi, nếu không có trợ lý kinh doanh thì e rằng có thể ảnh hưởng đến tiến độ công việc, càng không cần nói đến việc phải bỏ thời gian đi quản các tập phác thảo”.

Lưu Ngọc Bình cũng cười: “Yên tâm đi Tiểu Diệp, tôi đã bảo bên nhân sự cố gắng tìm cho cô một trợ lý kinh doanh. Nhưng bản phác thảo kế hoạch tôi đã nói với Tiểu Na rồi, nhất định phải lấy bản kế hoạch của cô làm hướng đi chính và đề ra các kế hoạch cụ thể tiếp theo. Thế cho nên tôi phải nhờ cô xem qua rồi mới bắt đầu chụp ảnh. Con bé này vốn dĩ không có cảm hứng về mảng thị trường, tôi bỏ tiền ra làm bản phác thảo này là để hỗ trợ cho việc tiêu thụ hàng hóa chứ không thể giao những bản phác thảo ấy cho con bé để nó làm cho vui được”.

Bà chủ đã nói đến nước này, Diệp Tri Thu gật đầu chấp nhận. Cô không thích can thiệp vào việc riêng của gia đình bà chủ. Bà ta vốn dĩ không có ý phân biệt rõ ràng việc công và việc tư. Trong quan niệm của bà ta thì việc của gia đình và công ty là một, và khi cần thiết cô cũng phải phối hợp với bà ta trong việc dạy dỗ con cái.

Ra khỏi phòng bà chủ, điện thoại đổ chuông, Diệp Tri Thu lấy ra xem thì thấy số lạ: “Xin chào!”.

“Cô Diệp, tôi là Hứa Chí Hằng, khách thuê nhà của cô”.

Diệp Tri Thu kinh ngạc, cô vừa đi về phòng làm việc của mình vừa nói: “Hình như vẫn chưa đến kỳ nộp tiền nhà lần sau mà?”.

Hứa Chí Hằng cười thành tiếng: “Biết ngay là cô sẽ nói như vậy. Tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm, cô thấy thế nào? Cô đừng từ chối nhé! Bởi nếu từ chối, có thể ngày mai tôi lại gọi đến đấy. Ai bảo cô dán số điện thoại của mình lên tủ lạnh, chỉ cần tôi đi vào bếp là thấy ngay”.

Giọng anh rất thoải mái, Diệp Tri Thu không có cách nào từ chối đành phải mỉm cười đồng ý. Hứa Chí Hằng nói sẽ đến đón cô nhưng Diệp Tri Thu nói mình còn phải đi thị trường một chuyến, chi bằng cứ hẹn thời gian và địa điểm cho tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.