Bạch Tử Họa! Ngươi Sai Rồi!

Chương 36: Ngoại truyện về Cố Lãng (3)




Nếu bạn rơi vào tình yêu, đừng dễ dàng bỏ qua cơ hội.

Sự bồng bột của tuổi trẻ có thế làm bạn hối tiếc trong một thời, nhưng hèn nhát lại làm bạn hối tiếc suốt đời

Vì bị cho leo cây, tôi chán nản khó chịu mấy ngày liền. May mắn thay, thứ bảy này có cuộc họp lớp nên sự tức giận của tôi cũng phai đi dần.

Sau khi ăn xong bữa trưa sớm, tôi ra cửa chuẩn bị đi, mặc dù xác định chắc chắn rằng Quy Vũ sẽ đến muộn, nhưng những người khác vẫn rất đúng giờ.

Đổi chuyến xe buýt sang tàu điện ngầm, may là hôm nay giờ cao điểm ngày cuối tuần không đông như mọi hôm, nhớ lại những hôm chen chúc chèn ép như cá mòi[6], nghĩ đến mà hãi.

Tôi vẫn không thích đi tàu điện ngầm vì cảm thấy dưới này trong lòng đất âm u, cũng bởi đường sắt quang năm ẩm ưới nấm mốc, làm cái mũi nhạy cảm của tôi hắt hơi liên tục.

Từ nhà đến quảng trường Nhân Dân phải đi qua bốn, năm điểm dừng, tôi cứ dựa cửa mà ngồi, không bao lâu thì bị một người đàn ông thô thiển đầy mùi mô hôi ngồi cạnh, làm tôi chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác.Thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc có chút ngỡ ngàng. Anh ta đứng bên cạnh toa hành khách, một tay bám cột tàu, lọn tóc đen dày hơi vểnh lên. Chiếc áo sơ mi trắng giản dị càng làm tôn thêm vẻ anh tuấn bất phàm. Bốn mắt gặp nhau, tôi mím môi không cười, tên của anh chuẩn bị bật khỏi môi tôi, nhưng đã bị anh ta cướp lời trước: “Diệp Tử ?”

“Tùy Lễ sư huynh, đã lâu không gặp.”Tôi nhẹ nhàng chào hỏi mấy câu, khuôn mặt có chút nóng lên. Thật ngạc nhiên đã lâu quá rồi, vậy mà anh ta vẫn có thể nhận ra tôi.

Vẫn như nhiều năm trước, anh tiến lên vài bước đối diện với tôi, nở một nụ cười mê hoặc, xem ra độ quyến rũ của anh ta đã tăng lên khá nhiều, nhưng tiếc là bây giờ tôi đã hoàn toàn miễn dịch với anh ta.

“Đi đâu vậy ?”

“Quảng trường Nhân Dân.”

“Oh ? Vậy à, chúng ta cũng đường rồi.”

Tôi gật gật đầu.

Trầm mặc mấy phút đồng hồ sau, anh ta không chú ý hỏi: “Em giờ học ở đại học nào ?”

“Đại học J”

“Tốt lắm”

Lần này lại là mười phút tẻ nhạt, may mà đoàn tàu đã nhanh chóng đến trạm – Quảng trường Nhân Dân. Đi dạo vài đoạn đường, tôi tự hỏi không biết anh ta sẽ nói tạm biệt tôi ở đâu. Nhưng đã đi xa nhất vậy mà hai chúng tôi vẫn đi cùng đường.

Cửa hàng Hương Cảng nổi tiếng nhất phố, nói là nổi tiếng, thực tế chỉ là những thương hiệu thấp dễ mua. Những người giàu có sẽ không bao giờ đến nơi này, nơi đây chỉ thu hút học sinh, sinh viên và tầng lớp lao động.

Tâm trí tôi nhớ đến lần trước cùng Chu Xuân đi dạo phố, nhìn thấy một cái túi ưa thích nhưng không đủ tiền mua, giờ cảm thấy tiếc nuối. Bất chợt trước mắt hiện lên một thân ảnh mang chiếc váy màu đỏ rực rỡ, Quý Vũ như một ngọn lửa xuất hiện trước mắt tôi, đầy trẻ trung lại quyến rũ động lòng người.

Cô chạy đến khoác tay Tùy Lễ, nói thật nhỏ câu gì đó, rồi mới chuyển hướng sang phía tôi, đôi lông mày nhíu lại mang ý cười, “Diệp Tử.”

Tôi đột nhiên hiểu ra lý do vì sao Tuỳ Lễ đến đây, đó là do Quý Vũ muốn hôm nay chính thức long trọng đưa người ra mắt, cũng là nguyên nhân vì sao cô lại nhăn nhó như thế trong điện thoại

Tôi nhìn Quý Vũ làm bộ vung tay giơ một nắm đấm, “Tiều nha đầu, giấu kĩ quá nha.”

Cô đỏ mặt mỉm cười bối rối, nắm tay tôi, khẩn trương nói: “Diệp Tử, cậu sẽ không giận tớ chứ.”

Tôi cười khẽ, đúng thật là con nhỏ ngốc nghếch, quá khứ đã qua đi lâu vậy rồi, chính tôi còn quên mất, còn cô thì lại nhớ. Tôi chậm rãi lắc lắc đầu, bước lên ghé sát tai cô nói nhỏ, “Hai người là trai tài gái sắc rất xứng đôi, nhớ là về sau phải cho mình làm phù dâu của các cậu đó.”

“Về sau thế nào ai biết được.” Quý Vũ liếc xéo mắt nhìn Tuỳ Lễ một cái, lại gặp đôi mắt anh ta ngọt ngào đầy tình ý, hai người họ cứ thế không hẹn mà nhìn nhau cười.

Dưới màn hình lớn đã thấy tập tụ tốp năm tốp ba những gương mặt quen thuộc đều những người bạn cũ đã lâu không gặp, khó tránh khỏi nhớ lại quá khứ, nhìn về tương lai. Một buổi chiều dành để trò chuyện, uống trà, đánh bài, tán gẫu, tiếp theo là đi ăn tối hát karaoke. Hình như khi tất cả bạn học tụ tập lại, trò chuyện không bao giờ thiếu chủ đề.

Phòng hát karaoke vang lên những giai điệu quen thuộc, Quý Vũ và Tuỳ Lễ cùng nhau song ca “Có chút động lòng” . Tôi đánh nhịp theo bài hát của bọn họ, suy nghĩ không khỏi trôi dạt về thời thiếu niên vô ưu vô tư, không hiểu tình yêu là gì, luôn nghĩ nó luôn đơn giản và dễ dàng, đúng thật chỉ như một giấc mơ.

Lúc ấy, Tuỳ Lễ là anh khoá trên với chúng tôi, ngoại hình đẹp trai lại thêm thành tích các môn tự nhiên xuất sắc, sớm đã trở thành đối tượng trong mắt các em nữ sinh. Anh ta và Lâm Sâm là hai thái cực, Lâm Sâm nhiệt tình nóng bỏng như lửa, có thể làm người ta choáng ngợp khó chống đỡ, cảm giác như trước mặt anh ta không chỗ nào che thân. Mà Tuỳ Lễ thì đối ngược hẳn, anh tinh tế, lịch sự chu đáo. Cũng giống như những bộ phim truyền hình chiếc tầm cao điểm, tôi và Quý Vũ cũng thường bàn luận về anh trên đường đi học, đương nhiên đối với anh là tình cảm ngưỡng mộ thầm kín.

Tôi có thể nhớ rõ lần đó, Tùy Lễ nhờ người nhắn với tôi, hẹn tôi tan học về gặp nhau tại công viên trường. Biết bao ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người đang nhìn, tôi ưỡn ngực đi ra phòng học. Gặp mặt rồi mới biết nguyên nhân gặp tôi chỉ vì tôi và Quý Vũ là bạn tốt, mà anh ta muốn thông qua tôi để biết thêm nhiều điều về cô ấy.

Quý Vũ không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và cô ấy nên quyết định cự tuyệt sự theo đuổi của anh ta. Giờ nhớ lại, hai người họ cẩn thận dè dặt chẳng qua sợ làm tổn thương tôi. Kỳ thật thì việc thần tượng sùng bái mù quáng này đối vơi tôi chẳng lâu dài. May mắn giờ bọn họ vẫn đến với nhau, nếu không lương tâm tôi cảm thấy rất có lỗi.

Hiện giờ, tôi muốn dành cho bọn họ lời chúc phúc chân thành và sâu sắc nhất…..

***

“Anh gọi nhầm số rồi.” Đây đã là cuộc điện thoại thứ ba Hướng Huy gọi tới trong ngày hôm nay, làm ảnh hưởng cả bác quản lý kiêu căng, nhận điện thoại của anh là tôi tức điên mà hét lên, thấy tôi dễ bắt nạt lắm phải không, từ điển không quan trọng, mà là cái khẩu khí đó khiến tôi nuốt không trôi.

“Bạn học Diệp Tử, em có thể bình tĩnh nghe anh giải thích không, thật sự là anh không thể đi, không hề cố ý đâu…”

“Stop, tôi nhắc lại lần nữa, anh gọi nhầm số rồi.” Tôi hầm hầm hít một hơi sâu rồi cúp máy.

Ngoài dự đoán, cứ nghĩ sẽ phải nhìn thấy bộ mặt ngựa nhưng quản lý viên Lý lại biểu lộ mờ ám, tươi tắn hỏi “Sinh viên Diệp Tử và bạn trai cãi nhau hả?”

Trên đầu nổi lên các đường đen dài, người trước mặt là quan tâm hay tự xưng đại diện cho trường tra khảo vậy? Tâm hơi bất mãn, lại không dám đắc tội người trên, cố nặn ra một nụ cười, “Bác đừng hiểu lầm, anh ta không phải bạn trai cháu.”

“Cô cháu gái có giận dỗi gì thì cũng quên đi, đừng nên làm kiêu quá, lúc bạn trai nó bỏ đi rồi có khóc cũng không kịp, mấy chuyện đó bà Lý này xem nhiều rồi.” Bác ta lấy danh một người từng trải ra dạy dỗ tôi.

Tôi quả thực dở khóc dở cười, con người này thật muốn quản quá rộng. “Bác ah, cháu không có bạn trai đâu, nếu bác không ghét bỏ, là con cháu hay gì đó trong gia đình bác có thể giới thiệu cho cháu được không, là ai cháu đều không cự tuyệt.”

Bác ta kinh ngạc nhìn tôi, đành phải ngậm miệng, làm tôi suýt nữa bị nội thương nghiêm trọng rồi.

Tôi đá đá cái dép lê, lúc sắp đi vẫn trêu bà bác, “Có chàng trai nào phù hợp thì cũng đừng quên cháu nha.”

Đang nói dở, điện thoại lại lỗi thời vang lên, bác ta thấp giọng hỏi thăm vài câu, bực mình chuyển máy cho tôi “Lại là của cháu này”

Tôi trong lòng thầm nguyền rủa một câu, muốn yên cũng không xong, cầm điện thoại, ngay lập tức hét lên “Anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, không có người anh cần gặp, mong là anh sẽ không gọi lại nữa, cảm ơn”

Đầu bên kia điện thoại im lặng, một giọng nói nhẹ nhàng “Thế nào ? Ai đã làm cho Diệp tiểu thư tức giận như vậy ?”

Tôi vỗ trán “Nhiên Nhiên, là cậu à … Vậy mà tớ tưởng …. ” Nuốt ngụm nướt bọt, cố gắng đem hai chữ sắp nói nuốt trở về.

“Thế cậu tưởng là ai ? Sao lại ngập ngừng ấp úng thế ? Nói nhanh, đừng nghĩ gạt tớ” Nhiên Nhiên ở đầu bên kia điện thoạt ra sức hét “Oa oa” hỏi cho bằng được

“Không ai cả, uầy, cậu thường ngày vắt cổ chày ra nước, thế nào mà hôm nay lại gọi điện cho tớ ?” Tôi nhanh chóng nói sang chuyện khác

“Diệp Tử, tớ thật đáng thương…” Uông Nhiên dùng ngữ khí khoa trương vẻ bi thảm . “Tớ mất nguyên tám trămệ đi mua kính mắt, lại sai phẩy, thế là bị hủy hoại dung nhan rồi…” Có thể tưởng tượng ra bộ dạng của cô bây giờ là không giống bình thường rồi.

“Cậu vẫn có thể gọi điện thoại cho tớ chứng tỏ chuyện cũng không có gì nghiêm trọng” Tôi cười xấu xa “Bình thường khi công chúa gặp nạn, sẽ có một hoàng tử luôn xuất hiện, haha”

Uông Nhiên cười mắng “Cậu đúng là không phải một người phụ nữ tốt bụng, có biết điện thoại đường dài bao nhiêu tiền một phút không ?

“Sai, là cô gái chứ không phải phụ nữ ” Tôi phản bác “Xin đừng làm tổn hại danh tiếng của bổn tiểu thư”. Cùng Uông Nhiên tranh cãi nhưng cũng rất vui, mặc dù thời gian chúng tôi bên nhau rất ít, lại không kịp thư tín thường xuyên.

Đột nhiên, nhất quán nhanh mồm nhanh miệng Uông Nhiên vào lúc này bỗng trở nên trầm mặc “Alo, này Nhiên Nhiên, cậu cũng có lúc á khẩu không trả lời à ?” Tiếp tục trên trọc cô nàng.

“Diệp Tử …. Tớ rất nhớ cậu.” Nghe miệng cô nàng thốt lên một câu đẫm lệ tình như thế, tôi không khỏi giật mình tự hỏi mình liệu đâu có phải là Uông Nhiên hay không ? Tôi nghi ngờ nhưng vẫn thấy có chút cảm động.

Nước mũi sắp chảy ra, tôi nhéo nhéo mũi, trợn mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà, “Nhớ tớ thì bay tới đây gặp tớ, cũng mất hai giờ đồng hồ đi đường đấy, hay là tớ và cậu cùng nhau tâm sự qua điện thoại cũng lãng mạn lắm đó.”

“Chúng ta bao lâu không gặp nhau rồi nhỉ?” Nhiên Nhiên bình tĩnh hỏi tôi.

“Ba năm? Năm năm?” Tôi cố ý mơ hồ không rõ: “Thật sự là không nhớ rõ.”

Cô dường như lại chìm đắm trong những dòng hồi ức trước kia, “Bốn năm tám tháng” lâu như vậy cô ấy vẫn có thể nhớ rõ ràng.

“Nhiên Nhiên, tớ thay đổi rồi, càng ngày càng xấu.” Bầu không khí lúc này có chút buồn, nhất thời không thể thích ứng sự thay đổi như vậy, chỉ có thể hy sinh bản thân đi tự giễu cợt mình để hạ bầu không khí này xuống.

“Diệp Tử, có lẽ ngày nào đấy tớ thực sự xuất hiện trước mặt cậu, cậu đừng hòng kêu sợ hãi.”

“Đến ngày đó, tớ nhất định liều mình làm quân tử, bù đắp những tháng ngày gần đây khổ đau của cậu” Tôi cười ngượng một tiếng, nghe thấy đầu dây bên kia Nhiên Nhiên bỗng phì cười.

Tôi đang hăng say nói chuyện, hồn nhiên không để ý khuôn mặt bác Lý đang dần kéo dài ra, nói bóng nói gió, “Sinh viên Diệp Tử, còn không mau lên, sắp muộn giờ học rồi đó.”

Tôi không rảnh đáp lại, “dạ” một tiếng đối phó.

Thấy không có gì hiệu quả, bác ta đành ra đòn sát thủ, “Sinh viên Diệp Tử à, thỉnh thoảng để ý một chút, đây là điện thoại công cộng, cháu đã chiếm đến gần nửa tiếng, nghĩ cho lợi ích của những bạn học khác nữa chứ, OK?”

Ngạc nhiên phát hiện ngay người quản lý kí túc xá Anh văn cũng có thể nói năng lưu loát như vậy, không hổ đại danh mưa dầm thấm đất nhiều năm, tự thấy hổ thẹn cho bản thân, tôi lè lưỡi, quay sang chiếc điện thoại chảy nước mắt nói lời chào tạm biệt Uông Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.