Bạch Tử Họa! Ngươi Sai Rồi!

Chương 14: Mộng đẹp trở thành sự thật (1)




Lúc Trương Tân đi tới cửa, Trương Dật Bạch đang ngồi trên ghế xoay trong phòng chủ nhiệm, hai chân gác lên bàn, nhìn máy vi tính cười ha ha.

"Anh họ.” Trương Tân bước tới, tiện tay đóng cửa.

Trương Dật Bạch ngẩng đầu, nhấp chuột dừng video lại, hai chân vẫn gác lên bàn, cười nói: "Đến rồi sao?"

"Ừ.” Trương Tân lên tiếng trả lời, cũng không hỏi hắn vì sao vừa rồi lại cười đến vậy.

Trương Dật Bạch nói: "Ngồi đi.” Hắn đương nhiên sẽ không nhắc tới chuyện mình ngồi trong văn phòng xem cái chương trình ngây thơ như “Bố ơi, mình đi đâu thế?”.

Trương Tân ngồi vào sô pha bên cạnh bàn, vẫn là dáng ngồi quân nhân, eo lưng rất thẳng.

"Kiểm tra à, đưa kết quả cho anh xem nào.” Trương Dật Bạch biết mỗi năm Trương Tân đều đến bệnh viện kiểm tra vết thương cũ một lần, cũng biết kết quả chắc chắn là không sao.

Người em họ này của hắn, ưu điểm lớn nhất chính là mệnh rất cứng.

Trương Tân đưa báo cáo kiểm tra cầm trên tay cho Trương Dật Bạch, "Không có vấn đề gì, tất cả đều bình thường.”

Trương Dật Bạch lật báo cáo, vừa xem vừa gật đầu, "Tên nhóc như cậu rất cao số, lần trước bị Cố gia đánh gãy xương sườn cũng có thể lành rất nhanh.”

Trương Tân không nói lời nào, ánh mắt chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Trương Dật Bạch vừa nhìn thấy dáng vẻ này của hắn lại không yên lòng, "Trương Tân, cậu có thể giống người một chút được không? Cậu thấy dáng vẻ này của cậu không dọa người sao? Cậu cứ tiếp tục thế này, về sau có cô gái nào dám ở bên cậu chứ?"

Cũng đã 30 tuổi rồi, không thể làm người khác bớt lo hơn được sao.

Trương Tân giương mắt nhìn Trương Dật Bạch, "Anh họ à, bây giờ anh cũng đang độc thân.”

Một câu này kiến lòng Trương Dật Bạch rung lên, hắn yên lặng đặt tay trên con chuột vi tính, tắt màn hình “Bố ơi, mình đi đâu thế?”, may không để Trương Tân nhìn thấy cái này, nếu không sẽ càng thêm mất mặt.

Đều đã 35 tuổi rồi, ngay cả bạn gái cũng không có, một tên đàn ông lớn tuổi lại ngồi trong văn phòng xem “Bố ơi, mình đi đâu thế?”... Quả thực không thể đáng thương hơn.

"Đúng rồi, nghe nói San San định cùng Cố gia chính thức tổ chức hôn lễ?" Trương Dật Bạch đành phải nói sang chuyện khác, "Tổ chức ở đâu? Thành phố A hay Hồng Kông?"

"Tổ chức ở cả hai nơi, tổ chức ở thành phố A thì chính thức hơn.” Trương Tân trả lời.

Trương Dật Bạch cười nói: "Ngay cả con cũng có thể làm hoa đồng rồi, Cố gia đúng là muốn nổi bật, vậy mà lại đợi đến bây giờ mới tổ chức hôn lễ.”

"Lúc trước San San mang thai không thể tổ chức hôn lễ, sinh em bé xong lại phải lo tốt nghiệp, cho nên kéo dài đến bây giờ.” Trương Tân nói.

Trương Dật Bạch nhướn mày, "Tên nhóc cậu vẫn còn cuồng dại với người ta sao? Người ta bây giờ là mẹ của hai đứa trẻ rồi đó.”

Trương Tân cúi đầu, đôi bàn tay chắp lại với nhau, khớp xương ngón tay dùng sức, "Em chỉ muốn nhìn thấy cô ấy hạnh phúc là đủ rồi.”

Khó có khi Trương Dật Bạch nghe được Trương Tân nói một câu thật lòng, vừa thấy cảm động vừa thấy đau răng.

"Người ta tốt hay không tốt thì có chồng người ta lo, liên quan gì tới cậu. Trương Tân, Cố gia còn chấp nhận cậu là đã nể mặt mũi Trương gia chúng ta lắm rồi, nhưng anh cảm thấy, bây giờ cậu ở lại đó thì thật không ổn, nếu không anh giúp cậu tìm một công việc khác nhé.” Trương Dật Bạch nói.

Trương Tân không nói gì, không phản đối cũng không đồng ý.

Trương Dật Bạch chợt nhớ tới cái gì đó, vỗ gáy, "Đúng rồi, Hành Tri sắp trở về, chi bằng cậu đi gặp hắn đi, hai người đều từng đi bộ đội, nhất định sẽ hợp nhau.”

Trương Tân ngẩng đầu, "Anh nói Cố Hành Tri sắp trở lại thành phố A?"

Trương Dật Bạch nói: "Đúng vậy, mấy hôm trước cậu ta gọi điện thoại nói cho anh biết, anh còn đang chuẩn bị tiệc hoan nghênh cậu ta đây.” Trương Dật Bạch hỏi tiếp, "Sao Cố tổng của cậu không nói tới chuyện này à? Hành Tri trở về nhất định là muốn tham gia hôn lễ của Cố gia, đó là chú của cậu ta mà.”

Trương Tân gật đầu, "Em sẽ về kiểm tra lại danh sách khách mời.”

Trương Dật Bạch hỏi: "Cái gì, hôn lễ cũng là do cậu phụ trách à?"

Trương Tân nói: "Đúng, em tìm một công ty PR làm.”

Trương Dật Bạch thở dài, "Haizzz, làm áo cưới cho người trong mộng, trong lòng sẽ có cảm giác thế nào đây?"

Vẻ mặt Trương Tân hơi dao động, "Anh họ, nghe nói Mạnh Liên Linh ở nước Pháp cũng đã lấy người khác.”

Trương Dật Bạch lại trúng một tên, nhíu mày, tên nhóc này đúng là làm người khác khó chịu, vậy mà lại dám điều tra hắn.

Hôn lễ của Cố gia A thành, thật ra tổ chức rất đơn giản. Một mặt, Tùng San cảm thấy mình cũng đã làm mẹ, đăng ký kết hôn hơn một năm mới tổ chức hôn lễ bổ sung nên cũng không có cảm xúc gì, mặt khác cũng là vì Cố Trì Tây thật sự không thích đông người, nên chỉ mời bạn bè thân thuộc.

Kết quả ai nhận được thiệp mời tham dự hôn lễ của Cố gia có thế lấy ra khoe khoang cả năm.

Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp cảm thấy tuy con gái mình lấy một người có tiếng tăm, nhưng lại ngại thân phận và địa vị cách nhau quá xa, nên cũng thấy việc này không thích hợp làm quá phô trương, khiêm nhường một chút cho thỏa đáng, cho nên hai người cũng không thông báo cho bà con bạn bè, người khác hỏi gì cũng đều hi hi ha ha cho qua chuyện.

Nhưng Phương Tiểu Tiệp cũng có chút buồn lòng, năm đó mấy đứa con nhà đồng nghiệp bà kết hôn không biết bà đã phải móc bao nhiêu bao lì xì, bây giờ thật vất vả mới đến lượt con gái mình kết hôn, vậy mà một đồng cũng không thể lấy lại.

Nơi tổ chức hôn lễ là sân vườn Trạch Viên, vì chuẩn bị hôn lễ, toàn bộ Trạch Viên một tuần nay đều không mở cửa tiếp khách. Thân là cổ đông, lão Sở cảm thấy rất nhức nhối, cuối tuần mà ngừng kinh doanh, hắn tổn thất bao nhiêu tiền lời chứ. Nhưng lão Thẩm còn hào phóng hơn, kiên trì cho rằng ông chủ lớn kết hôn, vậy thì khắp nơi đều phải mừng vui chứ, Trạch Viên không chỉ ngừng kinh doanh một tuần, sau đó 1 tháng còn phải giảm giá 99 %, hội viên lâu dài còn được tặng quà.

Đối với việc này, Cố Trì Tây hoàn toàn không để ý. Bây giờ chuyện hắn quan tâm không phải là tiệc cưới, mà là sau hôn, lễ tuần trăng mật nên đi đâu chơi.

Cuối cùng cũng có thời gian không cần phải để ý tới người khác, không cần nghĩ tới con cái, chỉ mang theo vợ cùng nhau vui vẻ trong thế giới hai người, nghĩ lại còn có chút kích động nữa.

Trương Tân gõ cửa vào, "Cố tổng, đây là danh sách khách mời, mời ngài xác nhận lần nữa.”

Cố Trì Tây tiếp nhận danh sách, nhìn một lượt, "Ừ, không có vấn đề gì, cậu đưa tới cho lão Tùng xem xem có muốn thêm ai nữa không.”

Trương Tân trả lời: "Vâng.” Nhưng lại không rời đi.

Cố Trì Tây nhìn hắn một cái, "Còn có việc gì sao?"

Trương Tân nói: "Tôi nghe nói Cố Hành Tri sắp trở về thành phố A, Cố tổng có muốn cho cậu ấy một ghế ngồi không?"

Cố Trì Tây nhướn mày, "Hành Tri sắp trở về? Sao tôi lại không nghe nói?"

Trương Tân nói : "Anh họ tôi nói mấy ngày trước họ cùng nhau nói chuyện điện thoại, chắc chắn sẽ trở về.”

Cố Trì Tây cười cười, Trương Dật Bạch nói, vậy chắc chắn sẽ không sai. Tên nhóc Cố Hành Tri này đến thành phố F trốn tránh mấy năm nay, cuối cùng cũng trở lại.

"Tôi sẽ gọi điện thoại nói chuyện với nó, xem nó có muốn tham dự hay không.” Cố Trì Tây nói.

Trương Tân trả lời: "Vâng.”

Cố Hành Tri là cháu trai cả của một người anh Cố Lôi, khi đó Cố Lôi từng bị phân đến một địa phương khó khăn công tác, ở đó, người anh này đã giúp đỡ Cố Lôi rất nhiều, ngay cả phòng tân hôn của Cố Lôi và vợ cũng là của người anh đó cho mượn. Sau này Cố Lôi quay lại thành phố, cũng thường xuyên liên lạc lui tới với người anh đó, nhà xưởng của Cố Lôi thiếu tiền, người anh này còn chạy vạy khắp nói kiếm cho Cố Lôi hai vạn tệ rồi đi một đoạn đường rất xa mang đến cho ông.

Khi còn nhỏ, nhà của Cố Hành Tri ở trong thôn bị lũ lụt, khi đó ba mẹ cậu đem cậu còn là một đứa bé treo lên cành cây còn mình quay lại tìm ba, kết quả hai người đều xảy ra chuyện, từ đó về sau cậu và ông nội nương tựa lẫn nhau mà sống. Cố Hành Tri vốn không phải tên này, nhưng khi cậu đến tuổi đi học thì được ông nội đưa tới thành phố giao cho Cố Lôi, Cố Lôi vì muốn cậu đi học tiện hơn nên đã đổi tên cậu, đưa cậu vào trong hộ khẩu, thành em trai trên danh nghĩa của Cố Trì Tây.

Cố Hành Tri rất hiểu chuyện, vẫn luôn gọi Cố Lôi là ông, gọi Cố Trì Tây là chú. Cố Lôi cũng rất yêu thương đứa cháu này, Cố Hành Tri ở nhà họ Cố 10 năm, câu Cố Trì Tây nghe Cố Lôi nói nhiều nhất chính là con phải chăm sóc tốt cho đứa cháu này, tuyệt đối không được ức hiếp nó. Sức khỏe Cố Hành Tri không được tốt, cơ thể yếu ớt dễ sinh bệnh, sau này tốt nghiệp trung học, Cố Lôi vì muốn để đứa nhỏ này rèn luyện thân thể tốt hơn một chút nên đã đưa cậu vào quân đội, một năm sau, Cố Trì Tây lên năm 3 đại học, Cố Lôi cũng đã là anh hùng Trì Mộ, gần đất xa trời.

Sau này Cố Trì Tây luôn hồi tưởng lại, năm đó Cố Lôi làm như vậy có phải cố ý đưa Cố Hành Tri đi trước một bước để tránh cho đứa nhỏ đó bị đả kích hay không.

Cố Trì Tây thời niên thiếu rất thông minh, bình tĩnh, gặp chuyện bình tĩnh có chừng mực, nhưng Cố Hành Tri thời niên thiếu lại hướng nội, mẫn cảm, không thích giao tiếp với người ngoài, cũng rất yếu đuối. Cho nên Cố Trì Tây cũng đồng ý với cách làm của Cố Lôi, đưa đứa nhỏ này vào quân đội rèn luyện, ít nhất có thể khiến cậu ta trở nên kiên cường.

Quả nhiên vài năm sau, Cố Hành Tri lại trở về, thay đổi hoàn toàn, vẫn ít nói như trước, nhưng ánh mắt sắc bén hơn rất nhiều, làm việc ngắn gọn lưu loát, nói chuyện cũng dứt khoát. Làm lính vài năm về nhưng cậu không hề giống với người cùng kì Mạc Khâm đi làm quân chức cao trong quân đội, mà trở lại thành phố A kinh doanh, có lẽ ở Cố gia vài năm mưa dầm thấm đất, hơn nữa có Cố Trì Tây làm cây to bóng mát, công ty của Cố Hành Tri cũng kinh doanh rất tốt.

Nếu không phải vì chuyện vài năm trước khiến cậu ta phải rời thành phố A, thì bây giờ chắc chắn cậu ta cũng là một nhân vật có tiếng tăm ở đây.

Tùng San nhìn thấy Cố Hành Tri mới biết người này chính là một phiên bản mạnh hơn của Trương Tân. Cả người nhìn qua so Cố Trì Tây mà cô gặp năm nhất thì có vẻ từng trải hơn, cũng rắn chắc hơn, làn da so Trương Tân còn đen hơn, xem ra tia tử ngoại ở thành phố F rất mạnh.

Hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, tay áo còn vén đến khuỷu tay, không có caravat, chiếc cằm cương nghị, chân mày rậm đen, đôi mắt sắc bén lại lạnh lùng, khiến người ta nhìn vào khó tránh bối rối. Khuôn mặt này, khác Cố Trì Tây một trời một vực, sao có thể là người một nhà được chứ.

Mặc như vậy đến tham dự hôn lễ, còn là hôn lễ của chú mình...

"Hành Tri, đây là thím của cháu, Tùng San.”

Tùng San cười, do dự có nên đưa tay ra hay không.

"Chào thím, cháu là Cố Hành Tri.” Cố Hành Tri chỉ gật đầu, căn bản không có ý muốn bắt tay.

Trương Dật Bạch ôm tiểu Lương Cửu lại, cợt nhả tóm ngón tay mập mạp của tiểu Lương Cửu chỉ chỉ và khuôn mặt đen của Cố Hành Tri, "Lương Cửu, gọi anh đi!"

Tiểu Lương Cửu trừng đôi mắt to tròn nhìn Cố Hành Tri, yên lặng dúi đầu vào cổ Trương Dật Bạch.

Tùng San bật cười, liếc trộm Cố Trì Tây đứng bên cạnh, phát hiện Cố Trì Tây cũng cười rất khoa trương.

Cố Hành Tri không để ý đến ánh mắt đáng ăn đòn của Trương Dật Bạch, tiếp tục nói chuyện với Cố Trì Tây, những chuyện nói tới đều là chuyện kinh doanh. Tùng San ở một bên nghe vậy cảm thấy nhàm chán, liền xoay người đi tiếp những vị khách khác. Lý Yến và Triệu Nhiên đều đến, tuy hôn lễ của Tùng San rất đơn giản nên cũng không cần có phù dâu, nhưng hai người vẫn đi mua những chiếc vấy giống nhau mặc vào, trang điểm giống nhau tự xưng là phù dâu của Tùng San.

Tiếng phù dâu này nghe thì rất dễ nghe nhưng nghĩ lại thì thật có chút bất đắc dĩ. Chú rể tuổi tác không nhỏ, Tùng San ngay cả con cũng có rồi, nhưng hai người bọn họ thì ngay cả bạn trai cũng chưa có.

Tùng San hỏi Lý Yến, "Cậu và Tống Đào vẫn không có tiến triển gì sao?"

Lý Yến cười khổ, "Cậu còn ở thành phố A thì bọn mình có lý do để gặp mặt, cậu đi rồi, ngay cả tin nhắn của mình anh ấy cũng không trả lời, có cái gì mà tiến với cả triển chứ.”

Tùng San thở dài sau đó nhìn Triệu Nhiên, từ lúc bước vào lễ đường đến lúc nhập tiệc ánh mắt Triệu Nhiên lúc nào cũng nhìn Trương Tân chằm chằm chưa từng dời đi.

Lý Yến cười đẩy đẩy Triệu Nhiên, "Đừng nhìn nữa, có nhìn nữa cũng không phải của cậu đâu.”

Triệu Nhiên phục hồi tinh thần, cười cười, "Nhìn cũng không được sao? Dù sao cũng không phải của mình.”

Tùng San cười nói: "Hôm nay có rất nhiều quý ngài độc thân đến đây, chi bằng mình giới thiệu cho các cậu nhé. Đúng rồi, người đang cùng Cố Trì Tây nói chuyện là cháu của anh ấy - Cố Hành Tri, các cậu thấy thế nào?"

Lý Yến nhìn thoáng qua cười nói "San San, loại hung thần ác sát kia mà cậu cũng giới thiệu cho bọn mình à, bộ chúng ta không phải bạn thân nữa sao?"

Triệu Nhiên cũng nhìn thoáng qua Cố Hành Tri nói, "Trên người anh ta có loại cảm giác muốn sống chớ tới gần, hoàn toàn khác xa chồng cậu.”

Tùng San cười, "Mình cũng thấy anh ta rất lạnh lùng, nhưng Cố Trì Tây nói anh ấy rất thưởng thức đứa cháu này, hơn nữa nghe nói việc kinh doanh của anh ta ở thành phố F cũng rất lớn, hẳn là một người đàn ông rất tài giỏi.” Suy nghĩ một lát cô lại bổ sung, "Cậu không cảm thấy anh ta có chút giống Trương Tân sao?"

Lý Yến vỗ tay nói, "Đúng vậy, quả thật có điểm giống Trương Tân!" Nói xong cô ấy liền dùng khuỷu tay khều khều Triệu Nhiên, "Khẩu vị của cậu đó, khả quan hơn Trương Tân.”

Triệu Nhiên lại lắc đầu, "Không, mình cảm thấy anh ta không giống Trương Tân.”

Tùng San hỏi, "Khác nhau chỗ nào?"

Triệu Nhiên suy nghĩ một lát lại nói: "Trên người anh ta giống như có rất nhiều chuyện, cảm giác có chút chán đời. Hơn nữa có thể vì thân phận của anh ta cao hơn Trương Tân, cho nên không có cảm giác ẩn nhẫn mà Trương Tân thường có, mà nhiều hơn một ít kiêu ngạo.”

Tùng San cười cười, "Là sao?"

Triệu Nhiên tiếp tục nói: "Nói thí dụ như, nếu như Trương Tân gặp một người mình không thích, tuy rằng thái độ lãnh đạm nhưng vẫn dẹp bỏ để giải quyết việc chung, nhưng còn người này, sợ là không thông báo trước mình có thể làm ra chuyện gì.”

Lý Yến gật đầu, "Nói có lý, mình cũng cảm thấy người này chúng ta có thể cách bao xa thì cách bấy xa, anh ta không cần hóa trang cũng có thể đóng vai xã hội đen trong phim Hồng Kông.”

Tùng San bật cười, "Các cậu nói quá khoa trương rồi, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nói không chừng ngoài mặt anh ta là người cứng rắn nhưng bên trong lại rất dễ mềm lòng.”

Mấy người phụ nữ ở bên này nói chuyện, bên kia tiểu Giai kỳ và tiểu Lương Cửu đang theo lão Tần chơi bóng trên bãi cỏ, lão Tần được thả ra ngoài chơi vui mừng không chịu được, miệng cắn trái bóng chạy ra ngoài, tiểu Giai Kỳ vui vẻ cười ha ha dùng chân ngắn đuổi theo, váy lụa trắng trên người hơi dài, làm vướng chân nhỏ nên khiến cô bé bị té ngã.

Tiểu Giai kỳ "Oa" một tiếng khóc lớn, Tùng San thấy mà đau lòng, vội vàng chạy qua, đã thấy Cố Hành Tri đứng bên cạnh tiểu Giai Kỳ ngồi xổm xuống, một bàn tay nắm lấy tay nhỏ của tiểu Giai Kỳ, dễ dàng kéo bé con đứng dậy, lau mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mở miệng nói: "Ngoan, đừng khóc.”

Đôi bàn tay đen sạm, khớp xương rõ ràng, vết chai trên tay sờ lên khuôn mặt non mịn của tiểu Giai Kỳ, nhột nhột, còn có chút ngứa, tiểu Giai kỳ sửng sốt, mở to mắt nhìn Cố Hành Tri đối diện, cũng quên khóc, hơn nửa ngày, cười rộ lên khanh khách, ngón tay nhỏ chỉ vào khuôn mặt đen sạm của Cố Hành Tri, "Đen đen, đen đen.”

Tiểu Lương Cửu không biết từ lúc nào cũng đã chạy tới, lấy tay giúp em gái phủi chân, lại ôm em gái hôn hôn, sau đó tay chỉ vào Cố Hành Tri nói, "Gọi là anh trai.”

Tiểu Giai Kỳ mờ mịt nhìn thoáng qua tiểu Lương Cửu, sau đó chỉ vào khuôn mặt đen của Cố Hành Tri, " Đen đen, đen đen.”

Tiểu Lương Cửu lại nói, "Anh trai, anh trai.”

Tiểu Giai kỳ vẫn nói, " Đen đen, đen đen!"

Vài người chạy theo sau hai bảo bối thấy vậy cũng vui vẻ cười theo, Cố Hành Tri ở bên cạnh nhìn thấy đứa nhỏ, trong đôi mắt đen như mực có một tia cảm xúc chợt lóe lên.

Tùng San đi đến bên cạnh Cố Trì Tây, ôm eo chồng, thân mật nói, "Đứa cháu này của anh không tệ đâu, xem ra cũng rất thích trẻ con.”

Cố Trì Tây cúi đầu hôn Tùng San, "Đương nhiên là cậu ta thích con nít rồi, em không biết lúc trước cậu ta cưng con mình nhiều thế nào đâu.”

Tùng San kinh ngạc, "Cái gì? Anh ta đã kết hôn? Có con rồi?"

Có điều nghĩ kỹ lại cũng không có gì là lạ, mặc dù là cháu của Cố Trì Tây, nhưng anh ta cũng sắp 40 tuổi rồi, có vợ có con cũng là chuyện rất bình thường.

Vẻ mặt Cố Trì Tây hơi dao động, "Ừ, có điều đó là chuyện rất lâu trước kia.”

---

Đây là một đoạn phỏng vấn thuộc phiên ngoại của tác giả:

Cố Trì Tây (ôn hòa, bình tĩnh): tôi là ba của Cố Lương Cửu và Cố Giai Kỳ.

Trương Dật Bạch (cợt nhả): Cố gia không cần khiêm tốn, độc giả ai mà không biết ngài chứ! Nghe nói mấy ngày hôm trước ngài đưa hai đứa nhỏ đi nhà trẻ, bị người ta nhầm tưởng ngài là ông của Lương Cửu và Giai Kỳ? Có chuyện này không?

Cố Trì Tây (cười nhẹ, liếc mắt): Cậu nói xem?

Trương Dật Bạch (lau mồ hôi, cười làm lành): Ha ha ha, tôi nói đùa thôi, Cố gia chớ để ý ha, tiết mục hiệu quả, tiết mục hiệu quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.