Bách Thảo Chiết

Chương 13: Trái tim




Dịch giả: †Ares†
Biên: kethattinhthu7

Vân Tiểu Tình bĩu môi, biểu cảm có chút thấp thỏm, khẽ thở dài một cái, lẩm bẩm nói:

- Sau khi huynh ấy biết việc này sẽ nghĩ thế nào nhỉ, có khi nào không thích không?

Nói xong, nàng khẽ cắn cắn môi, một bàn tay có chút vô thức đặt lên trên bụng mình.

Vân Kiếm mỉm cười, nói:

- Muội tử ngốc, yên tâm đi, Hắc Lang nhất định là rất vui mừng.

Vân Tiểu Tình vẫn rất bồn chồn, nhìn nhìn phía Vân Kiếm, nói:

- Đại ca, sao huynh biết?

Vân Kiếm bật cười, lắc đầu an ủi nàng nói:

- Muội cùng đệ ấy là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cảm tình thế nào ai cũng rõ, chính muội lại không tin đệ ấy sao? Hơn nữa, người tu đạo chúng ta đánh cắp thiên địa tạo hóa đổi lấy vô thượng pháp lực, cái giá phải trả là rất khó có con nối dõi, cảnh giới đạo hạnh càng cao thâm càng như thế. Giờ muội đã mang thai hài tử của đệ ấy, đây chính là đại hỉ sự, lẽ nào Hắc Lang còn có thể không vui?

Vân Tiểu Tình sáng mắt lên, cặp mắt trong suốt giống như nổi lên một tầng gợn sóng, trong lấp lánh lại có một tia thâm tình. Một lúc lâu sau, nàng rốt cuộc gật gật đầu, trên mặt lại nở nụ cười, nói:

- Đại ca, huynh nói rất đúng.

Vân Kiếm cười, mang theo vẻ cưng chiều sờ đầu Tiểu Tình, nói:

- Ta nóng lòng đợi đại chất tử(*) ra đời rồi đây. Đúng rồi, quên nói cho muội, chuyện này cha cũng biết.

(*) Đại chất tử: cháu trai

- Hả!

Vân Tiểu Tình nhất thời hoảng hồn, mặt lập tức đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, hậm hực:

- Đại ca, sao huynh lại đi kể lung tung vậy chứ, lần này muội bị cha mắng chết rồi.

Vân Kiếm bật cười, nói:

- Sao cha lại mắng muội được, cha còn rất cao hứng vì chuyện này ấy chứ!

Vân Tiểu Tình mở to hai mắt nhìn, giống như không tin nói:

- Thật sao?

Vân Kiếm nói:

- Đó là tự nhiên, bằng không muội cho rằng vì sao Hắc Lang có thể đi vào cấm địa Hoang Cốc, thậm chí còn có thể gia nhập nghi thức thần trận Hàng Thần Chú? Cho dù đệ ấy có bí pháp ngưng tụ Huyết Phách Tinh, nhưng thời điểm tối trọng yếu này không tham gia mới phải.

Vân Tiểu Tình nhẹ giọng nói:

- Ý huynh là cha muốn...

Vân Kiếm vừa cười vừa nói:

- Tất nhiên là vì cha biết sắp có cháu ngoại nên xem Hắc Lang là người một nhà chứ sao. Đạo pháp hai người chúng ta tu luyện tương xung với Hàng Thần Chú, không thể tới gần sơn cốc, nhưng Hắc Lang lại có huyết mạch Huyết Phách Nhiên Tinh vừa vặn tương hợp, như vậy không dìu dắt nữ tế tương lai thì còn dìu dắt ai?

Trên mặt Vân Tiểu Tình lộ ra vẻ vui mừng, liên tiếp gật đầu, ánh mắt nhìn phía sơn cốc tối om kia, hai tay nhẹ nhàng hợp thành hình chữ thập ở ngực, thấp giọng cầu nguyện:

- Mong rằng tất cả đều thuận lợi, mọi người bình an trở về.

Vừa nói xong, nàng vô tình liếc mắt nhìn quanh, chợt thấy một vật, đột nhiên kêu 'a' một tiếng, tựa hồ là kinh hỉ.

Vân Kiếm nhìn theo, chỉ thấy nàng đi tới vài bước rồi từ một bụi cỏ nhặt lên vật gì đó.

Vân Kiếm nhìn kỹ lại, thấy đó là một đóa hoa màu đỏ, lại thấy Vân Tiểu Tình tươi cười rạng rỡ, nói với Vân Kiếm:

- Đại ca, huynh xem này, Hợp Hoan hoa(*) nở rồi.

(*) Hợp Hoan hoa: hoa đoàn tụ

Vân Kiếm nhún vai, Hợp Hoan hoa này là một loài hoa dại, mọc khắp nơi trong sơn cốc, không có linh văn, cũng chẳng phải linh tài dược thảo, không hề có tác dụng gì với người tu đạo, cho nên tức giận nói:

- Chỉ một đóa hoa dại thôi mà, muội ngạc nhiên làm chi?

Vân Tiểu Tình cũng không để ý đến hắn, chỉ cười đem đóa hoa màu đỏ này xiết chặt trong tay, sau đó nói:

- Hoa nở đẹp nhường này nhất định là dấu hiệu tốt.

Gió đêm thổi qua, đóa Hợp Hoan đỏ thắm trong lòng bàn tay nàng lay nhè nhẹ, như là khe khẽ thầm thì.

※※※

Hắc Lang đi vào Hoang Cốc mù sương, lối vào ở ngoài vốn chỉ là một con đường nhỏ gập ghềnh giữa hai ngọn núi cao ngất, nhưng càng đi sâu đường càng lớn dần lên. Có chút kỳ quái là một đường này vẫn không hề có bất cứ vật gì chiếu sáng, chung quanh là bóng đen, nhưng hắn lại không bước nhầm nửa bước, tựa hồ đã sớm thuộc nằm lòng địa hình nơi này.

Sau khi qua hết con đường nhỏ, phía trước vẫn là một mảnh u ám, nhưng Hắc Lang lại như là thích ứng với bóng tối, dưới chân tựa hồ càng thêm bằng phẳng. Nơi này đã là bên trong hoang cốc, bởi nguyên nhân quỷ dị nào đó, sơn cốc này nhìn như bình thường nhưng trên thực tế lại không có bất kỳ loại linh thảo nào sinh trưởng được, chỉ tồn tại một ít cỏ dại cây tạp bình thường nhất cùng với vài loài hoa dại giống như Hợp Hoan.

Cũng vì vậy, sơn cốc này trở thành chẳng có tác dụng gì đối với tu sĩ, cái tên Hoang Cốc cũng từ đó mà ra.

Hắc Lang nhìn phía trước, liền thấy tại nơi xa xa chỗ trung tâm nhất của sơn cốc có ánh lửa đang bùng cháy! Trong tình cảnh tối đen thế này, ánh sáng từ nơi kia có vẻ rực rỡ khác thường.

Hắn hít thở sâu mấy hơi, tại thời khắc chung quanh không người này hắn lộ vẻ có chút khẩn trương, chăm chú nhìn về nơi đó. Một lát sau, hắn thở mạnh một tiếng, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh, sau đó bước đi về phía ánh lửa.

Dưới bóng đêm, ở chỗ sâu trong sơn cốc tựa hồ đang tràn ngập một cỗ khí tức kỳ dị, vô hình vô sắc, lại giống như đâu đâu cũng có, khiến người đặt mình trong đó nhịn không được sẽ cảm giác tim đập nhanh hơn. Đó hình như là một loại cảm xúc vừa kính ngưỡng, vừa sợ hãi đối một thứ bí ẩn mà cường đại không tên.

Lửa được phát ra từ một đống lửa trại, mồi cũng không phải củi gỗ mà là một vài thứ kỳ dị: khung xương, da lông, tảng đá, dược thảo hình thù kỳ quái cùng với những khối lớn máu thịt quái dị, cứ như vậy cháy lên không một tiếng động.

Đi tới gần hơn, sẽ phát hiện ngọn lửa được thiêu đốt bằng những nguyên liệu kỳ lạ kia thi thoảng lại nuốt vào phun ra những linh văn đồ án kỳ lạ, lóe lên theo thứ tự, tản ra dao động vô hình mà lại mãnh liệt.

Một tấm bảng gỗ lớn cao hơn trượng được cắm sát cạnh đống lửa, tương tự tấm bảng Hắc Lang nhìn thấy lúc trước, mặt trên cũng khắc một đồ án đại thụ xuyên qua thần quỷ.

Bên cạnh đống lửa có ba lão giả đang ngồi, một người trong đó diện mạo hồng hào, nhìn qua có phong thái thần tiên, từ dáng dấp có thể thấy vài phần tương tự với Vân Kiếm, đang ngồi ở vị trí chủ vị. Bên tay trái lão giả là một người mập mạp hói đầu, cặp lông mi trắng dài tới tận má; lão giả ở bên phải thì lại gầy đen khô héo, khuôn mặt cơ hồ cũng chỉ còn lại một lớp da, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Hắc Lang đi đến trước đống lửa, cúi người thi lễ với ba vị lão nhân này:

- Ra mắt ba vị trưởng lão.

Ba người kia đồng thời đảo mắt nhìn, lão giả mặt hồng hào cùng lão nhân béo kia đều gật đầu, chỉ riêng lão nhân gầy đen khô héo lại sầm mặt, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:

- Vân Thủ Dương, tiểu tử này có tư cách gì mà cả gan chiếm chỗ trong thần trận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.