Hai thanh niên đang ngồi trong một quán trà trên đường Hòa Phong trên tỉnh, hai người này tuổi gần xấp xỉ như nhau, lông mày cũng tương tự, đậm và dày.
Nhìn qua thật sự là có nét tương đồng, chỉ là trên khuôn mặt có những nét khác biệt rõ rệt. Điểm giống nhau nhất của hai người đó là đôi lông mày. Trương Nhất Phàm cầm điếu thuốc, cười nhẹ đánh giá chàng thanh niên lớn tuổi chưa vợ này.
Không ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà, Củng Phàm Tân vẫn chưa lấy vợ. Hồi đó y cũng là một anh chàng đẹp trai, nhưng nghe những lời tự thuật sầu muộn của Củng Phàm Tân thì Trương Nhất Phàm hiểu ngay được những đau khổ của y trong mối tình đó.
Bạn gái hồi đại học bỏ đi theo một tên có tiền, hai người đi Hồng Kông, yêu nhau vài năm rút cuộc cũng công toi. Bởi vậy mà trong lòng Củng Phàm Tân ít nhiều cũng có chút luyến tiếc.
Y nói đàn bà đẹp không đáng tin. Độc thân vẫn là tốt nhất, tự do tự tại.
Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:
- Chuyện Tiền Tuyết Mai thích cậu, cậu biết không?
Củng Phàm Tân hơi bối rối, tay cầm thuốc run run. Trương Nhất Phàm thấy được sự căng thẳng của y. Với tính cách Tiền Tuyết Mai, chắc là đã tỏ tình với y rồi, nếu không Củng Phàm Tân sao phải hoảng loạn thế?
Hoặc là y đang lo lắng điều gì.
Đúng vậy, chắc chắn rồi. Làm quan ở tỉnh ai không coi trọng môn đăng hậu đối?
Vì việc của Tiền Tuyết Mai mà Tiền Học Lễ đã tìm gặp y. Nếu phát hiện ra y có liên hệ gì với Tiền Tuyết Mai thì Tiền Học Lễ sẽ xử tử y.
Củng Phàm Tân nói đến đây trên mặt nở nụ cười đau khổ. Tự mình lăn lộn vài năm mới làm tới chức Đội phó đại đội trị an, vì tiền đồ của bản thân sao lại đi dính vào việc đó chứ?
Nếu người ta đã nói ra những lời độc địa như vậy thì mình nên biết ý. Không nên làm cho cả hai bên không thoải mái. Con gái là con người ta. Lão ta muốn gả cho ai thì gả. Mình không xem vào được.
Xem ra trong việc này Củng Phàm Tân đã phải chịu thiệt thòi rồi. Nếu không theo tính cách của y thời ở trong trường thì quyết không để bị thua thiệt. Chẳng ngờ ngoài xã hội chỉ có chút nhiệt huyết thì cũng không thể không vì miếng cơm manh áo mà khom lưng.
Hai người vốn định đi uống rượu nhưng y cố tình đề nghị đi uống nước, y mời. Trương Nhất Phàm cũng không ép buộc mà làm theo ý y.
Củng Phàm Tân nói với hắn, nhà y giờ chỉ còn một mẹ già. Hiện giờ sống cùng y tại khu tập thể của cơ quan. Bản thân y mấy chục nghìn để mua nhà cũng không có thì lấy gì mà cầu hôn con gái Tiền Học Lễ chứ?
Nói chuyện với Củng Phàm Tân gần một tiếng là Trương Nhất Phàm cơ bản đã hiểu rõ tâm tư y. Củng Phàm Tân không phải là không thích Tiền Tuyết Mai chỉ là không vượt qua được trở ngại của gia đình. Y không muốn làm cho hai bên đều mất thể diện.
Nhất là Tiền Học Lễ đã nói khó nghe rằng con gái lão không thể lấy y một tên không có địa vị gì cả. Trương Nhất Phàm lắc đầu, chẳng ngờ cái lão Tiền Học Lễ này lại gàn dở đến thế, giờ là thời đại nào rồi. Người ta chủ trương tự do hôn nhân. Bọn chúng thì ngược lại, trong tay có tí chức quyền liền làm cao.
Thấy Củng Phàm Tân có chút chán nản. Trương Nhất Phàm an ủi:
- Cậu đừng nhụt chí, nếu vẫn còn coi tôi là anh em, có gì khó khăn cứ nói với tôi.
Nói đến khó khăn Củng Phàm Tân đúng là có một việc cần người giúp đỡ. Ngày trước y nhờ ông nội nói với bà nội nhưng chẳng ai giúp y cả. Y cũng định tìm Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi, nhưng bọn họ rất ít khi ở tỉnh, hơn nữa sau khi y thất tình thì trở nên lãnh đạm, rất ít liên lạc với bạn bè.
Hai năm nay đã dần hồi phục, đã khôi phục lại suy nghĩ hoạt bát như xưa rồi.
Củng Phàm Tân cầm cốc lên:
- Tôi thực sự là có một việc cần nhờ cậu giúp, đành lấy trà thay rượu kính cậu một chén.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Khách sáo thế nữa, nói đi!
Hắn biết Củng Phàm Tân là người có nghĩa khí, nếu có thể giúp được y, hắn thực sự là muốn ra mặt giúp y. Tưởng rằng Củng Phàm Tân muốn nhờ việc của y, ai ngờ y xin hộ việc của người khác.
- Tôi có đứa em họ, học khoa nghề báo tốt nghiệp hai năm rồi mà chưa tìm được việc, không biết cậu có cách gì không?
- Em họ cậu? Vậy thì đơn giản. Củng Phàm Tân không ngờ Trương Nhất Phàm lại đồng ý nhanh gọn đến thế. Củng Phàm Tân cảm kích nói:
- Là em họ ruột, tên là Nhâm Tuyết Y, năm nay 24 tuổi
- Nhâm Tuyết Y. Cái tên này khá hay.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, trong đầu liền suy xét, bố trí cô ta đến chỗ của Thẩm Uyển Vân được, vì Tòa soạn cũng đang cần phóng viên. Hắn liền hỏi:
- Vào tòa soạn tỉnh được không?
Củng Phàm Tân giật mình, tòa soạn báo tỉnh đương nhiên là tốt rồi. Ngày trước định vào Đài truyền hình tỉnh nhưng con chó nhật Thái Chí Tiêu, thằng đó không phải là người, dám đưa ra điều kiện như thế. Nghĩ đến Thái Chí Tiêu, Củng Phàm Tân nuốt cơn tức giận xuống, trong mắt ánh lên tia nhìn phẫn nộ.
Con chó Nhật đó lúc nào mà rơi vào tay mình mình sẽ xử tử nó.
Chỉ là, người ta là cán bộ cấp tỉnh mình là một đội phó đội trị an thành phố, có muốn cũng không làm được gì ông ta cả.
Trương Nhất Phàm thẳng thắn như vậy, Cùng Phàm Tân gật đầu cảm kích:
- Vậy thì phiền cậu nhé. Giờ tôi sẽ gọi nó đến.
Trương Nhất Phàm ngồi trong quán uống trà đợi y gọi điện xong, hai người lại tiếp tục nói chuyện. Trương Nhất Phàm cười nhạt nói:
- Chuyện lần trước, cảm ơn cậu nhé.
Củng Phàm Tân có chút ngượng ngùng nói:
- Cậu nói gì thế, tôi có giúp được gì đâu. Nhưng tên súc sinh Thái Chí Tiêu kia sớm muộn gì tôi cũng xử nó.
Trương Nhất Phàm hoàn toàn nhìn rõ sự giận dữ trong mắt Củng Phàm Tân.
- Sao thế? Cậu và thằng cha đó có xích mích à?
Củng Phàm Tân liền kể lại việc em họ y tìm việc cho hắn nghe. Y càng nói càng tức. Em họ y không phải là không thông qua đợt sát hạch của bọn họ, nhưng vào vòng phỏng vấn cuối cùng, tên súc sinh Thái Chí Tiêu lại đưa ra một yêu cầu không có tính người như thế, nếu không phải vì sợ sự việc ẫm ĩ lên thì y đã cho ông ta một trận rồi.
Củng Phàm Tân mặc dù nói thế nhưng Trương Nhất Phàm biết anh ta nói thế là vì đang giận dữ. Với thực lực hiện giờ của Củng Phàm Tân thì chẳng làm gì nổi người ta. Thái Chí Tiêu có thể lăn lộn tới tận hôm nay thì chắc chắn có người đứng sau nâng đỡ nó.
Hắn vỗ vỗ vai Củng Phàm Tân:
- Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn. Lão ta lộng hành không lâu nữa đâu.
Củng Phàm Tân vẫn chưa lĩnh hội hết ý của Trương Nhất Phàm, một cô gái xinh đẹp mặc áo phao trắng từ cầu thang đi lên. Khi cô đi lên thì liền thu hút sự chú ý của một số khách hàng trong quán.
- Anh họ.
Người vừa đến chính là Nhâm Tuyết Y em họ của Củng Phàm Tân.Tên giống hệt người, bộ quần áo trắng hơn cả tuyết. Trương Nhất Phàm và Củng Phàm Tân cùng lúc quay đầu lại và cười.
- Ở đây!
Củng Phàm Tân vẫy vẫy tay.
Nhâm Tuyết Y đi lại ngồi cạnh anh họ mình, Củng Phàm Tân liền giới thiệu:
- Vị này là bạn học của anh Trương Nhất Phàm, Trưởng phòng giám sát kiểm tra kỷ luật.
- Chào anh!
Nhâm Tuyết Y đứng dậy giơ bàn tay mảnh khảnh ra nhẹ nhàng bắt tay Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm chỉ bắt tay chỉ mang tính chất nghi thức, chạm vào là bỏ ra luôn.
- Chào em!
Nhìn chiếc áo phao trắng tinh tên người Nhâm Tuyết Lâm, hắn liền trêu một câu:
- Thực sự là người giống như tên vậy. Quần áo trắng hơn cả tuyết. Tên hay người càng xinh.
Nghe thấy lời khen của Trương Nhất Phàm, Nhâm Tuyết Y không những không đỏ mặt mà còn cười duyên đáp:
- Trưởng phòng Trương có khiếu văn chương ghê. Đúng là cán bộ nên nói ra cũng khác.
Củng Phàm Tân nói:
- Em không biết chứ, một tháng trước nó là Chủ tịch thành phố Đông Lâm đấy, Chủ tịch thành phố trẻ nhất tỉnh Hồ Nam này.
- Ồ, giỏi thế cơ à.
Trong mắt Nhâm Tuyết Lâm liền hiện lên vẻ sùng bái.
Trương Nhất Phàm thản nhiên cười nói:
- Đừng bốc phét nữa, nếu là cậu thì cũng có thể làm được như tôi, chỉ là cơ hội của mỗi người là khác nhau. Chúng ta đều là nô bộc của nhân dân, chỉ là ở những vị trí khác nhau thôi.
Sự có mặt của Nhâm Tuyết Y đã là cho không khí tốt hơn rất nhiều. Nhâm Tuyết Y là một cô gái có tính cách cởi mở, xinh xắn, chỉ là hơi gầy một chút. Thảo nào mà Thái Chí Tiêu muốn có được cô.
Hồng nhan là gốc của mọi tai họa. Câu này dù ở bất kỳ thời đại nào đều đúng. Gái đẹp, bất kể là ở đâu đều là phương thuốc độc khiêu khích phần nhạy cảm của người đàn ông.
Nhưng dưới con mắt của Trương Nhất Phàm, Nhâm Tuyết Y lại có hơi chút yếu ớt.
Lần đầu tiên gặp Trương Nhất Phàm, có thể là do đều là thanh niên chạc tuổi nhau nên đã để lại trong Nhâm Tuyết Y ấn tượng tốt. Trưởng phòng Trương này là một người trẻ tuổi mà có tài, nhất là tài ăn nói văn vẻ, lại còn rất hài hước nữa.
Đặc biệt là cặp lông mày kia, giống hệt anh họ mình. Tóm lại, Trương Nhất Phàm đạt tới cấp ưu tú trong con mắt của cô.
Gọi trà xong, cô định lấy bằng tốt nghiệp và hồ sơ đưa cho Trương Nhất Phàm, thì hắn cười bảo:
- Không cần xem đâu, tôi đâu phải nhà tuyển dụng, thế này nhé, tôi gọi điện, sáng mai cô mang đến chỗ cô ấy.
Dưới vẻ mặt chờ đợi của Nhâm Tuyết Y, Trương Nhất Phàm gọi điện cho Thẩm Uyển Vân ngay trước mặt hai người:
- Tiểu Vân à, tôi đây.
Thẩm Uyển Vân đang dọn dẹp nhà cửa, điện thoại kẹp bên cổ, cười hì hì hỏi:
- Mời em đi ăn à?
Trương Nhất Phàm nghĩ thầm trong bụng: cô này đúng rất biết thừa nước đục thả câu, xem ra hắn mà không đồng ý là không được với cô. Tính cách Thẩm Uyển Vân hắn còn lạ gì, có lý là không buôn tha ai cả. Hắn chỉ còn cách đồng ý.
- Vậy cô chọn thời gian đi!
Thẩm Uyển Vân bỏ cái chổi lau nhà xuống, ngồi lên sô pha, ngồi vắt chân lên nói:
- Không chọn nữa, hẹn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi.Vừa lúc em không có chỗ ăn cơm.
- Được, mấy giờ?
- 7h30 được chứ?
Thẩm Uyển Vân nở nụ cười thắng lợi, cô biết rằng âm mưu của mình lại được thực hiện rồi.
Trương Nhất Phàm đồng ý, giờ là gần 7h, ngồi thêm chút nữa không sao. Sau khi xác định xong bữa tối, Thẩm Uyển Vân mới cười nói:
- Anh có việc nhờ em phải không?
Nếu không phải là Thẩm Uyển Vân ở bên kia đầu dây thì Trương Nhất Phàm sẽ đánh cho cô mấy cái vào mông. Cô ta biết rõ mình có việc nhờ mà còn cố tình thừa nước đục thả câu. Nhưng những việc đã đồng ý với cô hắn không bao giờ hối hận cả, hơn nữa hai người cũng lâu lắm rồi không gặp mặt. Hắn quyết định tối nay sẽ bán mình cho cô.
Cuối cùng cũng đến việc chính. Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi có một đứa em họ của thằng bạn, muốn vào làm ở tòa soạn tỉnh, việc này cô thu xếp nhé.
Thẩm Uyển Vân nghe thấy bên kia đầu dây có giọng nói chuyện nhỏ nhỏ, biết là ở chỗ Trương Nhất Phàm chắc chắn có người, liền nói:
- ok, anh bảo cô ấy ngày mai đến văn phòng tìm em.
Trương Nhất Phàm gác máy, nói với hai người:
- Anh cho em số điện thoại này, mai em mang hồ sơ đến văn phòng tìm cô ấy.
Nhâm Tuyết Y gật đầu cảm kích:
- Cảm ơn trưởng phòng Trương.
Củng Phàm Tân cũng cảm kích nói:
- Cảm ơn cậu, Nhất Phàm
Trương Nhất Phàm nhíu mày:
- Cậu đang chửi tớ đấy hả? Đều là anh em với nhau cả, cảm ơn mãi làm gì? Em họ cậu thì cũng là em họ tôi, lần sau tự nhiên một chút là được.
Những lời hắn nói làm Củng Phàm Tân ngượng ngùng gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, tôi biết rồi.
Chỉ một câu nói của Trương Nhất Phàm đã giải quyết được vấn đề mà hai năm nay y không giải quyết nổi. Củng Phàm Tân như trút được gánh nặng cũng không nói thêm gì nữa, quay sang nhìn em họ mình. Ánh mắt hai người có chút phức tạp. Trương Nhất Phàm nghĩ: trừ phi hai người này có tình ý với nhau. Tên Củng Phàm Tân không nói thật, chẳng lẽ y lại thích em họ mình?