Bạch Nhật Y Sam Tận

Chương 57: Lừa nhập động phòng




Việc làm cho Trương Nhất Phàm vô cùng phẫn nộ là hắn đã dặn Lưu Bá Lâm như rõ thoi là khi vụ án này chưa được điều tra rõ ràng thì không ai được nộp tiền bảo lãnh. Không ngờ buổi tối cùng ngày một cuộc điện thoại từ trên tỉnh xuống, Lý Tông Hán tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Hà Tiêu Tiêu cuối cùng cũng bình yên vô sự nhưng Lưu Bá Lâm thì lại bị mất ngủ.

Vừa đưa người đến thì Thù Cương liền đi gặp Cục trưởng trước. Đương nhiên, Thù Cương là người quá nổi ở thành phố Song Giang này rồi. Rất nhiều cảnh sát trong Cục chỉ ngồi làm khách, mặc dù họ chỉ là những cảnh sát bình thường nhưng cũng có thể có được ưu đãi giảm giá một nửa ở chỗ của Thù Cương.

Các lãnh đạo như Lưu Bá Lâm thì có thể miễn phí hoàn toàn. Hơn nữa chỉ cần có tiết mục đặc sắc gì hoặc có hàng mới về thì những kẻ có thực quyền như Lưu Bá Lâm hiển nhiên là có thể được ưu tiên.

Trương Nhất Phàm mặc dù đã nói là không được bảo lãnh, nhưng không có nghĩa là Cục trưởng như gã cũng không có quyền giao lưu với nghi phạm. Từ miệng của Thù Cương, gã biết được một tin mới. Thù Cương trịnh trọng nói với gã:

- Có việc gì thì cứ đổ lên đầu tôi, anh hãy lập tức thả anh Hán ra đi.

Lưu Bá Lâm thực sự là không hiểu, tại sao Thù Cương không giải vây cho chính mình mà lại nhận tội thay cho tên Hán kia? Gã nhìn tên Lý Tông Hán đã bị đánh cho một trận nhừ tử kia một cái, rồi trong lòng ngờ vực về nguồn gốc của đối phương?

Đương nhiên, Thù Cương không ngốc đến vậy, Y nói như vậy chỉ là để Lý Tông Hán hiểu rằng mình cũng là người có nghĩa khí. Hơn nữa, với thân phận của Lý Tông Hán đối phương có thể vì một lý do nhỏ nhặt này mà giết chết y ư? Không thể nào.

Ngẫm lại danh tiếng lẫy lừng của Lý gia ở thủ đô, Thù Cương liền âm thầm cười khẽ một tiếng. Thế lực của Lý gia quá lớn. Là dòng họ dũng mãnh nhất, đứng đầu trong bốn đại gia tộc ở kinh thành. Nó hiện hữu như thế nào người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Thù Cương hiển nhiên là không bỏ qua cơ hội này rồi. Gã dự định đẩy mối quan hệ của gã và họ Lý kia thêm gần một bước nữa. Cho nên há chỉ ở vùng Song Giang này cho dù là lên hẳn tỉnh gã cũng có thể đi tắt.

Nhưng gã vẫn chưa có cơ hội liên hệ với Lý Tông Huy. Lý Tông Huy và Lý Tông Hán là hai người thuộc hai đẳng cấp khác nhau. Mục tiêu của Thù Cương là sẽ tiếp cận Lý Tông Huy - thiếu gia của một trong bốn đại gia tộc ở kinh thành. Dùng lời của gã thì Lý Tông Huy mới là người làm nên đại sự chứ tên Lý Tông Hán này chẳng qua chỉ là một tay ăn chơi trác táng không có việc gì làm suốt ngày chỉ lêu lổng.

- Gã ta là ai?

Lưu bá Lâm dò hỏi vì vừa rồi nhìn thấy trên người gã ta có đến 6 chiếc di động. Trong lòng nghĩ lai lịch của kẻ này cũng không đơn giản.

Chỉ là sau khi nghe Thù Cương nói hai chân gã ta như nhũn ra, liền lập tức gọi người mở còng tay cho Lý Tông Hán rồi còn tự mình kéo ghế lại cho gã ngồi.

- Ngồi, mời ngồi. mời thượng tọa.

Cảm giác của Lưu Bá Lâm lúc này giống như gặp thái thượng hoàng vậy.

Thân thế Lý Tông Hán được làm rõ thì cũng rất kinh người.

Mở còng cho Lý Tông Hán đương nhiên cũng mở còng cho Thù Cương. Lý Tông Hán không ngu, để chứng thực mình chính là Lý thiếu gia, liền gọi điện đến Sở Công an Tỉnh, trên đó có một Phó giám đốc sở là người họ Lý, cũng là anh họ xa của gã.

Vị Phó giám đốc này đã từng gặp Lưu Bá Lâm trong một cuộc họp. Bình thường khi lên tỉnh họp anh ta cũng đến chào người ta.

Sau đó Phó giám đốc yêu cầu Lưu Bá Lâm nghe điện thoại, Lưu Bá Lâm cầm di động mà lòng bán tín bán nghi, nghe thấy giọng của Phó giám đốc, hai chân anh ta liền run lên bần bật.

Mẹ ơi. Gặp đúng phải một tên thái tử chứ.

- Cục trưởng Lưu, Tông Hán đến thành phố Song Giang gây thêm phiên toái cho cậu à?

Vị Phó giám đốc này hơn Lý Tông Hán ít nhất cũng phải 15 tuổi, nên thường gọi tên anh ta.

Lưu Bá Lâm trả lời lắp bắp:

- Đâu có, đâu có. Hiểu lầm. Tất cả đều là hiểu lầm. Việc này tôi sẽ giải thích lại với Bí Thư Trương mới về.

Lưu Bá Lâm tuy có chút khích động, nhưng cũng không quên đem Trương Nhất Phàm ra. Ngụ ý rằng đây là do hắn bảo tôi bắt, ông đừng trút giận lên đầu tôi. Giờ chẳng phải là tôi đang cố gắng tranh thủ tiếp cận tổ chức à.

- Ồ, Bí Thư mới đến Trương Nhất Phàm?

Phó giám đốc cau mày nghĩ ngợi, Lý Tông Hán làm sao lại phát sinh xung đột với Trương Nhất Phàm nhỉ? Bắt nó về đây là tốt nhất đừng có ở Song Giang gây chuyện nữa. Thành phố Song Giang đó cũng không yên ổn lắm, nên ông ta liền nói với Lưu Bá Lâm:

- Cậu nói với nó, bảo nó về tỉnh ngay, tôi có việc cần tìm nó.

Vị Phó giám đốc này khá oai, bắt Lý Tông Hán lập tức về tỉnh. Đây chẳng phải là trực tiếp ra lệnh cho mình, bảo mình thả người à? Chỉ là sẽ phải nói thế nào với Bí thư Trương đây? Nhưng gã không thể không nể mặt, và cũng không dám không nể mặt Phó giám đốc.

Nên gã lập tức đáp:

- Được ạ, được ạ, tôi sẽ nói với cậu ấy ngay.

Cúp máy xong, Lưu Bá Lâm lập tức đưa ra quyết định thả người.

Lúc này đã là 3h sáng, hai người cùng nhau ra khỏi cục. Lý Tông Hán liền vỗ vai Thù Cương nói:

- Huynh đệ tốt. Ân tình hôm nay của cậu Lý Tông Hán tôi sẽ mãi ghi tạc trong lòng.

Thù Cương nghĩa khí nói:

- Anh Hán lại khách khí rồi. Chúng ta là người một nhà sao lại nói hai lời thế? Hôm nay anh đến địa bàn của em đây, chẳng lẽ em lại để anh chịu thiệt thòi? Về sau chỉ cần anh Hán có chỗ dùng đến thằng em Thù Cương này, chỉ cần nói một tiếng. Cau mày một cái thì không phải là người.

- Ui dào, phải là tôi nên cảm ơn cậu như thế nào chứ. Đi. Cũng không nên ở lại đây lâu. Tối nay tôi lên tỉnh, vài hôm nữa tôi sẽ đưa cậu đi gặp anh tôi.

Thù Cương nghe nói có thể gặp mặt Lý Tông Huy thiếu gia của một trong bốn đại gia tộc ở kinh thành thì liền mừng rỡ.

Trong lòng nghĩ:

- Vụ đụng độ hôm nay kể cũng không oan.

Nhưng, gã vẫn chưa hết tức hỏi:

- Anh Hán vụ này đành cho qua như vậy à? Em đây chưa bao giờ để bị thua thiệt như vậy đâu.

Thù Cương vừa nhìn khuôn mặt bị đánh cho thâm tím của Lý Tông Hán.

Không nhắc tới thì không sao, vừa nhắc tới Lý Tông Hán liền giận sôi máu, sờ mặt mình giận dữ nói:

- Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn. Món nợ này sớm muộn gì tôi cũng phải tìm Trương Nhất Phàm đòi lại.

Lý Tông Hán đúng là không ngốc, biết rằng hôm nay không đấu lại được với Trương Nhất Phàm vì hắn là Bí thư thành phố Song Giang, một nhân vật có tiếng, lại còn danh chính ngôn thuận, mình có gây sự với hắn, thì có bọn Liễu Hải ở đây, nên sẽ không có lợi lộc gì. Vì vậy Lý Tông Hán đành không lên tiếng, về trước rồi tính sau.

Ít nhất giờ gã đã thăm dò được một tin tức đấy là Mỹ nhân Hà Tiêu Tiêu là được Trương Nhất Phàm nâng đỡ. Chỉ cần có cái tin này thôi là gã đã có thêm thể diện trước mặt chú hai rồi.

Vì thế, hai người vội vàng đi suốt đêm về tỉnh.

Cả buổi tối Trương Nhất Phàm ngồi phân tích sự việc này, nghe Hà Tiêu Tiêu ngồi kể lại toàn bộ diễn biến sự việc. Trong lòng hắn về cơ bản là đã có kết luận. Chủ mưu vẫn là tên đầu trọc và tên có nốt ruồi đen lái taxi kia. Còn Thù Cương và Lý Tông Hán làm sao lại tham gia vào vụ này thì phải để ngày mai thẩm vấn Thù Cương mới biết được.

Ai ngờ, ngày hôm sau khi Hà Tiêu Tiêu đến cục công an để lấy khẩu cung thì nghe Lưu Bá Lâm nói là Thù Cương và Lý Tông Hán đã được Phó giám đốc sở công an tỉnh bảo lãnh rồi. Trương Nhất Phàm liền sôi máu. Tên Lưu Bá Lâm khốn khiếp này.

Dám coi lời mình nói như gió thoảng bên tai, lại còn mang Phó giám đốc sở ra dọa mình nữa?

Được. Nếu ngươi đã thích trèo cành cao thì ông mày đây sẽ cho mày thế nào là lợi hại. Để xem ông Phó giám đốc sở kia lợi hại hay hắn Bí thư hiện quản lý huyện Song Giang lợi hại.

Trương Nhất Phàm không nói gì xoay người đi về. Liễu Hải cùng Hà Tiêu Tiêu ở cục lấy xong khẩu cung, mấy người họ liền đến khách sạn đợi. Vụ án hiện nay đã khá rõ ràng. Hà Tiêu Tiêu ra khỏi nhà gà thì bị cướp, sau đó bị tên lái xe taxi lừa, rồi bị tên lái xe đó bán vào Đêm Mông Lung.

Sau đó bọn đầu trọc lại muốn bán Hà Tiêu Tiêu cho cho “Sự quyến rũ của đô thị” của Thù Cương. Những tin tức này đều từ mồm bọn lão B nói ra. Mà những điều này lại ăn khớp với những gì mà Hà Tiêu Tiêu nói.

Theo những gì mà lão B khai báo, thì chúng vốn định bán người cho “Sự quyến rũ của đô thị”, nhưng Hà Tiêu Tiêu lại đưa ra một triệu chuộc thân nên bọn chúng thương lượng với nhau rồi quyết định lấy tiền thay người.

Nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố. Tên đầu trọc không dám đắc tội với Thù Cương nên chỉ còn cách trao trả Hà Tiêu Tiêu cho gã.

Một manh mối khác, Hà Tiêu Tiêu nhớ lại. Túi sách của cô bị mất ở nhà ga nhưng sau đó lại được người của Thù Cương đưa ra, cho nên người của Cục công an lập tức thẩm vấn bọn A Bưu.

A Bưu thấy chống chế cũng không được nữa bèn khai mình là đàn em của một người tên Toàn Địa Thử, đã lấy cắp túi của Hà Tiêu Tiêu.

Lần ra manh mối này, Phía cảnh sát liền lập tức phái người đi bắt ngay tên Toàn Địa Thử này. Qua xác nhận của A Bưu thì Toàn Địa Thử đã khai nhận việc cướp túi.

Kẻ cướp túi đã bị bắt. Lưu Bá Lâm vì để lấy lòng Trương Nhất Phàm liền lập tức đến văn phòng Thành ủy báo cáo kết quả chẳng ngờ Trương Nhất Phàm sau khi nghe xong cũng không thèm đáp. Lưu Bá Lâm đứng đó xấu hổ. Gã phát hiện ra là vị Bí thư trẻ tuổi này ngày càng trầm lắng.

Cho nên gã cẩn thận nói:

- Bí thư Trương anh còn có chị thị gì nữa không?

Trương Nhất Phàm rất khó chịu khi nhìn thấy gã nhưng giờ không phải lúc nổi trận lôi đình, nên thản nhiên nói một câu:

- Kết án như thế thôi à?

Lưu Bá Lâm sửng sốt xem ra Bí thư Trương không hài lòng với kết quả này.

Đi ra từ văn phòng Bí thư Lưu Bá Lâm nghĩ xem nên tìm ra cái gì đó để lấy lòng vị Bí thư mới đến này mới được. Đúng rồi, chẳng phải tên trọc đầu chủ mưu đã trốn rồi sao, chỉ cần bắt được y thì cơn giận của Bí thư chắc sẽ giảm đến hơn nửa đấy.

Nhưng gã không ngờ rằng hành động của bọn Liễu Hải còn nhanh hơn.

Liễu Hải đương nhiên cũng biết được một số thông tin, nhưng anh ta không bỏ qua một số lời khai mà Toàn Địa Thử cung cấp. Vì Hà Tiêu Tiêu nói mình đã từng giải vây cho một ông già ở nhà ga, có thể là chính lúc này bị bọn Toàn Địa Thử chú ý.

Toàn Địa Thử giờ đã sa lưới, bọn họ cần dốc toàn lực truy bắt tên lái xe và tên đầu trọc chủ mưu.

Trương Nhất Phàm không hài lòng với tiến độ của Cục công an thành phố, hơn nữa hắn cũng muốn xem xem Lưu Bá Lâm dự tính thế nào, có phải muốn dự vào vụ này để chỉnh đốn trị an ở Ga tàu và ở thành phố Song Giang.

Cho nên, hắn bảo bọn Liễu Hải và Hồ Khoa đi tìm. Tên lái xe có nốt ruồi đen kia tuyệt đối không thể rơi vào tay cảnh sát trước.

Hà Tiêu Tiêu và bọn Liễu Hải lái xe chậm rãi theo dõi dòng người qua lại trên đường, đột nhiên Hà Tiêu Tiêu chỉ vào chiếc taxi phía trước mặt hét:

- Bên đó, chính nó, chính là chiếc taxi đó.

Liễu Hồng phanh gấp lại đỗ ngay trước mặt chiếc xe đó, vài người cùng lao xuống, lập tức bắt ngay tài xế của xe này.

Sau khi áp giải lên xe, mấy người liền mở cuộc thẩm vấn tại một khách sạn ngay bên cạnh. Người tài xế này hốt hoảng nhìn vài người mặc thường phục đó. Rất phiền muộn, mình chỉ đưa vài người khách lạ đi thăm quan thành phố vài vòng, kiếm vài đồng tiền không chân chính, nhưng có cần phải náo động thế này không chứ?

Qua thẩm vấn và nhận mặt của Hà Tiêu Tiêu, bọn họ rất thất vọng. Tên lái xe này hoàn toàn không quen tên nào có nốt ruồi đen trên mặt hơn nữa chiếc xe cũng chỉ có gã và vợ gã lái.

Dưới con mắt thất vọng của mọi người, anh lái xe taxi này buôn ra một câu khiến mọi người chú ý:

- Liệu có phải là xe đen đã được mông lại không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.