Bạch Nhật Y Sam Tận

Chương 33: Thật giả




Chính trong lúc Trương Nhất Phàm kế hoạch cho ba người đẹp tụ họp lại ở cùng một đàn thì đột nhiên Lâm Đông Hải lại tìm tới hắn.

Lâm Đông Hải ở tỉnh họp hội nghị nên tiện thể gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm. Bây giờ Lâm Đông Hải đảm nhiệm Chủ tịch thành phố ở Tùng Hải cùng cấp bậc với Trương Nhất Phàm. Nhưng Trương Nhất Phàm vẫn tôn kính gọi hắn ta là lãnh đạo.

Lâm Đông Hải có vẻ không được hăng hái cho lắm. Lúc Trương Nhất Phàm hỏi ông ta, ông ta mới nói ra căn bệnh trong lòng của mình dạo gần đây. Là một Chủ tịch thành phố đương nhiên luôn lấy việc xây dựng kinh tế làm trung tâm. Việc ổn định xã hội luôn là nhiệm vụ hàng đầu. Nhưng dạo gần đây trong việc xây dựng kinh tế chính quyền thành phố luôn gập phải một số vấn đề rắc rối mà tỉnh cũng không thể nào chống đỡ được.

Khiến cho sự nhiệt tình ngập tràn trong Lâm Đông Hải đã bị vấp phải một tấm thép lạnh nhạt. Bây giờ tình hình kinh tế của thành phố Tùng Hải nếu như muốn được mở rộng thêm một nấc thang mới thì chỉ còn cách là mở rộng thu hút đầu tư. Nhưng môi trường đầu tư của Tùng Hải không thực sự tốt cho lắm, vùng núi chiếm đại đa số. Không hợp với quy mô phát triển công xưởng của các doanh nghiệp.

Tuy hai năm nay Lâm Đông Hải đã bỏ sức trong việc xây dựng giao thông, nhưng không thể thay đổi được tình trạng của Tùng Hải.

Trương Nhất Phàm nói:

- Không phải Tùng Hải rất gần với Phú Dương sao? Tại sao không nối đường ray với Phú Dương chứ?

Lâm Đông Hải thở dài, địa thế của Phú Dương bằng phẳng, nhưng sau khi tiến vào Tùng Hải đột nhiên khúc khuỷu. Vài ngọn núi đã trở thành chướng ngại vật cho sự phát triển kinh tế. Ở phạm vi nội thành Tùng Hải thật ra có vài căn cứ chế dược liệu. Nhưng bởi vì quy mô không lớn nên cũng không được gì.

Nghe lãnh đạo nói căn cứ dược liệu, Trương Nhất Phàm liền nhớ ra một người, đó là Bạch Văn Thiên!

Ông ta không phải là làm nghề sản xuất thuốc sao? nghe nói là sắp đưa ra thị trường rồi, không biết Bạch Văn Thiên có hứng thú với việc này không, suy nghĩ một chút nói:

- Sếp đợi một lát, tôi gọi điện thoại tí đã.

Nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, Bạch Văn Thiên rất vui mừng, cũng rất là bất ngờ.

Trước đây tỉnh Tương đã đem tới cho ông ta rất nhiều điều bất ngờ, và nhờ thế ông ta đã quen được một số cán bộ của tỉnh Tương. Đặc biệt là Trương Nhất Phàm một cán bộ trẻ tuổi như thế, việc này đối với ông ta mà nói quả thực là một thứ quý báu.

Lúc về tới nhà, ông ta chửi một trận gần chết với Bạch Thanh Tùng. Tại sao không nói rõ bối cảnh gia đình của người ta trước. Trương Nhất phàm coi như là người quan trọng trong đời thứ ba của nhà họ Trương. Tin tức quan trọng như vậy mà Bạch Thanh Tùng sau khi về nhà không nói tới một chữ. Việc này mới dẫn đến ngày hôm đó Bạch Văn Thiên lại tỏ thái độ lạnh nhạt với Trương Nhất Phàm.

Tuy nhiên sau khi ông ta xin lỗi, Trương Nhất Phàm cũng không so đo gì với ông ta.

Thấy Trương Nhất Phàm nói là liên hệ giùm cho hắn ta một căn cứ dược liệu, Bạch Văn Thiên liền kêu lớn là không thành vấn đề! Trước đó không lâu, Trương Nhất Phàm nghe Bạch Khẩn nói, Bạch Văn Thiên muốn vào Giang Nam để mở một thị trường ở phía nam.

Bởi vì Bạch Thanh Tùng quay về nói một cách rất tỉ mỉ về sự tích của Trương Nhất Phàm, nên Bạch Văn Thiên rất có ấn tượng với Trương Nhất Phàm. Trương gia Lĩnh Nam rất có tiếng tăm ở thủ đô, ai mà không muốn đặt lên vị trí cao này chứ?

Với lại hai năm trước Bạch Thị đã muốn tung ra thị trường, nhưng vẫn luôn bị một số bộ phận tại địa phương kìm hãm. Bạch Văn Thiên biết có một số người thích đòi tiền, nhưng đối với việc này ông ta coi thường không thèm để ý.

Người lăn lộn trong gian hồ như ông ta căm ghét nhất là bọn quan lại tham ô. Nhưng gặp được một số bạn cũ ở tỉnh Tương, Bạch Văn Thiên dần dần thay đổi được một số cách nhìn sự việc.

Nghe lời đề nghị của Trương Nhất Phàm, ông ta liền ngỏ ý mình sẽ mau chóng sắp xếp hành trình để đến tỉnh Tương xem thử. Nếu như mà điều kiện đáp ứng đầy đủ thì ông ta sẽ mở một công ty thành viên tại Giang Nam.

Bạch Thị nổi tiếng là một doanh nghiệp chế thuốc. Chế phẩm Trường Bạch Sơn là do một tay Bạch Văn Thiên tạo ra, cũng là một công ty nổi tiếng về chế thuốc nổi tiếng ở trong nước. Nhưng Bạch Văn Thiên đắc tội với một số cán bộ trong hội giám sát địa phương, nên người ra đã giữ lại không cho phép tung ra thị trường.

Nếu không quy mô của Bạch Thị sẽ còn lớn hơn nhiều lần so với bây giờ. Gọi xong điện thoại, Trương Nhất Phàm quay về lại chỗ ngồi, nói cho Lâm Đông Hải, qua vài ngày sẽ giúp ông ta tìm về một nhà đầu tư của công xưởng chế thuốc, bảo ông ta quay về chuẩn bị một chút.

Lâm Đông Hải nửa tin nửa ngờ, cuộc điện thoại vừa rồi của hắn đã xử lý xong việc nhà đầu tư nhanh vậy sao? Nhưng mà quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài của Trương Nhất Phàm, làm cho Lâm Đông Hải không thể hoài nghi được. Bởi vì lúc ở Thông Thành, tập đoàn phục sức Lực Bang và tập đoàn Lý Thị, không có công ty lớn nào mà không phải là công ty xuyên quốc gia.

Nhưng ông ta vẫn không nhịn nổi hỏi một câu:

- Là doanh nghiệp ở đâu vậy?

Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:

- Chế dược Trường Bạch Sơn, chắc là sếp cũng biết mà đúng không?

Lâm Đông Hải vội kinh ngạc, chế dược Trường Bạch Sơn là một doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, nói thu hút là thu hút được liền sao? Nếu như công xưởng chế dược Trường Bạch Sơn thực sự mà tới Đông Hải thì không phải chỉ là việc đầu tư mấy trăm ngàn, như doanh nghiệp lớn này của ông ta phải hơn mấy trăm triệu mới đúng.

Lâm Đông Hải thở phào nhẹ nhõm. Thấy Trương Nhất Phàm cười thản nhiên, liền biết việc này cơ bản đã được giải quyết. Là một lãnh đạo nhiều năm và là bạn hợp tác làm ăn. Lâm Đông Hải rất hiểu việc đối nhân xử thế của Trương Nhất Phàm, không khỏi đúng lên kéo tay của hắn ta nói:

- Cậu là ân nhân của Tùng Hải đó! Tôi đại diện cho hơn một triệu người dân ở địa khu Tùng Hải gửi lời cảm ơn đến cậu!

Bởi vì Bạch Văn Thiên nói là khoảng chừng một tuần sẽ tới, Lâm Đông Hải lập tức đứng dậy, mình phải quay về chuẩn bị kỹ lưỡng để tạo ra một môi trường đầu tư thoải mái cho khách.

Bạch Văn Thiên vào ngày mười tháng sáu tới tỉnh Tương, vừa đúng lúc này Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng cũng quay về. Trương Nhất Phàm cùng Bạch Văn Thiên tới Tùng Hải, không ngờ hai người họ gọi điện thoại tới, lúc đó Trương Nhất Phàm đang đi trên đường.

Hà Tiêu Tiêu nói đùa:

- Bọn em về rồi, anh không tới đón thật sao?

Trương Nhất Phàm cười nói:

- Anh đang đi trên đường, đang đi cùng khách đây? Cứ vậy đã đi, bọn em về trước đã đi, anh gọi điện cho Tiểu Phàm. Có gì ngày mai anh mời bọn em dùng bữa nha!

- Phải tối mai sao, món Hoàng Hoa nguội mất, không được đâu tối nay anh phải về liền đó nha!

- Không được thật mà, anh vừa mới tới Tùng Hải, hôm nay chắc chắn là không được rồi.

Nghe thấy Trương Nhất Phàm có vẻ khó xử, Hà Tiêu Tiêu đành phải chấp nhận nói:

- Vậy thì ngày mai đó, về sớm chút nhé, cậu em rể!

Cô bé này gọi mình là gì chứ? Trương Nhất Phàm nghe thấy ba từ cuối cùng rất ngạc nhiên. Cô ấy không ngờ lại dám gọi mình là cậu em rể.

Tuy nhiên “cậu em rể” cách xưng hô này rất là thân thiết, cũng được đó. Thế là Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Đổng Tiểu Phàm để cô ấy chuẩn bị một chút, Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng đã quay về.

Đổng Tiểu Phàm rất hưng phấn cuối cùng có người giúp cô ta nấu ăn rồi. Bao nhiêu năm nay cô ta vẫn rất nhớ mùi vị những món ăn mà Liễu Hồng nấu. Nhưng cô ta không ngờ Hà Tiêu Tiêu cũng cùng tới đây. Nghĩ tới người chị cùng cha khác mẹ này của mình, Đổng Tiểu Phàm có một cảm giác rất kỳ lạ.

Trương Nhất Phàm đi tới Tùng Hải, hắn ta cũng có nói với Đổng Tiểu Phàm là mình đi tới Tùng Hải cũng phải khoảng hai ngày ba ngày gì đó mới quay về. Nhưng thực tế, sau khi tới Tùng Hải thì Lâm Đông Hải lại đứng ở đầu đường cao tốc đón tiếp họ.

Việc thu hút đầu tư như thế này, công tác thị sát không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được. Lần này lại là hai cha con Bạch Văn Thiên đích thân tới, Trương Nhất Phàm thấy ông ta dẫn con trai và trợ lý tới, hắn biết ngay được bây giờ Bạch Văn Thiên đã dốc toàn sức lực vào để bồi dưỡng Bạch Thanh Tùng.

Bởi vậy, hắn lập tức làm việc theo tình huống trước mắt:

- Việc khảo sát này sẽ do Chủ tịch thành phố Lâm cùng mọi người khảo sát, mọi người cứ quan sát từ từ, không cần phải gấp, tôi xin cáo từ trước đây ạ.

Bạch Văn Thiên kéo tay hắn nói:

- Anh bạn à, cậu thật là không trọng nghĩa gì cả, tôi còn muốn đợi đến tối cùng cậu uống vài chén mà, sao cậu có thể trốn đi lúc này được chứ?

Người Đông Bắc thích uống rượu, Trương Nhất Phàm biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của họ, thế là hắn cười cười nói:

- Thật ngại quá, mọi người cũng biết tôi đây là đã vượt qua giới hạn công việc rồi, không thể ở lâu được đâu ạ!

Lâm Đông Hải đoán được hắn ta nhất định quay về là có chuyện gấp, cho nên cũng khuyên vài câu. Bạch Văn Thiên có chút luyến tiếc bắt tay với Trương Nhất Phàm. Nhìn hai người họ giống như anh em kết nghĩa vậy.

Từ Tùng Hải quay trở về, đã là hơn mười một giờ tối rồi. Trương Nhất Phàm cười cười rồi dùng chìa khóa lén mở cửa ra. Phòng khách vẫn còn sáng đèn, từ trên lầu vọng lại tiếng người nói chuyện với nhau.

Nếu không phải hai người Liễu Hồng bọn họ tới thì bình thường vào giờ này Đổng Tiểu Phàm đã ngủ sớm rồi. Từ sau khi mang thai, cô ấy đặc biệt cảm thấy mệt rã rời nên ngủ rất sớm.

Hôm nay chắc là ba người họ đang nói chuyện. Trương Nhất Phàm đang muốn lên lầu để tạo cho ba người họ một sự bất ngờ. Bỗng nhiên nghe thấy từ phòng tắm vọng lại tiếng nước chảy, Trương Nhất Phàm dừng lại, người đang tắm là ai đây?

Hà Tiêu Tiêu hay là Liễu Hồng đây?

Đẩy cửa ra, không ngờ cửa không có khóa. Bọn họ tưởng rằng hôm nay mình sẽ không về, Trương Nhất Phàm cười trộm, lén lút nhìn thoáng vào phòng tắm.

Chỉ thấy một thân hình trắng bóng từ trong phòng tắm, đang tắm dưới vòi nước hoa sen. Đang hăng hái chà chà thân hình quyến rũ của mình. Nhất là lúc cô ta xoay người thì cái mông kia thật là đầy đặn khác lạ, Trương Nhất Phàm có chút kích động.

Cởi bỏ áo khoác nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Liễu Hồng đang tắm đột nhiên cảm thấy trước ngực có vẻ rất chặt. Một bàn tay lớn đã ấn vào bộ ngực đầy đặn của mình. Cô ta kinh ngạc lúc đang muốn hét lên thì miệng đã bị người ta bịt lại.

U u —— Có kẻ trộm vào đây rồi!

Liễu Hồng sợ hãi, giãy dụa muốn quát to lên, không ngờ bên tai phát ra một giọng rất quen thuộc nói:

- Xuỵt! là anh đây mà!

Nghe thấy giọng điệu này, Liễu Hồng cả người mềm nhũn cả, lập tức mất hết sức lực, từ từ ngã vào lòng ngực của Trương Nhất Phàm

Nhìn thấy rõ ràng là gương mặt của Trương Nhất Phàm, cô ta buồn bực oán giân nói:

- Anh dọa chết em rồi, em cứ tưởng là…

- Em tưởng là có người tới cướp sắc phải không?

Trương Nhất Phàm ôm lấy cô ấy muốn ném cô ta vào bồn tắm lớn, Liễu Hồng nói một tiếng:

- Không cần đâu, hay là đứng được rồi!

Trương Nhất Phàm biết, cô ta sợ Đổng Tiểu Phàm sẽ không vui. Bởi vì có rất nhiều người không thích người ta dùng tới bồn tắm của nhà mình. Liễu Hồng chỉ có suy nghĩ đó, chỉ là Trương Nhất Phàm đã cởi hết quần áo của mình, trần truồng ôm lấy Liễu Hồng.

Liễu Hồng chỉ cảm thấy, đằng sau lưng có một sức nén dồn tới, một cái gì đó cứng cứng ở ngay đằng sau mông của cô ta.

Ở trên lầu có Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu đang trên đó đấy? Liễu Hồng rất là căng thẳng nói:

- Anh sẽ không… ồ——

Chưa nói xong, tên Trương Nhất Phàm với sát khí đằng đằng đó đã tiến tới thần tốc, hoàn toàn chen vào cô ta…

Liễu Hồng không kìm nổi mà phát ra tiếng rên rỉ, muốn chết, biến chất rồi! Trời ạ! Làm cho tôi hoàn toàn trầm luân rồi!

Hai tay của Trương Nhất Phàm cứ nắm lấy bộ ngực đầy đặn đó của cô ta không rời, cứ thế mà ra sức động tới.

Liễu Hồng lại chỉ có thể cắn chặt hàm răng, cố gắng không phát ra tiếng động. Cô ta rất sợ, đây là nhà của Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm, nếu bị cô ta phát hiện ra thì biết làm sao đây?

Nghĩ đến đây, tim của Liễu Hồng cứ thế mà đập mạnh hơn. Cô ta chỉ mong rằng Trương Nhất Phàm có thể giải phóng nhanh một chút, để cô ta có thể đi ra ngoài.

- A—— ồ——

Đành chịu sức lực của Trương Nhất Phàm mạnh quá, Liễu Hồng đã vài lần chịu không nổi mà kêu lên, mỗi lần không khống chế được kêu to, đều làm cho Liễu Hồng hết hồn. Trương Nhất Phàm cũng có chút lo lắng, Liễu Hồng kêu như vậy có khi nào sẽ làm khinh động tới người ở trên lầu. Thế là hắn ta giơ tay lên lấy một miếng vải nhét vào miệng của Liễu Hồng.

- Ừ ừ——

Sao đột nhiên Liễu Hồng ngửi thấy một mùi khai, tròng mắt cố gắng nhìn xuống, trời ạ! Đây không phải là quần lót mà mình mới thay ra sao?

Liễu Hồng xấu hổ muốn chết. Nhưng lại không dám nhổ nó ra. Chỉ đành cắn chặt quần lót mình mới thay, vẻ mặt cầu xin lại để Trương Nhất Phàm giày vò mình.

Ở trên lầu có tổng cộng năm phòng, ba phòng ngủ, một phòng sách và còn có một phòng khách lớn nữa. Thời gian bình thường, vài người cũng có thể ở trên lầu nói chuyện, chơi các tiết mục khác.

Hà Tiêu Tiêu đang nói chuyện với Đổng Tiểu Phàm. Thấy cũng sắp tới mười hai giờ rồi, sao Liễu Hồng này vẫn chưa tắm xong chứ? Hà Tiêu Tiêu nói thầm một câu:

- Em ngủ trước đi, để chị đi xem thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.