Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Chương 46: Giữ em lại bên mình




Hoàng Phủ Cẩn tâm thần chấn động,“Phát bệnh? Không phải còn hai tháng nữa sao?”

Diệp công công có loại quái bệnh, bọn họ nghiên cứu có thể là do trúng độc, lúc trước hàng năm sẽ phát tác năm lần, sau lại trải qua sự cố gắng của mọi người, số lần giảm bớt, hiện tại hàng năm chỉ phát tác một lần.

Đó là lúc cuối mùa xuân hàng năm.

Lưu Niên vội la lên:“Thiếu gia, ta hoài nghi có người phá rối.”

Hoàng Phủ Cẩn lập tức dẫn dắt mọi người xuống núi, hỏi một chút, người luôn ở bên canh giữ ở Diệp công công cũng không biết lí do, Diệp công công chỉ luôn nhốt mình ở trong phòng ai cũng không được phép bước vào.

Một hàng mấy người bay như tên bắn xuống núi, sau đó thẳng một đường tiến vào thành, trời đã sáng, thành phố đã dần dần thức tỉnh.

Tô Mạt vội ngăn lại bọn họ,“Như vậy không được, để Lưu Niên ẩn nấp đi, không thể theo chúng ta, mặt khác Lưu Vân Lưu Hỏa, nếu có người hỏi các ngươi, thì nói chúng ta cả một đêm đều ở Tây Sơn xem mặt trời mọc.”

Mấy người lập tức đáp ứng.

Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt trong khuỷu tay nhưng thân hình không chút nào chịu lực cản, Lưu Vân cùng Lưu Hỏa đều bị hắn để lại phía sau.

Hắn nhảy từ ngõ nhỏ, con hẻm cùng với trên nóc nhà người ta bay đi, thậm chí còn lấy đỉnh mái đình trong hồ nước hay đỉnh thuyền làm điểm tựa để nhún nhảy lướt như bay.

Có người mơ hồ nhìn thấy một người phi thân bay qua, nhưng nhìn kĩ lại thì không thấy đâu, chỉ nghĩ là mình bị hoa mắt .

Hoàng Phủ Cẩn luôn tìm đường gần, có đường liền đi, không có đường thì vượt tường, bằng tốc độ nhanh nhất về tới nội thành.

Bàn tay nhỏ bé của Tô Mạt sờ sờ cái trán của hắn, mồ hôi âm ỉ, nàng nhẹ giọng nói:“Hiện tại ta không tiện đi qua, cho ta xuống ở Hương lâu.”

Nếu không phải nội lực hắn kỹ càng, hơi thở lâu dài, vừa chạy như điên một mạch như vậy, sẽ kiệt lực mà chết.

Hy vọng Lưu Vân hai người đó tự biết sức lực bản thân mà làm

.

Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng gắt gao, lưu luyến không rời, nhưng vẫn đáp ứng, đem nàng đưa đi tới phòng ngủ trên lầu hai của Hương lâu.

Tô Mạt hướng hắn cười,“Mau đi đi.” Sau đó xoay người vào phòng, hướng hắn vẫy tay.

Hắn đứng ở trên cột lan can, nhìn nàng vào nhà mới phi thân rời đi.

Tô Mạt đánh thức hai nha đầu ở Hương lâu chuyên môn hầu hạ nàng, hai người kia thấy nàng cũng không phải rất kinh ngạc, không hỏi nhiều, chỉ hầu hạ Tô Mạt rửa mặt thay quần áo.

Hết thảy thu thập xong xuôi, Tô Mạt ngồi ngay ngắn ở tháp thượng, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt như gợn sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.