Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 62: Ngoại truyện 2




Lúc hắn nói xong những lời này, nhìn thấy Từ Như Ý lộ ra một nụ cười thân mật hiền hòa.

Giống như sau một đêm xuân phong nở rộ ra đóa hoa đẹp nhất, tươi đẹp kiều diễm như thế. Khiến cho tâm người đàn ông vừa động.

Từ Như Ý bỏ thìa qua, từ cái bóp nhỏ mang theo trong tay lấy ra ví tiền, mở ra.

Từ bên trong rút ra mấy tờ tiền mặt đặt ở đáy ly, cô đứng dậy hơi hơi cúi đầu, thái độ chân thành:"Vậy tôi trước hết cám ơn Bạch thiếu gia."

Bộ dáng của cô mềm mại ưu nhã nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Bạch Diệc Khả nhìn ngây người.

"Vân Hải thật sự không có ánh mắt. Một vị đại tiểu thư thú vị như vậy lại không muốn, đuổi theo cái đậu nha lót dạ gì đó, haizz......"

Bạch Diệc Khả thì thào tự nói.

Anh ta tin tưởng, người luôn thay đổi, Tô đại thiếu gia ăn quen sơn hào hải vị nên mới đổi sang rượu nhắm, sẽ lại thích trân phẩm mà hắn từng khinh thường.

Thời điểm Từ Như Ý đi ra, thì nhìn thấy Tô Vân Hải ánh mắt âm trầm.

Đem cô đẩy vào một góc, Tô Vân Hải mắt thâm thúy bức thẳng vào hai mắt Từ Như Ý, muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của cô.

"Cô đi tìm cậu ta, có ý đồ gì?" cô gái này là muốn đi đường cong để tiếp cận hắn, còn muốn đem mục tiêu chuyển hướng về phía anh em tốt nhất của hắn!

Từ Như Ý vân đạm phong khinh nói:"Xin lỗi, chuyện này cùng anh không có quan hệ."

"Cậu ấy là anh em tốt nhất của tôi, cô tốt nhất không nên trêu chọc cậu ta!"

"Tô đại thiếu gia, anh quản quá rộng rồi."

Tô Vân Hải phẫn nộ. Hắn đưa tay, muốn bắt được cánh tay cô, lại bị Từ Như Ý hung hăng chụp được.

"Tô Vân Hải, tôi không phải là người có thể mặc cho anh bóp bẹp giống như viên thánh khiết Bạch Liên Liễu Lan Nhân kia. Nếu anh lại đối với tôi nói lời phi lễ, tôi sẽ tố cáo anh ức hiếp người quá đáng." Cô quyến rũ cười, xoay người.

Mười nguyệt gió thu phơ phất, Từ Như Ý mặc váy dài màu trắng, phong cách thay đổi hoàn toàn, trở nên hào phóng mà thanh tú.

Đối mặt với Từ Như Ý không còn đối với hắn đánh chết không đi, Tô Vân Hải lại cảm thấy thất lạc.

Hắn đi vào, đối với Bạch Diệc Khả đang thản nhiên uống cà phê, mắt phượng nguy hiểm híp lại:"cô ấy cùng cậu nói cái gì?"

Bạch Diệc Khả đầu cũng không nâng, trả lời:"cô ấy muốn tôi hứa hẹn, nếu cậu muốn cùng Bạch gia liên thủ đả đảo Từ gia, tôi nhất định phải đứng ra phản đối."

Tô Vân Hải hô hấp cứng lại.

Tại thời điểm lúc nãy, hắn thực sự có ý nghĩ như vậy! không nghĩ tới, ngay cả việc này cũng bị Từ Như Ý nhìn thấu!

Đương nhiên, hắn không có ý muốn phá đổ Từ gia chân chính, chỉ muốn nhìn Từ Như Ý trước sau như một có còn bền gan vững chí, muốn nhìn cô yếu thế trước mặt bản thân.

Sau đó? Hắn cũng không biết. Nội tâm cực kỳ rối loạn.

Người phụ nữ đáng chết này! Vậy mà lại giảo hoạt như thế!

"Vân Hải, cậu sẽ không thật sự đối cô ấy muốn làm cái gì chứ?" Bạch Diệc Khả cúi đầu trầm tư.

Tô Vân Hải nhìn hắn, biết ý tưởng ngây thơ này không có khả năng thực hiện. Từ Như Ý có thể nghĩ đến Bạch Diệc Khả này, cũng nhất định tại các phương diện khác chuẩn bị chu toàn thật tốt.

Hắn lắc đầu,"Đương nhiên sẽ không."

"Vậy thì tốt. Đúng, đóa bạch liên hoa của cậu đâu? Còn chưa đuổi tới tay sao?"

"Không liên quan đến chuyện của cậu." Tô Vân Hải chỉ nói như thế. Bỏ lại Bạch Diệc Khả kinh ngạc, xoay người đi.

Phân phó người chuyển một chút tiền đến tài khoản bệnh viện cho ba Liễu Lan Nhân, hắn liền không có hỏi qua.

Một tháng qua, Liễu Lan Nhân cũng không có xuất hiện ở trước mặt hắn.

Đổi lại là lúc trước, Tô Vân Hải sẽ phẫn nộ, sẽ đi tự mình tìm cô ta chất vấn.

Nhưng hiện tại, cô ta tới hay không cũng không có thể gợi ra một chút gợn sóng trong nội tâm của hắn.

Đàn ông đều là như thế này, không chiếm được mới là tốt nhất. Một khi thứ gì đó [ bao gồm cả người ] trở nên rẻ mạt, lại dẫn không nổi một chút hứng thú của hắn.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.