Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 37




Đệ tam thập bát thoại

1

Non sông phàm trần, đều là Vô Tướng.

- -------------------------------

Vô Tướng Giản tựa như một cái miệng lớn đỏ như máu của thú dữ, một khi đã bước vào trong bụng mãnh thú, sẽ dần dần bị ăn mòn, cho đến khi chỉ còn lại xương trắng. Không, Vô Tướng Giản còn đáng sợ hơn thế, trong bụng mãnh thú còn có hài cốt, nhưng cảnh trước mắt chỉ có hoa trên núi rực rỡ, bướm trắng bay lượn trong gió, ngoài ra không còn thứ gì khác. Tất cả tạo thành một bức họa xinh đẹp nhất cũng quỷ dị nhất, mỗi một giây phút đều ăn mòn ý chí của người ta.

Đến lần thứ một trăm khi bọn họ lại đi qua một con đường cũ đã từng đi trước đó, rốt cuộc Yêu Hồ không chịu đi nữa.

Vào trong Vô Tướng Giản yêu lực bị mất hết, Yêu Hồ gắng gượng duy trì được hình người đã là không dễ, bây giờ y chỉ cảm thấy mình giống như một con diều, Đại Thiên Cẩu kéo y đi đâu y liền theo đó. Từ sáng sớm y đã biết nơi này nguy hiểm, nhưng sau khi tình cờ gặp được Đại Thiên Cẩu tựa như thấy hy vọng, toàn bộ sự cảnh giác đã buông lỏng hết.

Nhưng loanh quanh trong Vô Tướng Giản càng lâu, tâm trạng vất vả lắm mới buông lỏng của Yêu Hồ lại trở nên trầm trọng, y nhìn phong cảnh lặp lại hết lần này đến lần khác, thầm cảm thấy hi vọng có thể ra khỏi Vô Tướng Giản càng trở nên xa vời

Y lén liếc nhìn sắc mặt Đại Thiên Cẩu, vẫn là một vẻ băng sơn không rõ vui giận, nhưng bước chân Đại Thiên Cẩu chậm lại, ánh mắt quan tâm của hắn vĩnh viễn khóa trên người Yêu Hồ, ngay cả bàn tay nắm lấy tay y lúc này cũng vô cùng ấm áp, ấm áp truyền vào trong lòng Yêu Hồ.

Không khỏi khiến cho hồ ly nào đó quên mất cả xa cách trước đây, thậm chí quên mất chính mình vốn đã định giết Đại Thiên Cẩu, trong lòng y dâng lên cảm giác thỏa mãn, chỉ hi vọng nam nhân trước mắt có thể sống sót ra khỏi đây

Vì vậy Yêu Hồ không chịu đi nữa, buông tay Đại Thiên Cẩu, làm ầm ĩ lên, mắng Đại Thiên Cẩu không biết dẫn đường.

Y nói y không đi nữa

Y nói Đại Thiên Cẩu đúng là một tên ngốc không biết đường, đi theo hắn chỉ lạc đường thêm

Y nói bây giờ hai người tách ra đi

Y nghĩ thầm dưới đáy lòng, dù thế nào cũng là một trong tam đại yêu, không mang theo trói buộc mới có thể thoát khỏi

Thế nhưng Đại Thiên Cẩu giống như keo da trâu, cứ mỗi lần Yêu Hồ bỏ tay hắn ra, lại bị Đại Thiên Cẩu nắm lại lần nữa

Tiểu hồ ly giận mà không có chỗ trút, chỉ tay vào Đại Thiên Cẩu: "Ngươi! Ngươi! Đây chính là cơ hội cho ngươi sống sót, ngươi cứ như vậy bỏ qua không cần sao"

- Ta biết

Đại Thiên Cẩu nắm tay Yêu Hồ thật chặt, nét mặt vẫn ung dung nhàn nhã như cũ, không có chút rung động nào

Trái lại, Yêu Hồ lại đỏ mặt trước

2

Hai người náo loạn một hồi, ý muốn hi sinh bản thân của Yêu Hồ cũng bị Đại Thiên Cẩu mài mòn gần hết, y thở dài, nhìn biển hoa nở rộ khắp nơi, hỏi: "Nếu thật sự không thoát được thì sao?"

- Sẽ thoát được thôi - Đại Thiên Cẩu nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, dùng răng nanh khẽ cắn lên vành tai mẫn cảm của Yêu Hồ - Vô Tướng Giản cũng không phải hư vô, mà vẫn là một nơi ở tại thế gian của chúng sinh

- Tiểu sinh hỏi là nếu chẳng may

- Ở trên núi nhìn hoa nở rực rỡ cùng người yêu trải qua quãng đời còn lại, cuộc đời này cũng không tiếc.

Yêu Hồ rời khỏi vòng tay Đại Thiên Cẩu, ngồi xuống đất ngắt một đóa hoa dại đưa cho Đại Thiên Cẩu, nhếch miệng: "Nghe vậy thật không giống ngươi lắm"

- Ngươi không nghĩ là ta nói thật sao

Tiểu hồ ly nhướn mày nhìn lướt qua Đại Thiên Cẩu, lại gần hạ xuống một nụ hôn bên gò má y: "Ta biết"

Trong mắt y lại chứa đầy lạnh lẽo

Đại Thiên Cẩu càng đối tốt với y, khiến nội tâm Yêu Hồ lại mắc lại bệnh cũ, luôn mơ hồ cảm thấy lời tâm tình giữa hai người giống như nâng ly cạn chén, ngươi tới ta đi trên bàn rượu, lưu loát như mây bay nước chảy, thế nhưng ai có thể phân rõ câu nào là hư tình giả ý, câu nào là thật lòng thật dạ

Ngươi nói thật, nhưng đối phương chưa chắc cũng nói thật, cũng chưa chắc sẽ tin ngươi nói thật.

Yêu Hồ cảm thấy mình lại rơi vào vòng xoáy nỗi sợ một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, chợt thấy tay mình bị Đại Thiên Cẩu nắm lấy, thân thể bị hắn kéo ra sau lưng

Đại Thiên Cẩu nhìn cách đó không xa, lạnh lùng nói: "Có nguy hiểm"

Yêu Hồ cũng nhìn theo, vẫn là hoa nở rực rỡ khắp nơi trên đất, nhưng bông hoa trên tay Đại Thiên Cẩu cầm kia, lại dần dần bốc cháy từ trên xuống, ở trên tay hắn tan thành tro bụi

Bỗng chốc phong vân thay đổi, mưa tuyết buông xuống, hoa vẫn nở rộ, thế nhưng khắp núi rực rỡ cũng không thể che giấu được sát khí đang vây quanh.

Vẻ mặt Yêu Hồ trở nên nghiêm trọng, để ý động tĩnh bốn phía, lại nghe thấy một giọng người không ra người quỷ không ra quỷ từ bốn phương tám hướng truyền đến, thanh âm kia chói tai, thê lương, xuyên thẳng vào lòng người, muốn tránh cũng không thể tránh

Nếu nói ban đầu là phong lưu sát, chẳng qua đều là thiên đạo pháp

Muôn hồng nghìn tía, không ngớt phấn hà, đều hóa thành bồ đề hoa phía tây

Tình ý sao có thể giả bộ

3

Yêu Hồ hít ngược vào một hơi lạnh, lúc này mới nhận ra đó chính là một khúc lời kịch "Đại Viên Mãn"

Y không khỏi nắm lấy cánh tay Đại Thiên Cẩu, giọng vô cùng nhẹ: "Ngươi nghe thấy không?"

Đại Thiên Cẩu quay đầu nhìn y, đưa tay đặt lên mu bàn tay của Yêu Hồ, kiên nhẫn hỏi: "Ngươi nghe thấy gì?"

Lại thấy từ phía xa xa có bóng đen mơ hồ lại gần, nhìn dáng vẻ, không giống như hình người, mà Đại Thiên Cẩu lại giống như không thấy, chỉ quan tâm nhìn y.

Lòng Yêu Hồ lạnh thêm vài phần, lúc này ngược lại trấn định hơn, thầm tự hiểu hung hiểm này là hướng về mình, chỉ nhìn chằm chằm cái bóng đang loạng choạng tiến đến, âm thầm tính toán nên đối phó thế nào. Yêu lực của y đã mất hết, Đại Thiên Cẩu lại không nhìn thấy ma vật, lúc này nếu muốn sống, so với liều mạng, chi bằng tạm trốn đi.

Cái bóng kia càng ngày càng gần, Yêu Hồ mới phát hiện, cái giọng chói tai đáng sợ kia chính là do ma vật phát ra, càng lúc càng bi ai tuyệt vọng, giữa bầu trời sấm chớp đùng đùng cũng vô cùng kinh tâm.

Yêu Hồ muốn nhìn rõ dáng dấp của ma vật, muốn biết Vô Tướng Giản này có gì cổ quái, vì sao chỉ chĩa về y. Một khi đã nhìn rõ, y sẽ kéo Đại Thiên Cẩu chạy đi

- Đại Thiên Cẩu, ngươi hãy nghe cho kỹ, đợi lát nữa tiểu sinh vừa nói chạy... - Yêu Hồ nói được nửa câu, chợt không nói ra miệng được nữa

Nhờ sấm sét nơi chân trời, Yêu Hồ thấy được rõ hình dạng của bóng đen.

Y vốn nghĩ rằng đó không phải hình người, lúc này mới nhận ra nó cũng mang hình người, chỉ là tay chân như bị vật nặng ép gãy, xương tay xương chân vặn vẹo nhô ra, toàn thân máu thịt be bét, nó dùng một tư thế vô cùng quỷ dị, dùng cả tay lẫn chân bò tới hướng hai người, trong miệng vẫn không ngừng đọc:

"Nếu nói ban đầu là phong lưu sát, chẳng qua đều là thiên đạo pháp

Muôn hồng nghìn tía, không ngớt phấn hà, đều hóa thành bồ đề hoa phía tây"

Đại Thiên Cẩu thấy sắc mặt Yêu Hồ khó coi dị thường, vội vàng ôm người vào lòng, ôn nhu hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Yêu Hồ mở miệng, nhưng không biết nên nói sao.

Ở trong chớp mắt sấm chớp lóe lên, y nhìn thấy không chỉ là thân hình của ma vật, nhìn rõ hơn cả chính là tướng mạo của nó --- đó chính là một khuôn mặt, giống mình y như đúc

Mà ma vật mang khuôn mặt tương tự với Yêu Hồ đang mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Đại Thiên Cẩu đang ôm y, chậm rãi đọc

"Tình ý, sao có thể giả bộ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.