Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi

Chương 28




Editor: Shiyu​Thư viện Mai Sơn luôn khuyến khích học sinh tự lực cánh sinh, bọn nha hoàn, gã sai vặt không được phép vô cớ bước vào sơn môn. San Nương không muốn để đám Tam Hòa lãng phí thời gian đợi ngoài cổng, bèn dặn họ canh giờ đến đón nàng. Nhưng vì hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, nàng lại bị Lâm lão phu nhân sai đến chỗ đại giảng đường hỗ trợ, nên thời gian nàng đi ra sớm hơn thời gian hẹn rất nhiều.

Cũng may nàng mới mượn Lâm Như Trĩ một cuốn Tây Di du ký, thế là ngồi trong đình bên sườn núi, vừa xem du ký, vừa chờ người nhà đến đón.

Đây là quyển du ký miêu tả những phong tục thủy thổ của các quốc gia phương Tây. San Nương đang tập trung xem, đột nhiên nghe được có người kêu một tiếng “Trường Khanh” ở cách đó không xa.

Nàng ngẩng đầu lên liền thấy dưới sườn núi, Viên Trường Khanh đang đứng bên cạnh cổng chào thạch điêu kia nhìn nàng.

Thấy nàng ngẩng đầu, hắn nhanh chóng nghiêng đầu nhưng rốt cuộc chậm mộtbước, vẫn để hai người đối mắt với nhau trong phút chốc.

Nếu hắn có thể thản nhiên nhìn San Nương, thì nàng sẽ không suy nghĩ lung tung. Nhưng hắn như có tật giật mình ấy, không khỏi làm nàng chớp mắt một cái. San Nương nghiêng đầu nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không nghĩ ra hắn đang diễn tuồng gì, bèn đặt để sách xuống đứng dậy, từ trên cao nhìn chỗ cổng chào thạch điêu kia.

Người gọi Viên Trường Khanh là Lâm Như Đình.

Lâm Như Đình không nhìn thấy San Nương ở trong đình. hắn vội vàng đến bên cạnh Viên Trường Khanh, nói: “Còn tưởng đệ đi rồi. sự kiện kia ta đã suy nghĩ, nếu chúng ta không có một cái cớ thích hợp thì rất dễ đánh rắn động cỏ…”

“Sư huynh!” Đột nhiên Viên Trường Khanh giơ tay lên ngăn Lâm Như Đình, lại ngầm thoáng nhìn xung quanh, đáp: “Sư huynh đừng vội, ta cũng nghĩ đến vấn đề huynh nói. Hơn nữa ta đã nghĩ ra một cách, chẳng qua được hay không còn phải trao đổi với sư huynh thử.”

Lúc này Lâm Như Đình mới nhận ra mình quá nóng lòng rồi, bèn cười nhìn chung quanh. Vì vậy, hắn mới nhìn thấy San Nương ở trong đình.

“Thập tam cô nương,” hắn vội đi tới thi lễ với San Nương, hỏi: “Sao cô nương lại ở đây?”

San Nương đáp lễ, cười trả lời: “đang đợi người nhà đến đón.”

Lâm Như Đình hỏi tiếp: “A Như lại chưa đi, nếu không bảo xe muội ấy đưa cô nương một đoạn đường?”

San Nương lắc đầu: “Ta vốn hẹn với người nhà rồi, chẳng qua ta ra sớm thôi.” Nàng nói tiếp, “Lâm học trưởng và Viên sư huynh cứ làm việc của mình đi, ta ở chỗ này không có gì, xung quanh vẫn có người mà.”

San Nương và Lâm Như Đình lại hàn huyên vài câu rồi tách ra.

Mà từ đầu đến cuối, Viên Trường Khanh tựa như pho tượng vậy, trầm mặc đứng sau lưng Lâm Như Đình. Vẻ mặt hắn bình tĩnh không gợn sóng, thay vì nói là bình tĩnh, chẳng thà nói là xa cách đúng hơn —— Đây mới là Viên đại học sĩ trong trí nhớ của San Nương!

Có điều lúc hai bên chào tạm biệt, bỗng nhiên Viên Trường Khanh xoay người nhìn San Nương một cái. Lúc này San Nương mới phát hiện thì ra đuôi mắt hắn luôn hơi nhếch lên không rõ. Dù trên cằm hắn chưa xuất hiện đường rãnh nông, nhưng vẫn xem như một nụ cười mỉm.

San Nương lập tức giật mình. Lại một lần nữa, thiếu niên Viên Trường Khanh trước mắt lật đổ hình ảnh Viên đại học sĩ đã khắc gần như rất sâu trong đầu nàng.

Cho đến khi xe ngựa trong nhà đến đón, nàng được Tam Hòa dìu lên xe, đầu óc nàng vẫn thỉnh thoảng luân phiên hiện ra hai Viên Trường Khanh hoàn toàn khác biệt. mộtcay nghiệt thận trọng, một non nớt không lưu loát; một trí tuệ gần như yêu quái, mộtngốc nghếch bị nàng cười đến mức tay chân luống cuống… rõ ràng cùng một người, nhưng cảm giác như hai người hoàn toàn khác biệt.

Nghĩ đến bộ dạng bị nàng cười đến khốn đốn tay chân luống cuống, San Nương nhịn không được lại nở nụ cười —— Nàng cũng không ý thức được chính từ lúc này, nàng dần dần không còn đánh đồng Viên Trường Khanh trước mắt với người trong trí nhớ kia nữa.

Đợi đến khi về đến nhà, nàng mới phát hiện đại quản gia Quế Thúc rốt cuộc đích thân đứng dưới xe ngựa đợi nàng.

“Có phải ta nên được sủng mà sợ hãi không.” San Nương nói thầm, vịn tay Tam Hòa xuống xe.

Quế Thúc tiến lên thỉnh an, sau khi tán gẫu vài câu, đột nhiên ông híp mắt cười nói: “Nhũ mẫu của cô nương đã trở lại.”

Tuy hôm nay là ngày nghỉ, nhưng vì San Nương phải đến học lý hỗ trợ nên cho nhũ mẫu nghỉ, để bà về nhà một chuyến. Quế Thúc chợt nói một câu như vậy khiến lòng San Nương khẽ động, nàng ngẩng đầu nhìn Quế Thúc.

Song Quế Thúc làm như mình chỉ nổi hứng nói một câu bâng quơ thôi, chẳng mấy chốc lại nói sang chuyện khác.

San Nương không khỏi nhíu mày.

Dọc đường đưa San Nương vào cửa hông phía Tây, Quế Thúc lại đánh trống lảng chuyện tầm phào một hồi mới cung kính lui xuống.

San Nương quay đầu nhìn bóng lưng ông, hỏi Tam Hòa: “Nhũ mẫu trở về có gì khác thường không?”

Tam Hòa suy nghĩ một lát, “không nhìn ra có gì ạ.” Lại nói, “Chẳng qua có lần nào ma ma về nhà mà vui vẻ đâu.” nói xong nàng ấy thở dài.

Lý ma ma là con dâu nuôi từ bé, từ nhỏ đã nhận hết mọi cực khổ, sau này cơ duyên xảo hợp vào phủ làm nhũ mẫu cho San Nương. Mẹ chồng và chồng bà đều phải dựa vào bà kiếm tiền nuôi cả gia đình, mới dần dần không ngược đãi bà. Dù vậy, ông chồng vô liêm sỉ của bà cứ gặp là động thủ, lần trước suýt nữa đánh bà ngay trước mặt San Nương.

San Nương nhíu mày nhớ lại kiếp trước, nàng không biết đứa bé kia mấy tuổi, cũng không biết từ khi nào trong nhà nhũ mẫu nhắc tới chuyện nhận con thừa tự với nhũ mẫu, nàng nghĩ hẳn thời điểm chưa tới…

Song ngay cả Viên Trường Khanh cũng khác với dáng dấp trong ký ức nàng, thìchuyện của nhũ mẫu chưa chắc giống như kiếp trước. San Nương không yên tâm lắc đầu, vừa định nhấc chân chạy về Xuân Thâm Uyển, bỗng nhiên thấy ca ca nàng hấp tấp chạy ra khỏi viện của hắn, suýt va vào nàng.

Hầu Thụy không ngờ có thể đụng độ San Nương ở đây, “Ơ” một tiếng, sau đó xoay người rút về viện của hắn.

Nhưng trong khoảnh khắc lộn xộn này, San Nương vẫn trông thấy một con mắt bầm tím của hắn, cho nên nàng đuổi theo.

Hầu Thụy nghe có tiếng bước chân sau lưng, vội vàng co cẳng chạy về phòng, lại “Cạch” một tiếng đóng cửa lại, trực tiếp nhốt San Nương ngoài cửa.

San Nương đuổi theo, đập cửa nói: “Huynh giấu cũng vô dụng, ta nhìn thấy rồi. Huynh lén lút chạy ra ngoài, còn đánh nhau với người ta!”

Hầu Thụy vừa nghe thế vội vàng mở cửa, một tay kéo San Nương vào phòng, mộtngón tay đặt trên môi: “Suỵt, nói nhỏ chút, muội muốn hại ta lại bị phạt quỳ từ đường sao?”

Đầu tiên San Nương lườm hắn, sau đó kéo hắn ngồi xuống ghế, lại giữ mặt hắn nhìn con mắt bầm kia: “Huynh cũng biết sợ à! Huynh còn đang bị cấm túc đó! Chuồn ra ngoài thì thôi, lại còn đánh nhau với người ta. Đánh nhau cũng được đi, trên mặt lại mang dấu. Cho dù ta không nói, huynh cho rằng lão gia phu nhân không thấy hả?”

“Muội không nói thì lão gia và phu nhân đâu nhìn thấy.” Hầu Thụy mạnh miệng. Lớn chừng này, trừ nhũ mẫu ra không ai quan tâm Hầu Thụy đến vậy. Hầu Thụy cực kỳ mất tự nhiên muốn tránh, song tránh không được San Nương mạnh mẽ. Nàng dứt khoát giữ chặt đầu hắn, vừa gọi người múc nước lấy thuốc cao, vừa cẩn thận sờ vết thương hỏi: “Chỉ có chỗ này thôi ư? Còn chỗ nào bị thương không?”

"Chỉ có chỗ này.” Hầu Thụy mất tự nhiên ngồi đó, lại nói: “không sao đâu, nhũ mẫu bôi thuốc cho ta rồi, ta nhất thời sơ ý… sizz!”

San Nương vội rút tay về, trừng mắt nhìn hắn nói: “Té ra huynh còn biết đau à! Cứ tưởng huynh không biết chứ.” Sau đó nàng tiếp nhận khăn và thuốc cao từ tay nha hoàn, vừa giúp hắn xử lý vết thương vừa liên tục quở trách hắn. “Huynh đã mười sáu rồi không phải mười hay sáu tuổi, cả ngày ở bên ngoài lăn lộn vớ vẩn làm cái gì? Nếu huynh thực sự thích võ thì phải nghiêm túc học binh thư sách lược, dù sau này nhập ngũ cũng có đường ra. Nhưng ta thấy huynh chỉ thích đánh nhau gây sự thôi… khôngđúng, phải nói là huynh thích bị người ta nâng làm lão đại. Nhưng huynh tính là lão đại gì? Người trên đường thấy huynh đều xem huynh như côn đồ. Còn đám huynh đệ của huynh, ta thấy bọn họ chỉ đang lừa huynh đãi ăn uống, lừa huynh làm tay chân cho họ thôi. Mà huynh lại không biết, còn đắc chí cho rằng mình thật sự là lão đại. Cái đám gọi là huynh đệ của huynh không chừng ngầm cười nhạo sau lưng huynh đấy…”

Lúc San Nương nói vậy, trong đầu nàng thực ra vô thức nghĩ đến Viên Trương Khanh cùng tuổi với Hầu Thụy. Viên Trường Khanh mười sáu tuổi mặc dù chưa giỏi giang như sau này, song so với bạn cùng lứa, hắn vẫn là ‘con nhà người ta’. Hầu Thụy so với Viên Trường Khanh, dứt khoát không đáng chú ý.

Nàng không cẩn thận lại phát bệnh cũ, xem Hầu Thụy như con trai mà dạy dỗ. Đương nhiên Hầu Thụy đâu chịu nổi, đã đổi sắc mặt từ lâu. Nếu không phải vì biết San Nương đang quan tâm hắn, thì hắn sớm nổi giận rồi. Nhưng hắn không lên tiếng, San Nương lại càng lúc càng không thu liễm, còn càng nói càng quá đáng. Vốn trong lòng hắn có chút cảm động, lúc này đã bị mấy lời dong dài của nàng thổi bay không còn tăm hơi. Trong lúc không thể nhịn được nữa, đột nhiên hắn đứng lên, không khách sáo nắm vai San Nương, trực tiếp đẩy nàng ra khỏi cửa, tức giận nói: “Muội bớt lải nhải đi! Muội biết đám huynh đệ đó của ta sao? Con mắt nào của muội thấy họ lừa ta để được ăn uống? Tình nghĩa huynh đệ giữa bọn ta, con ranh như muội sao hiểu nỗi?”

hắn trở tay giữ hai cánh cửa, chỉ thò đầu ra nói: “Ta thích làm côn đô đó, thì sao? Cảm thấy ta làm mất mặt muội hả? Cả ngày muội đều giả mù sa mưa với thiên hạ, ta còn chưa chê muội mất mặt, thì muội lại quản ta!”

nói xong, “Cạch” đóng cửa lại.

Sững sờ nhìn hai cánh cửa khép lại, San Nương yên lặng chớp mắt rất lâu. Đến lúc này nàng mới phản ứng kịp nàng lại tái phát bệnh cũ của kiếp trước… Ở kiếp trước, nàng cũng như thế, luôn cho rằng nàng một lòng tốt cho người ta thì có thể không cố kỵ cảm nhận của người ta, thích nói sao thì nói…

Hoàng ma ma, nhũ mẫu của Hầu Thụy vốn không biết nói chuyện, thấy San Nương bị Hầu Thụy đẩy ra, bà chỉ biết hoảng loạn xoa xoa tay, lúng ta lúng túng giải thích: “cô, cô nương đừng nóng giận, tính tình đại gia chúng ta chính là thế. cô nương tuyệt đối đừng để trong lòng…”

San Nương phất phất tay ý bảo Hoàng ma ma tránh qua một bên, nàng bước đến gõ cửa nói với Hầu Thụy đang ở bên trong: “Ca ca, huynh đừng nóng giận, ta sai rồi, ta không nên nói quá đáng vậy. Ca ca nói đúng, ta không biết các bằng hữu của huynh, không nên nói bọn họ như thế. Ca ca đừng giận, ta xin lỗi huynh.” nói xong, cách mộtcánh cửa, nàng khuỵ gối hành lễ với Hầu Thụy.

Hầu Thụy cũng không bước ra. Cách khe cửa, hắn thấy San Nương thực sự cúi đầu với hắn, không khỏi vô cùng kinh ngạc. Tuy nói huynh muội bọn họ không cùng nhau lớn lên, nhưng dầu gì cũng biết tính nhau. hắn đương nhiên biết cái tính không đụng tường sẽ không quay đầu của San Nương, giờ lại nghe được nàng chủ động xin lỗi hắn, nhịn không được mở cửa ra.

Do đó, hai huynh muội một đứng bên trong, một đứng ngoài cửa, trầm mặc nhìn nhau một hồi.

San Nương nở một nụ cười lấy lòng với Hầu Thụy, vừa định nói xin lỗi lần nữa đã thấy Hầu Thụy khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Cho dù muội muốn khuyên ta cũng phải chú ý phương pháp cách thức. Dẫu sao ta cũng là ca ca muội!”

San Nương: "..."

Chính vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng khóc thét như heo bị chọc tiết vang khắp Ngũ phủ. đã hơn một tháng không nghe Tiểu Bàn Tử khóc như vậy, San Nương thoáng ngẩn ngơ mới phản ứng kịp. Hai huynh muội đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó chạy vội đến tiểu viện của Tiểu Bàn Tử.

Lúc vừa xông vào, Tiểu Bàn Tử đang ngồi trên ghế, miệng đầy máu, tay còn cầm mộtkhối bánh hoa quế dính máu. Nhũ mẫu của hắn cũng không hiểu vì sao tiểu tử này khóc, đang lo lắng bưng mặt của Tiểu Bàn Tử để nhìn vào miệng hắn.

Mặc dù Tiểu Bàn Tử khóc nhưng ánh mắt không nhàn rỗi, lúc hắn thấy tỷ tỷ mà mình thích nhất đến, hắn lập tức không cần nhũ mẫu nữa, nhảy xuống ghế nhào về phía San Nương.

San Nương vội vàng ôm hắn, hỏi dồn: “Sao thế, làm sao vậy?”

Lúc này nhũ mẫu đã biết xảy ra chuyện gì, bà cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất một lát, sau đó nhặt một chiếc răng dính máu từ dưới đất lên, cười nói: “Nhị gia thay răng đấy ạ.”

Nâng mặt Tiểu Bàn Tử lên, San Nương và Hầu Thụy nhìn miệng hắn, khéo sao, thiếu ngay chiếc răng cửa.

Lúc này Hầu Thụy không chút khách sáo cười ha hả, chỉ vào Hầu Quyết nói: “Mất mộtchiếc răng cũng có thể khóc kinh thiên động địa tới thế, ta còn tưởng đệ bị lão hổ cắn!”

đang nói, Ngũ lão gia và Ngũ phu nhân nghe được động tĩnh cũng chạy đến. Ngũ phu nhân gấp gáp kéo Tiểu Bàn Tử qua dỗ dành an ủi hồi lâu, Ngũ lão gia thì vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy con mắt bầm tím của Hầu Thụy, làm sao không đoán được nguyên nhân. Lúc này ông vỗ bàn một cái, chỉ vào Hầu Thụy muốn phát hỏa, đột nhiên nghĩ đến điều gì, ông vội vàng xoay đầu nhìn Ngũ phu nhân.

Quả nhiên Ngũ phu nhân bị âm thanh đó dọa sợ, có điều không run rẩy đến nỗi ống tay giũ ra đường vân gợn nước.

Khí thế của Ngũ lão gia bị ngăn trở như thế, không hừng hực nữa. Có điều Hầu Thụy vẫn không chạy khỏi bị phạt quỳ từ đường.

Nhìn con trai út khóc sướt mướt chẳng ra dáng nam nhi, lại nhìn con trưởng sắp trở thành lưu manh đầu đường xó chợ, Ngũ lão gia không khỏi nhíu mày, trong bụng đang nghĩ may mà còn có con gái tốt, đột nhiên nghe được Ngũ phu nhân khẽ hỏi San Nương: “Hôm nay là ngày nghỉ đúng không? Sao cả ngày không thấy con?”

San Nương cười đáp: “Con hẹn với A Như ra ngoài ạ.”

Nhất thời mặt Ngũ lão gia trầm xuống —— Chẳng ngờ con gái cũng không bớt lo, ra ngoài chả nói tiếng nào!

Bọn San Nương đâu biết rằng, bởi vì chuyện này mà làm Ngũ lão gia nhớ ra trách nhiệm làm cha. Do đó ngày tháng đau khổ của Hầu Thụy và Hầu Quyết bắt đầu, vì cuối cùng lão gia cũng nhớ tới vấn đề giáo dục hai đứa con trai, uốn nắn lại hai ông trời con này.

Còn San Nương… tục ngữ nói, trai lớn tránh mẹ, gái lớn tránh cha, việc dạy dỗ con gáivốn nên do phu nhân phụ trách. Mà Ngũ phu nhân lại cảm thấy cái gì San Nương cũng tốt, không cần tiếp nhận giáo dục nữa, nên San Nương không bị ảnh hưởng gì. Điều duy nhất bị ảnh hưởng chính là việc nàng không thể ngủ nướng nữa…

Bỗng dưng Ngũ lão gia cảm thấy, cả nhà bọn họ đều tự làm theo ý mình quá mức. Ông nghĩ giữa cha mẹ và con cái cần phải tăng cường trao đổi tình cảm, nên lập mộtgia quy mới: một ngày ba bữa, cả nhà đều phải dùng bữa với nhau. không ai được vắng mặt.

*·*·*

Vì hôm nay xảy ra nhiều chuyện, nên lúc San Nương quay về viện của mình thì quên mất chuyện của nhũ mẫu. Cho đến buổi tối nàng tắm rửa, nhũ mẫu kỳ lưng giúp nàng, nàng chợt thấy một chỗ xanh tím như bị người ta véo dưới ống tay áo của bà.

Chẳng qua, dù nàng hỏi thế nào, nhũ mẫu đều nói do bà không cẩn thận nên đụng trúng. Nhìn Lý ma ma, San Nương thở dài: “Nhũ mẫu, ta không chịu nổi cục tức này, hòa ly đi! Ta nuôi bà cả đời.”

Lý ma ma sơ hết hồn, kinh ngạc nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên dịu dàng cười, vuốt mặt nàng đáp: “cô nương có tâm là tốt rồi.” Rốt cuộc bà vẫn không nói một chữ về chuyện trong nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.