Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 45: Quá Đáng Ghét!




"Dao Dao, con..." Lệ Tùng run run nâng y bào của mình, cơn giận đỉnh điểm có dấu hiệu bộc phát.

"Con? Như thế nào ạ? Lửa cháy có to không? Con đoán đêm nay ta có thể đốt lửa trại được đấy!" Nguyệt Tương Dao hồn nhiên gật đầu, hoàn toàn bỏ qua cơn giận dữ của Lệ Tùng.

"Con, con..." Lệ Tùng không có chỗ bộc phát, hai mắt trừng lớn như muốn đem Nguyệt Tương Dao đâm thủng vài lỗ. Giỏi! Giỏi lắm! Y bào của hắn! Cái nào không đáng giá vạn kim! Vậy mà nàng xem như củi mục, đem ra đốt lửa trại?!!

"Nha đầu! Y phục của ta... Ngươi đốt hết thì lấy gì ta mặc hả?!!" Lưu Hải Ưu gào thét. Có thể nói Lưu Hải Ưu bình tĩnh hơn Lệ Tùng Y Vương nhiều. Trong tình huống này hắn còn nghĩ đến bản thân, không như Lệ Tùng, chỉ lo tiếc của.

"Ờ ha! Sao con không nghĩ tới nhỉ! Ơ, nhưng mà nếu con giặt hết không phải là Hải Ưu gia gia cũng không còn đồ mặc sao? Hai kết quả này thì khác gì nhau?" Nguyệt Tương Dao nghiêng đầu nghi vấn. Đôi con ngươi màu nâu nổi bật trong nền đỏ rực của lửa. Ánh lửa phản chiếu càng tăng thêm vẻ nguy hiểm cho đôi đồng mâu, tựa như cố ý lại tựa như vô tình làm cho hai người Lưu Hải Ưu không nhịn được rét run trong lòng, dù vậy cũng không dám bộc lộ nét mặt lạnh run ra bên ngoài.

"Cái này..." Lưu Hải Ưu không có gì để phản bác. Đúng là lúc đầu hắn không hề suy nghĩ đến vấn đề này, chỉ nghĩ cách làm sao có thể trả thù việc bị hạ dược kia mà thôi, thành ra bây giờ không có gì phản bác. Y như câu "gậy ông đập lưng ông"!

"Lão già này có thể không tắm vài ngày đều được nhưng ta - Y Vương Dược Y Cốc lại ở dơ? Chuyện này truyền ra còn gì mặt mũi của Dược Y Cốc chứ!" Lệ Tùng hùng hổ mắng ngay lập tức nhận lấy ánh mắt lườm nguýt sắc lẹm của Nguyệt Tương Dao và Lưu Hải Ưu.

Danh tiếng của Dược Y Cốc thì liên quan gì tới nàng! Nếu hai lão đầu này quan tâm thì sẽ ném tất cả quần áo cho nàng giặt sao? Còn không sợ bị nàng truyền ra là hai lão mao đầu bắt nạt một tiểu nha đầu năm tuổi làm khổ sai? Nói đi nói lại vẫn là không biết lão gia hỏa này lấy dũng khí đâu ra mà dám nói câu đấy!

"Thối lão dược! Ngươi nói ai ở dơ? Lão tử đây ở sạch hơn ngươi nhiều! Nào giống kẻ ở suốt trong phòng một tuần mà không tắm rữa như ngươi chứ!" Lưu Hải Ưu hất gương mặt đầy nét tang thương, biểu cảm khinh bỉ khiến Nguyệt Tương Dao phải nhịn cười.

"Ngươi, ngươi..." So về đấu võ mồm, Lệ Tùng không phải đối thủ của Lưu Hải Ưu nên đành tức giận đến không thở nổi, phì phò một bên.

Vấn đề đốt y phục kết thúc với sự thua cuộc của Lệ Tùng, mà hung thủ thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cũng sau hôm đó, Lưu Hải Ưu và Lệ Tùng không còn để Nguyệt Tương Dao đụng vào y phục hay tài sản của họ nữa. Họ quyết tâm thực thi chính sách "cấm đụng" đối với Nguyệt Tương Dao. Còn Nguyệt Tương Dao thì vẫn như mọi ngày, ngày ngày rèn luyện thể lực, tìm tòi nghiên cứu y dược.

_________________

Đã ba tháng Nguyệt Tương Dao không hề bước chân vào Long Quyển một lần. Lý do rất đơn giản, Nguyệt Tương Dao bị hai người gọi là gia gia thay phiên nhau "xoay" như chong chóng. Vốn là lúc đầu ngày học y, ngày học võ nhưng sau khi nàng đốt y phục thì hai người giống như đã thỏa thuận trước. Mỗi khi nàng có thời gia rảnh thì sẽ kéo nàng đi dạy cái mới, với lòng ham học hỏi, Nguyệt Tương Dao đã vui vẻ rơi vào bẫy của hai lão gia hỏa mà không một lời hối tiếc.

Dạo gần đây, Vĩ Hồ và Tiểu Hắc đã bị Nguyệt Tương Dao ném ra sau đầu. Hai thú vô cùng oán hận, âm thầm lập ra kế hoạch kéo Nguyệt Tương Dao đi.

Đã sang tháng mười một, tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn. Từng bông tuyết trắng xóa động trên lá như tô lên một bức tranh thủy mặc lãng mạng. Dưới nền trời đầy tuyết trắng, Nguyệt Tương Dao thở ra từng làn khói mờ, tay và chân liên tục cử động, luyện tập trong trời tuyết trắng.

Trên người khoác một cái áo thật dày, tay ôm lò sưởi, Lệ Tùng hít cái mũi đỏ chót. Thân dược sư, Lệ Tùng tiếp xúc với nguồn nhiệt nhiều, đã quen với không khí nóng ẩm, làm sao chịu được cái lạnh của mùa đông. Có thể đối với người khác, mùa đông không lạnh lắm nhưng đối với Lệ Tùng, mùa đông chính là địa ngục.

"Ha ha! Thối lão dược, nhìn ông xem khác nào cầu bông?!!" Lưu Hải Ưu thoải mái đứng dưới trời tuyết tập quyền, cười ha ha. Liếc mắt sang Nguyệt Tương Dao đang chạy vòng quanh sân. "Nhìn nha đầu xem! Thoải mái tập luyện như vậy mới đúng chứ! Lạnh này thì là gì! Muốn trở thành cường giả thì không thể sợ hãi mấy thứ nhỏ con này!"

"Phi! Ta mới không cần!" Lệ Tùng trừng mắt. Ngay lập tức một cái lạnh xé da ập tới. Một quả cầu tuyết bay thẳng đập vào mặt Lệ Tùng. "A!"

"Ha ha ha!" Nguyệt Tương Dao và Lưu Hải Ưu cười đến đau bụng bởi gương mặt trắng xanh thay phiên đổi màu của Lệ Tùng.

"Tùng gia gia! Người thật... Phì! Ha ha!" Nguyệt Tương Dao không thể nói hết câu bởi vì cành cây rung rinh khiến cho tuyết động phải rơi xuống. Không biết thế nào, Lệ Tùng lại ngồi ngay dưới cành cây, vì thế gương mặt trắng xanh lại biến thành đen vô cùng.

"Ngao ô!" Lúc này Tiểu Hắc với một bộ lông đen nổi bậc trên nền tuyết trắng nhảy từ nóc nhà xuống. Thần sắc tức giận làm cho Lưu Hải Ưu hốt hoảng một phen.

"Tiểu Hắc? Có chuyện gì vậy? Vĩ Hồ đâu?" Nguyệt Tương Dao nhíu mi, hai con thú này lúc nào cũng đi chung mà, tại sao ở đây chỉ có một con? Còn thần sắc kia là sao?

"Ngao ngao ô! Grừ!" Tiểu Hắc vừa đi vừa gào. Không biết như thế nào Nguyệt Tương Dao lại nhìn ra động tác đó là càu nhàu Vĩ Hồ. Nguyệt Tương Dao cũng tự buồn cười với suy nghĩ này của mình. Có phải sống chung lâu ngày nên bây giờ nhìn những hành động hằng ngày của chúng mầnngf cũng hiểu sơ chút ý nghĩa rồi.

"Ngươi nói ta chả hiểu gì cả!" Nguyệt Tương Dao bó tay. Tuy nàng đoán đó là hành động càu nhàu nhưng không hề hiểu được Tiểu Hắc nói gì.

"Ngao!" Tiểu Hắc bực bội nhảy lên nóc nhà. Nó ngoái đầu lại bảo Nguyệt Tương Dao đi theo.

Nguyệt Tương Dao nhanh chóng phóng theo để lại hai lão gia hỏa vẫn còn trừng mắt nhìn mà không hiểu gì. Lúc này phía sau nhà kho bỗng vang lên âm thanh nổ tung khiến cho hai người tức tốc chạy tới đó.

Khi hai người chạy tới thì thấy cánh cửa nhà kho đã bị mở tung. Lệ Tùng hốt hoảng chạy vào xem. Đó là chỗ đựng dược liệu của lão a. Bao nhiêu dược liệu quý giá của lão, bây giờ là mùa đông, dược liệu quý hiếm hơn vàng ngọc, nếu mata mọt cọng nào, lão nhất định phải đem cái kẻ ăn trộm biến thành con tắc kè hoa bảy màu! Bên ngoài, Lưu Hải Ưu nghiêm mặt nhìn xung quanh.

Không có dấu chân.

Vậy là ai làm?

Ngay lúc này, một cục bông tròn lặng lẽ lăn lại chân Lưu Hải Ưu mà lão không biết.

"Bụp!" Lưu Hải Ưu bất tỉnh nhân sự.

Trong miệng Vĩ Hồ ngặm một viên đá nhỏ, nó chuẩn xác phun trúng huyệt ngủ của Lưu Hải Ưu khiến lão lăn ra ngủ tại chỗ. Nhanh chóng một bóng màu đen xuất hiện tha Lưu Hải Ưu đi.

"Tiếng gì vậy?" Âm thanh Lệ Tùng từ bên trong vọng ra nhưng đợi mãi không thấy Lưu Hải Ưu trả lời, Lệ Tùng nhíu mày đi ra.

Khi Lệ Tùng Y Vương đi ra thì thấy một dấu tích lớn trên tuyết. Dấu tích có dạng hình người lớn, đang nằm sắp. Lý do để Lệ Tùng khẳng định là nằm sắp vì trên nền tuyết còn in lại khuôn mặt của người bị hại.

"Lão đầu! Ngươi đâu rồi!"

"Bụp! Bụp! Bụp!" Tiếp theo là âm thanh va chạm liên tiếp vang lên. Lệ Tùng bị trùm bao bố và bị đánh hội đồng!

____________________

"Haizzzzzzz! Thoải mái!" Nguyệt Tương Dao nằm ườn ra cỏ. Thật ấm! Vẫn là Long Quyển tốt hơn.

"Chủ nhân, người đã ba tháng không vào Long Quyển rồi đó!" Vĩ Hồ ngồi một bên kể tội. Bộ lông như nhung duỗi vào mặt nàng khiến nàng buông cười xô ra.

"Ừ. Vĩ Hồ, Tiểu Hắc, ta xin lỗi." Ôm cái cục bông vào người, Nguyệt Tương Dao xoa xoa cái đầu nhỏ chìm trong chùm lông mịn.

"Vậy có bồi thường không?" Ngay lập tức Vĩ Hồ thay đổi thái độ, một bộ dạng tham ăn trưng ra cho Nguyệt Tương Dao xem. Tiểu Hắc một bên hừ lạnh khinh thuomgfư nhưmg nội tâm lại ghen tỵ vô cùng, nó cũng muốn nhưng không thể làm mất uy phong của thú vương được.

"Không!" Nguyệt Tương Dao bỏ lại một câu rồi đi vào rừng đào mặc kệ hai con thú kêu gào nàng bất nhân. Nói ra thì nàng đã mở cánh cửa thứ ba được ba tháng mà vẫn chưa xem bên trong nó là gì. Bây giờ phải đi xem thôi.

Đẩy cánh cửa đen tuyền ra, Nguyệt Tương Dao còm chưa kịp quan sát bên trong thì bị một vật màu đỏ đập vào mặt. Nguyệt Tương Dao xoa xoa cái trán xưng phòng, trong miệng thầm mắng nhưng đồng thời cũng quan sát vật thể màu đỏ kia.

Lông vũ màu đỏ như lửa, trên đầu có một nhúm lông màu vàng, lông đuôi ba cọng xếp chồng lên nhau, mỏ nhọn màu vàng, vuốt nhọn màu đỏ, thân hình mập mạp. Ơ? Con gà rừng này chạy lung tung đi đâu thế? Mà trong Long Quyển làm sao lại có gà rừng, đừng nói là trong căn phòng này bay ra nhé! Sao Long Quyển lại có những thứ vô dụng như thế!

Tiểu Phượng Hoàng lắc lắc cái đầu nhỏ còn đầy sao bay, tung người bay thẳng vào Nguyệt Tương Dao.

"A! Con gà móng đỏ này! Dám tấn công chủ nhân!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.