Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 38: Liều Lần Nữa Liệu Có Thành Công Không




Nguyệt Tương Dao trợn tròn mắt nhìn người mới xuất hiện đã cứu mình thoát khỏi một đao. Trong khi Nguyệt Tương Dao vẫn còn trừng mắt thì hai người đã ổn định thân mình trên một cành cây cao.

Nguyệt Tương Dao giật mình, khẽ mắng thầm. Bàn tay nhỏ xô đẩy người bên cạnh ra. Lúc bấy giờ, Nguyệt Tương Dao mới nhìn rõ khuôn mặt của đối phương. Mắt phượng u ám, con ngươi màu tím như hòn ngọc phát ra tia sáng yêu mị, làn da so với nàng còn trắng mịn hơn, cánh mũi cao thẳng tắp, bờ môi mỏng khẽ hở, khuôn mặt non nớt hoàn mỹ không tỳ vết, y bào màu đen càng tôn lên khí chất cuồng ngạo khó ai bì được. Không hiểu sao, tim của Nguyệt Tương Dao bỗng nhiên đập mạnh liên hồi, một cảm giác khó tả dâng lên.

"Không sao?" Một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai đánh thức Nguyệt Tương Dao.

"Không, không." Nhìn lại tình huống lúc này, Nguyệt Tương Dao tạm thời bỏ qua người đang ôm mình, xoay tay cầm súng hướng về phía hắc y nhân mà bắn. Chỉ vài tiếng "pằng", toàn bộ bảy hắc y nhân còn lại đều bị một viên đạn xuyên qua mi tâm mà chết. Duy chỉ có tên hắc y nhân dẫn đầu là tránh được viên đạn nhưng cũng bị viên đạn sượt qua trán lưu lại một đường máu.

"Trở về nói với bọn hắn, Nguyệt Hồng Thiên sẽ sớm đến thăm các ngươi! Hoa Lan Các!" Nguyệt Tương Dao lạnh lùng hướng hắc y nhân cảnh cáo. Sát khí nồng đậm trong con ngươi màu nâu khiến cho hắc y nhân hoảng sợ, vội vàng thi triển khinh công bay đi. Khi trở về nhà, nàng có hỏi qua Chiến thúc thúc có môn phái nào có huy hiệu là hình hoa lan không. Lúc đó Chiến thúc thúc hết sức giận dữ nói với nàng môn phái duy nhất có huy hiệu hình hoa lan là Hoa Lan Các. Vì sao nàng thấy quen mắt là vì từng nhìn thấy nó trên y phục của Lê Chu Chu, chỉ cần nhìn qua một lần là nàng sẽ nhớ, đặc biệt là những thứ có ấn tượng "tốt". Nên khi nhìn thấy đám người này và hắc y nhân ở Hương Xuân Lâu, Nguyệt Tương Dao dám khẳng định bọn chúng là cùng một tổ chức, mục tiêu là gây bất lợi cho cha Hồng Thiên của nàng bằng cách bắt cóc nàng.

Giải quyết bọn hắc y nhân xong, Nguyệt Tương Dao thở một hơi hoàn toàn không ý thức được bản thân đang ngồi trên người của kẻ khác. Đến khi ý thức được, cả khuôn mặt Nguyệt Tương Dao đỏ như quả cà chua chín, cũng may giờ này là giữa đêm nếu là ban ngày thì coi như uy phong của nàng bay hết rồi!

"Cám ơn đại ca!" Nhảy xuống cây, Nguyệt Tương Dao mỉm cười hướng nam thiếu niên vẫn còn đứng ở trên cây cảm tạ.

Mặc Thần Dực nhẹ nhàng tung người rơi xuống đất sau đó nhíu mày nhìn mặt đất đầy máu. "Bẩn." Nói rồi hướng một chỗ trống sạch sẽ gần đó đi tới.

Nguyệt Tương Dao co quắp khóe muệng, người này cũng quá ưa thích sạch sẽ đi, quay lại nhìn Vĩ Hồ và Tiểu Hắc đang chơi đến quên trời đất với xác chết. Nguyệt Tương Dao thật muốn bổ đầu hai con thú ra xem bên trong chúng là gì, là tàu hủ hay là thịt vụn mà lựa chọn chơi với xác chết. Trừng mắt hai con vật, Nguyệt Tương Dao lon ton chạy tới bên đóng lửa ôm mấy xâu thịt nướng rồi chạy đến chỗ Mặc Thần Dực.

Lúc này một giọng nói bỡn cợt vang lên.

"Thật thơm~"

Một thiếu niên hồng y xuất hiện sau lưng Nguyệt Tương Dao khiến nàng giật mình. Nguyệt Tương Dao âm thầm mắng, hôm nay ra ngoài đúng là không xem lịch rồi, chưa đến một khắc nàng giật mình đã hai lần.

Mặc Thần Dực giương mắt lạnh nhạt nhìn thiếu niên hồng y. Trong con ngươi màu tím là sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Bàn tay vung lên, một thanh chùy thủ nhỏ bay về phía hồng y thiếu niên.

"A ui!" Hồng y thiếu niên tránh được ám khí, hai mắt hặm hực nhìn Mặc Thần Dực. "Ngươi thật ích kỷ! Ta chỉ muốn ăn... Á!" Còn chưa nói hết câu thứ hai, hồng y thiếu niên đã phải chật vật né tránh ám khí liên tục từ Mặc Thần Dực.

Nguyệt Tương Dao đứng giữa "trận chiến" mà mồ hôi tuôn ra không ngừng. Bộ thời đại này thịnh hành việc mấy thiếu niên có tâm lý quái gở hay bỏ nhà đi đêm sao?!! Không gặp thì thôi, đã gặp liền gặp phải hai người! Cái này gọi là "may mắn" hay là "xui xẻo" đây. Mà nàng nghĩ, dù có "may mắn" hay "xui xẻo" thì nó cũng không thể thay đổi sự thật là nàng đang đứng giữa "trận chiến", chỉ cần nhúc nhích không đúng thì sẽ bị đâm thành con nhím cho coi!

Có lẽ đã ném hết ám khí, Mặc Thần Dực cũng thu tay lại, ngoắc ngoắc đối với Nguyệt Tương Dao.

Nguyệt Tương Dao bĩu môi, ôm mấy xâu thịt nướng chạy đến bên hắn. "Đại ca, huynh ăn không? Là ta tự nướng đó!"

"Ừ."

"Đại ca, huynh thích ăn vị nào? Cay hay mặn?"

"Cả hai."

"Ngon không?"

"Tạm."

"..."

Nhìn hai người "ngươi hỏi ta trả lời", hồng y thiếu niên cảm thấy bản thân như là một món đồ bị vứt bỏ quên vậy. Trừng mắt nhìn từng xâu thịt nướng cứ lần lượt chui vào bụng hai người kia, hồng y thiếu niên đã không thể nhẫn nhịn được nữa. Ngay khi xâu thịt cuối cùng sắp rơi vào tay Nguyệt Tương Dao thì hồng y thiếu niên chợt động, bàn tay chớp lóe cướp lấy xâu thịt, vui vẻ ăn hết xâu thịt nướng trong ánh mắt giết người của ai đó.

"Ta... Ta là... Phong... Ly..." Phong Ly vừa ăn vừa nói, cái miệng phòng lên cực kỳ chọc tức Nguyệt Tương Dao khiến nàng thật muốn đem một thanh chùy thủ đâm vào đó. Mà lúc này, Nguyệt Tương Dao mới có thể quan sát được người tự xưng là Phong Ly này.

Mái tóc dài như thác đổ, con ngươi màu đen thâm thúy, đuôi mắt hoa đào khẽ híp lại, mũi cao thanh nhã, môi mỏng đỏ tươi, da trắng như ngọc, gương mặt tuy còn non nớt nhưng đã làm điên đảo không biết bao nhiêu thiếu nữ. Rõ là gương mặt đậm chất nữ tính nhưng ở trên người hắn lại không có chút mềm mại nào mà còn tăng vẻ nam tính vốn có của một nam nhân. Trên người khoác hồng y càng thêm yêu mị bức người. Người này sinh ra đã quyết định làm hại nhân gian rồi. Nguyệt Tương Dao âm thầm bỏ thêm một câu.

"Hai vị đại ca, ăn thì cũng đã ăn rồi, vậy bây giờ có nên tính tiền không nhỉ?" Nguyệt Tương Dao cười tươi, hai mắt lấp lánh nhìn hai người xinh đẹp điên đảo chúng sinh kia.

Mặc Thần Dực không nói gì ném cho Nguyệt Tương Dao một khối ngọc bội. Ngọc bội màu trắng như tuyết, sờ lên không lạnh không nóng, còn có hình một con hồ ly cực kỳ xinh đẹp. Nguyệt Tương Dao bắt lấy ngọc bội mà hai mắt tỏa sáng, chậc chậc, đồ tốt nha! Ngọc này chính là chất lượng cực tố, giá chắc chắn phải từ liên thành trở lên. Nếu Nguyệt Tương Dao biết vật mình cầm trên tay là thứ mà cả đại lục chỉ có một mảnh, cho dù có dùng hết ngân khố của một quốc gia cũng không mua nổi một góc ngọc bội thì không biết lúc đó có dám cầm súng mà bắn chết Mặc Thần Dực hay không. Dám ném một vật có giá trị bằng nửa đại lục, trên đời này chỉ có một người mà thôi - chủ nhân của mảnh ngọc bội Mặc Thần Dực!

"Này! Ta chỉ ăn có một xâu, vậy cũng tính tiền sao?" Phong Ly trợn mắt nhìn tiểu cô nương ôm mảnh ngọc bội cười như điên.

"Một xâu cũng là ăn. Đã ăn thì phải trả tiền!" Nguyệt Tương Dao cười vô cùng "hòa ái", nếu để cho Vĩ Hồ ở đây, nó chắc chắn sẽ chạy trốn ngay lặp tức vì đây là lúc Nguyệt Tương Dao nguy hiểm nhất. Khi Nguyệt Tương Dao nguy hiểm thì sẽ có một người phải bỏ mạng và người đó không ai khác là Phong Ly đang không biết tai nạn đến gần.

"Được rồi. Bao nhiêu?" Phong Ly thật không đúng lúc lựa ngay người khó chơi nhất mà hỏi giá. Nếu hắn ném cho nàng một vật nào đó ắt hẳn sẽ không bị lột đến mảnh vải cũng không còn.

"Một trăm vạn lượng hoàng kim!"

"Cái gì?!!" Phong Ly hoàn toàn bị số tiền nợ dọa đến hét to. "Nha đầu! Sao ngươi không đi ăn cướp đi!" Một trăm vạn lượng hoàng kim?!! Chỉ cần mộ hoàn kim cũng đủ mua hết tất cả thịt nướng trong một thành rồi! Vậy mà nàng dám lấy hắn một trăm vạn! Công phu sử tử ngoạm cũng vừa thôi chứ!

Không ai chú ý lúc này khóe môi Mặc Thần Dực đang run rẩy như thế nào.

"Sai rồi. Ta đang đòi nợ a." Nguyệt Tương Dao lắc đầu, tỏ vẻ "ngươi không đúng rồi, ta mới chính xác" làm cho Phong Ly tức đến thổ huyết. Nhưng ngay lập tức thái độ Nguyệt Tương Dao thay đổi một trăm tám mươi độ. Gương mặt khả ái trầm xuống, con ngươi nheo lại nguy hiểm, cây súng trượt từ tay áo xuống. "Nếu Phong Ly đại ca không trả nợ thì..."

"Pằng!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.