Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 37: Anh Ấy Về Rồi Tôi Chẳng Muốn Ở Lại Nữa




Bầu trời đêm tháng tám không mây, chi chít những vì sao nhỏ, mặt trăng tròn phản chiếu ánh sáng màu trắng bạc, lung linh như một ngọn đèn, lúc bập bùng lúc cháy lớn. Cánh rừng chìm trong bóng tối, chốc lại vang lên tiếng gầm rú của động vật hoang dã. Gió nhẹ thổi qua mang một mùi hương kỳ lạ bay khắp khu rừng.

Mùi hương thịt nướng bất chợt bốc lên làm hàng trăm con thú rừng rục rịch, nhưng chúng không hề dám ló đầu ra bên ngoài bởi vì chúng biết kẻ dám vào rừng giữa đêm để nướng thịt chỉ có duy nhất một người, Nguyệt Tương Dao. Chúng không dám ló đầu ra bên ngoài một phần nhỏ là vì có uy áp của Hắc Báo vương, phần lớn còn lại là do Nguyệt Tương Dao là một kẻ ăn tạp theo đúng nghĩa đen. Đúng vậy, theo bọn chúng, Nguyệt Tương Dao thật sự có thể ăn mọi thứ, từ cỏ dại (theo suy nghĩ của động vật ăn thịt) đến rắn độc, lợn rừng, nàng đều không tha. Tội nghiệp cho cả đám thú, phải nuốt nước miếng mà chui thật sâu vào bên trong tổ, sợ rằng chỉ cần thở mạnh cũng sẽ bị Nguyệt Tương Dao đem ra nướng chui.

Trong khi đám thú rừng có nỗi khổ nhưng không thể nói, thì đám người Nguyệt Tương Dao lại vui vẻ với xâu thịt nướng thơm nức mũi trên tay. Nguyệt Tương Dao chọn một nơi trống trải ở giữa rừng để bày tiệc thịt nướng. Lôi từ trong Long Quyển ra với đủ thứ đồ nghề, Nguyệt Tương Dao vui vẻ bắt tay chế biến thịt nướng thơm ngon.

"Này! Cái đó của ta! Tiểu Hắc trả lại mau!" Vĩ Hồ nhe răng với Tiểu Hắc. Con báo chết tiệt này, ngày thường sợ nó như thế nào mà bây giờ lại dám cướp đồ ăn của nó?!! Nó nhất định phải dạy dỗ lại con báo này thật tốt!

"Xì!" Tiểu Hắc xì một hơi từ mũi làm Vĩ Hồ ngã lăn quay, còn nó thì tiếp tục tận hưởng hương vị yêu thích của xâu thịt nướng. Gì chứ ăn thì nó sẽ không chịu thua đâu! Qua một năm, cảm giác sợ hãi của Tiểu Hắc đối với Vĩ Hồ hầu như trở về với số không, thậm chí còn đang trên đà tuột xuống số âm.

Nguyệt Tương Dao một bên nướng thịt, đầu đầy hắc tuyến nhìn hai con thú bị nhân cách hóa đang tranh giành một xâu thịt nướng. Chợt bên tai nghe được tiếng động lạ từ hướng đông truyền tới. Hướng đông? Đó không phải từ bìa rừng vào sao? Không lẽ có sói? Bọn chúng từ khi nào gan dạ đến thế, dám đối đầu với nàng? Hừm, thịt sói? Không tệ. Nhớ mấy năm trước từng làm nhiệm vụ ở vùng biên giới nước Z, nàng từng bị một đàn sói rừng bao vây nhưng cuối cùng vẫn sống, còn tận hưởng được thịt sói nướng nữa. Nhớ lại mùi vị đó, hai mắt Nguyệt Tương Dao tỏa sáng.

Không đúng!

Ánh mắt Nguyệt Tương Dao trở nên sắt bén lạ thường. Nàng âm thầm suy nghĩ. Âm thanh này không phải của sói, là tiếng bước chân của người! Có sát thủ! Tâm niệm vừa động, một cây súng nhỏ âm thầm xuất hiện trong lòng bàn tay. Bàn tay khẽ lật, một hòn đá nhỏ bắn trúng chi trước của Vĩ Hồ, thấy nó chú ý tới mình, Nguyệt Tương Dao ra hiệu cho nó. Vĩ Hồ cùng Tiểu Hắc gật đầu, ăn ý tiếp tục đùa giỡn. Thời gian để Nguyệt Tương Dao trao đổi với hai thú chưa đến năm giây thì xung quanh xảy ra động tĩnh lớn.

"Xoát!"

Không đến một hơi thở, chung quanh Nguyệt Tương Dao đã có hơn mười hắc y nhân đeo mặt nạ quỷ. Trên người những hắc y nhân này mang theo hơi thở tử vong nồng đậm. Một mùi hôi thối truyền ra khiến Nguyệt Tương Dao nhíu mày.

Mùi này có chút quen. Cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ, một loạt hình ảnh ở bìa rừng một năm trước truyền về khiến Nguyệt Tương Dao giật mình. Là tử sĩ của lão chuột nhắt Lệ Chu Chu! Nhưng không đúng, Lệ Chu Chu đã chết, mà đám người này có vẻ như còn mạnh hơn hắn ta nhiều. Nhất là nam nhân đứng giữa, quanh thân hắn tỏa ra khí tức tử thi nhưng hắn là một người sống hoàn toàn! Nguyệt Tương Dao âm thầm tính toán.

Nam nhân dẫn đầu đám hắc y nhân quan sát tiểu cô nương trước mặt hắn. Gương mặt khả ái, đôi mắt to tròn bất ngờ nhìn hắn, thân người nhỏ nhắn, cái đầu nhỏ hơi nghiêng. Một bộ dáng tiêu chuẩn của tiểu cô nương! Hắn nhíu mày.

"A! Các thúc thúc, khuya thế này còn dự định đi cấm trại đêm sao?" Nguyệt Tương Dao hoàn toàn khẳng định mình bị kẻ thù của cha Hồng Thiên nhắm tới rồi. Nếu không, một đứa con nít như mình thì ai để ý?

"Khụ khụ!" Nam nhân dẫn đầu chỉ cảm thấy muốn té thật mạnh xuống đất mà thôi. "Tiểu nữ oa, nếu không muốn đau thì ngoan ngoãn đi theo bọn ta!" Âm thanh hắn lạnh lẽo làm cho Nguyệt Tương Dao nhíu mi.

"Vậy hả!" Ngưng một chút, Nguyệt Tương Dao lại nghiêng đầu nói. Ngay khi tên cầm đầu cho rằng tiểu oa nhi trước mặt này sẽ ngoan ngoãn chịu bắt nào ngờ bị một câu của Nguyệt Tương Dao làm cho té chổng vó.

"Không được! Cha đã bảo đi chơi đêm không tốt! Không được đi theo người xấu, đặc biệt là các thúc thúc có ngoại hình quái dị! Các thúc quái dị như vậy, Dao Dao sẽ không đi theo đâu. Dao Dao là đứa bé ngoan, Dao Dao sẽ nghe lời cha, không đi chơi với người lạ!"

Quái dị muội muội nhà ngươi! Đây là đồng phục có được không?!! Làm như hắn muốn mang gương mặt quái dị này đi rêu rao khắp nơi sao? Ni mã! Đứa bé ngoan mà nửa đêm chạy vào trong rừng nướng thịt?!! Tiểu oa nhi, đừng nói những câu khiến người khác bức xúc được không?!!

Nam nhân dẫn đầu chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng, hắn ta khó khăn lấy lại hình tượng của mình. Ra hiệu cho đám người phía sau, nam nhân dẫn đầu nhanh chóng lùi về sau. "Lên! Đừng khinh thường địch!"

Nháy mắt Nguyệt Tương Dao thay đổi tư thế, gương mặt khả ái thu lại nụ cười, ánh sáng lạnh trong con ngươi màu nâu tăng mạnh, sát khí nháy mắt ngút trời. Tiểu Hắc vốn bộ dáng lười biếng ngay lập tức nhào lên, bất ngờ giết chết một tên hắc y nhân. Vĩ Hồ nhờ vào lợi thế là tốc độ, không ngừng chạy qua lại trong đám người, tiện tay nó liền cào lên mặt của mấy kẻ đó. Cứ đều đặn hai giây thì sẽ có người hét lên thảm thiết, tất cả đều bị một vuốt của Vĩ Hồ mà chảy máu. Bàn tay Nguyệt Tương Dao chớp lóe, một tiếng động lại lấy đi một mạng người. Chỉ trong vài phút, đám sát thủ hơn mười người đã chết đến năm, sáu người.

Nam nhân dẫn đầu hoàn toàn không tin được vào mắt mình. Thuộc hạ của hắn cư nhiên bị hạ ngay trong một đòn! Còn là từ một tiểu cô nương năm tuổi! Làm sao có thể!!! Tuy lần này nhiệm vụ của hắn là đi bắt một tiểu cô nương năm tuổi nhưng hắn không hề khinh thường, mang theo mười hai người đến đây thực hiện nhiệm vụ. Lúc đầu hắn nghĩ là có người bảo vệ nàng nên không hề tham chiến, chỉ đứng một bên quan sát mà thôi. Nào ngờ, chỉ trong vài phút, người của hắn đã chết hơn phân nửa! Cái này hoàn toàn không có trong kế hoạch!

Nam nhân dẫn đầu ngàn tính vạn tính cũng không thể tính được Nguyệt Tương Dao là một người xuyên không, còn là sát thủ từng qua tôi luyện khóc liệt hơn hắn biết bao nhiêu lần. Kế hoạch lần này của hắn thất bại hoàn toàn, thất bại ngay từ lúc đầu, hoặc là kẻ đưa ra nhiệm vụ này cũng không thể ngờ, một chuyện vốn không thể xảy ra lại xảy ra trên người của Nguyệt Tương Dao!

Nguyệt Tương Dao bị bao vây bởi ba người nhưng vẫn giữ được nụ cười tươi. Đã lâu rồi không động thủ, hôm nay phải đánh cho thật đã ghiền mới được! Nào ngờ giây tiếp theo thì chân của Nguyệt Tương Dao kéo lên một hồi tê dại. Chết tiệt! Chân bị chuột rút rồi! Lúc nãy không khởi động trước đây mà. Nguyệt Tương Dao ai oán thở dài.

Ngay lúc đó, một hắc y nhân đã thừa cơ hội mà đánh lén Nguyệt Tương Dao.

Ngay khi Nguyệt Tương Dao cho rằng đau đớn sẽ ập lên người mình thì cảm thấy bản thân bay bổng lên một chút. Cả người rơi vào một vòng tay lạ. Một mùi hương cỏ bay vào mũi khiến Nguyệt Tương Dao giật mình.

P/s: Anh hùng cứu mỹ nhân! Nam chính chính thức lên sàn diễn! *tung bông*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.