Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 35: Chẳng Phải Mọi Thứ Đều Vì Tiền Sao




Truyện được đăng tải bở Akyra-san

Trong lúc bên ngoài hỗn loạn đến không còn từ mô tả, ấy vậy mà kẻ gây ra hỗn loạn lại vui vẻ cắn hạt dưa, ngồi hóng mát dưới gốc đào, vẻ mặt đáng bị ăn đòn. Nguyệt Tương Dao lười biếng ngáp dài, thuận tay chơi đùa vài quả bom mini. Lúc nãy trong tình thế cấp bách Nguyệt Tương Dao chỉ còn cách chuồn vào trong Long Quyển, nàng không tin bị bom nổ ngay dưới chân mà tên hắc y nhân kia có thể sống. Nếu hắn còn sống thì tên của nàng viết ngược đi.

Đợi qua nửa canh giờ, Nguyệt Tương Dao mới đi ra khỏi Long Quyển. Vừa ra khỏi Long Quyển, Nguyệt Tương Dao cũng đứng hình trước khung cảnh sụp đổ thê thảm của Hương Xuân Lâu. Nàng âm thầm xem lại, chỉ một quả bom mini mà có thể phá hủy cả một đại viện. Chậc chậc, xây dựng không kiên cố gì hết. Nguyệt Tương Dao nào biết kiến trúc của Hương Xuân Lâu đâu dễ phá hủy như vậy, chẳng qua là lần này nàng vô tình cho bom nổ ngay điểm mấu chốt của cả đại viện nên nó mới sụp đổ. Nói đi cũng phải nói lại, không biết vận may của Nguyệt Tương Dao như thế nào chứ toàn đại viện chỉ có một mấu chốt mà nàng lại may mắn ném bom ngay đó khiến cả đại viện sụp đổ không chừa manh giáp.

Nguyệt Tương Dao khó hiểu nhìn Hoa Ân Ân đang ngồi bệt trên đất, còn cha Hồng Thiên thì điên cuồng tìm kiếm trong đóng đổ nát. Họ bị mất thứ gì quan trọng lắm sao? Tò mò nên nàng hỏi. "Ân di à, cha đang tìm thứ gì vậy? Còn có sao Ân di ngồi bẹp trên đất thế, bộ nó ngồi còn êm hơn nệm à?"

Hoa Ân Ân đang chìm trong bể hối hận bỗng nghe được âm thanh đáng đánh đòn từ phía sau lưng khiến nàng phải quay đầu. Đập vào mắt là gương mặt khả ái với nụ cười hồn nhiên, một Nguyệt Tương Dao không tổn hao lông tóc nào.

"Dao Dao!"

Một tiếng hét lên, vốn Nguyệt Hồng Thiên đang điên cuồng trong đóng đổ nát thì ngay phút chốc đã chạy đến bên Nguyệt Tương Dao. Bàn tay hắn đã sớm nhiễm máu của chính mình, y phục đầy bùn đất còn dính ít máu tươi, con ngươi hằn lên từng lằng đỏ. Bộ dạng này làm cho Nguyệt Tương Dao sợ khiếp vía, cứ tưởng sẽ ăn một cái cốc đầu thật đau nào ngờ cơ thể lại rơi vào một vòng tay rắn chắc.

"Dao Dao, con làm ta lo quá! Sau này không cho phép đi lung tung nữa!"

Bên tai là lời trách mắng nhưng tràn đầy lo lắng của Nguyệt Hồng Thiên, tận sâu trong đáy lòng Nguyệt Tương Dao chảy qua dòng nước ấm. Họ vốn chỉ là những kẻ xa lạ, máu mủ ruột thịt một chút cũng không có vậy mà khi một người xảy ra chuyện thì bất cứ ai cũng lo lắng. Một kẻ như nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình cũng được nếm qua mùi vị tình thân, không phải vì nó đơn giản chỉ vì nó quá xa vời, xa vời đối với một kẻ máu lạnh, một người tắm qua máu tanh đi ra như nàng.

Mắt Nguyệt Tương Dao dần đỏ lên, nàng chỉ cảm thấy cái gì đó rất cay, rất khó chịu ở mắt nhưng nàng không lau đi bởi nó cho nàng biết - nàng đang hạnh phúc. Cắn môi, Nguyệt Tương Dao nương theo nước mắt khóc thút thít.

"Cha... Hức! Dao Dao sợ!"

"Ngoan! Không khóc, Dao Dao của ta làm sao nhút nhát được như vậy chứ. Nếu cứ nhút nhát như vậy thì làm sao trở thành ma đầu giống cha hả?" Nguyệt Hồng Thiên vỗ vỗ tóc nàng an ủi.

Người xung quanh vốn chú ý bên này cũng bị một câu nói của Nguyệt Hồng Thiên mà trợn mắt. Một mình ngươi làm ma đầu đã làm cả chốn giang hồ rúng động rồi, lại còn dám câu dẫn một tiểu oa nhi năm tuổi theo nghiệp ngươi! Ngươi muốn bọn ta sống sao hả?!!

"Dạ! Dao Dao sẽ không khóc nữa! Dao Dao hứa với cha sau này nhất định sẽ trở thành một ma nữ chính hiệu để cho bọn người kia phải ngước mắt nhìn! Con sẽ dẫm đạp bọn họ dưới chân con!" Nguyệt Tương Dao "nín khóc" cười tươi, hừng hực khí thế nói một câu oanh tạc đám người đến mảnh xương không còn.

"Tốt! Con của Đại ma đầu ta là phải như vậy! Ha ha!" Nguyệt Hồng Thiên cao hứng tận trời ôm Nguyệt Tương Dao rời đi.

Đám người đứng nghe chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh lùa qua mang theo vài chiếc lá khô thổi tan tác tâm hồn mỏng manh của bọn họ. Cha con nhà này là quái thai từ đâu xuất hiện thế? Bọn họ (NHT+NTD) xuất hiện là hại đời hay làm đẹp cho cuộc sống bình yên của họ? Một người làm chưa đủ, còn dám trước bàn dân thiên hạ câu dẫn một tiểu oa nhi. Tiểu oa nhi kia hào hứng đã đành, cư nhiên lại đòi dẫm đạp bọn họ dưới chân! Này! Này! Rốt cuộc họ (NHT+NTD) có xem đám người bọn họ vào mắt không vậy hả?!!

Nếu Nguyệt Tương Dao nghe được tiếng lòng của đám người này nhất định sẽ tặng cho một nụ cười thật tươi, bỏ lại một chữ "không" rồi rời đi.

"Nè nè! Ối!" Hoa Ân Ân giờ mới chợt tỉnh gọi đám người đã đi xa.

Lưu Phi Chiến nghi ngờ liếc nhìn một "đại nam tử" đang ngồi bẹp trên mặt đất kêu gào với bọn họ. "Dung Hoa, nam nhân kia chúng ta có quen không?"

Lạc Dung Hoa lắc đầu. "Cảm giác rất quen nhưng chưa bao giờ gặp."

"Ờ. Lạ nhỉ? Thiên ngươi nói chúng ta có quen người này không?" Lưu Phi Chiên hoàn toàn không nhớ ra đã gặp qua ở đâu đành bỏ cuộc hỏi ý kiến hai cha con đang ôm nhau cười vui vẻ phía trước.

"Không biết!" Nguyệt Hồng Thiên không nhìn trả lời. Đối với bọn họ, quen biết một người chính là đem lại tai họa cho kẻ đó vì thế nhưng người họ quen biết đều là nhân vật máu mặt, mà đã là một nhân vật máu mặt sẽ không lôi thôi lếch thếch như vậy.

"A! Đó là Ân di a!" Nguyệt Tương Dao ló đầu nhỏ sau bờ vai của Nguyệt Hồng Thiên kinh ngạc nói giống như bây giờ nàng mới nhớ ra mình còn có một vị Ân di.

"Cái gì?!!" Lần này không cần Lưu Phi Chiến kinh ngạc, Lạc Dung Hoa đã hoảng sợ đến đánh rơi cả hàm. Hắn đi theo sư phụ cũng tròn năm năm vậy mà không nhìn ra Hoa Ân Ân đã dịch dung như thế nào, vậy mà Dao Dao có thể một lần nhìn mà đã nhìn ra. Ánh mắt Lạc Dung Hoa nhìn Nguyệt Tương Dao có phần bí hiểm.

"Là Dao Dao dịch dung cho Ân di đó! Chiến thúc thúc, thúc thấy sao?" Nguyệt Tương Dao vui vẻ khoe khoang thành tích của mình. Nói đùa, nếu thuật dịch dung của nàng dễ phát hiện như vậy thì đâu thể lăn lộn trong giới sát thủ được, đến cả công nghệ giải phẩu phân tích hiện đại cũng khó mà phát hiện thì với mắt thường thì làm sao đám người này có thể phát hiện được. Nguyệt Tương Dao rất ư là tự hào về bản thân.

Bị Nguyệt Tương Dao gọi, Lưu Phi Chiến giật mình, hốt hoảng chạy đến kéo Hoa Ân Ân từ dưới đất lên. Lúc hắn muốn nói vài câu an ủi nhưng khi nhìn vào gương mặt "bặm trợn" của Hoa Ân Ân thì mọi cảm xúc đều tiêu biến, chỉ muốn một cước đá phăng đi. Lưu Phi Chiến quay mặt sang một bên tránh ánh mắt ai oán của ai đó. "Khụ khụ. Dao Dao, thuật dịch dung... của con tẩy như thế nào?"

"Không thể tẩy a!"Nguyệt Tương Dao hồn nhiên lắc đầu bỏ mặc gương mặt đen lại càng đen của Hoa Ân Ân, bồi thêm một câu nữa. "Con dùng mực của cha Hồng Thiên để tô mà, làm sao tẩy được."

Lần này không chỉ Hoa Ân Ân mà những người tại đó đều đen mặt. Có ai nói cho bọn họ biết, thật ra cái tiểu oa nhi khóc thút thít lúc nãy là một con hồ ly tinh không? Ai thấy dịch dung mà dùng mực đen không? Thâm tâm mọi người gào thét.

"Dao Dao!!! " Ấy là tiếng hét thấu trời xanh của ai đó đã tức đến xì khói đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.