Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 34




Ngay lúc này, một bóng đen không rõ là ai xuất hiện sau lưng Nguyệt Tương Dao. Hắn ta toàn thân hắc y không rõ nam nữ chỉ chừa lại một đôi mắt âm hiểm xảo trá nhìn chằm chằm Nguyệt Tương Dao.

Nguyệt Tương Dao nhanh chóng bật người lại, cảnh giác nhìn hắc y nhân. Bởi vì nơi Nguyệt Tương Dao ở có tính đặc thù, có thể nhìn từ trên xuống nhưng tuyệt đối không thể nhìn từ dưới lên, vì vậy một hắc y nhân xuất hiện trong phòng cũng không ai thấy được, kể cả Nguyệt Hồng Thiên luôn nhìn về phía này. Người bên dưới chỉ thấy tiểu cô nương xoay người vào bên trong, hoàn toàn không hề nghĩ là tiểu cô nương đó đang đối diện một hắc y nhân nguy hiểm.

Bình tĩnh quan sát hắc y nhân, Nguyệt Tương Dao nhíu mi. Huy hiệu hình hoa lan. Hình như đã thấy ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ là ở đâu, thôi về suy nghĩ tiếp, bây giờ phải đối phó với hắc y nhân trước cái đã.

Cùng quan sát đối phương không chỉ có Nguyệt Tương Dao mà còn cả hắc y nhân. Hắn ta hết sức nghi ngờ nhìn tiểu oa nhi trước mặt. Thái độ trầm tĩnh, tính cảnh giác cực cao, phản ứng nhanh chóng khiến hắn hơi suy nghĩ. Hắn chỉ vừa xuất hiện đã biết hắn ở đâu, đều này sao có thể? Hắn tự nhận mình không phải võ công cao cường nhưng cũng là người khổ luyện mười năm, dù không tài giỏi nhưng không đến nổi bị một tiểu oa nhi phát hiện. Càng nghĩ càng lạnh, hắc y nhân nhanh chóng ra tay.

Nguyệt Tương Dao tránh khỏi một chưởng xoay người chạy ra khỏi phòng nhưng là tà áo bị cắt mất một mẩu. Nàng thầm oán, lúc trước không chăm chỉ khôi phục lại thân thủ thành ra bây giờ đến một tên hạ cấp cũng phải chạy trốn. Mất mặt, quá quá mất mặt!

Thân hình nhỏ nhắn tránh thoát vô số đường đao của hắc y nhân, bàn tay nhanh chóng huơ lấy ly rượu trên bàn ném về phía cửa sổ nhằm gây chú ý nhưng hắc y nhân nào để nàng đoạt được như ý. Lưỡi đao vung lên, ly rượu vỡ thành hai mảnh rơi trên sàn. Nguyệt Tương Dao hặm hực, cầm bình rượu, trái cây, bất cứ thứ gì có thể ném đều ném về phía hắc y nhân. Này thì chém! Ta cho ngươi chém!

Tình cảnh trong căn phòng lúc này vô cùng hỗn độn, bàn ghế la liệt khắp nơi, màng vải bị chém đứt đoạn, thức ăn đổ đầy ra đất, một khung cảnh như vừa trải qua cơn bảo dữ dội. Nguyệt Tương Dao lúc này vẫn không ngừng ném liên tiếp trái cây về phía hắc y nhân. Mà hắc y nhân y như một người chơi trò chém trái cây vậy, càng chém càng hăng. Nào ngờ một tiếng "keng" vang lên, một vật có hình thù kỳ lạ màu đen bị chém thành hai nữa rơi xuống chân hắc y nhân khiến hắn giật mình, nhân lúc đó Nguyệt Tương Dao cũng chạy vào trong Long Quyển nắp.

(Chắn mọi người đoán ra được nữ chính ném ra vật gì rồi chứ.:v)

"Oanh!"

"Brầm!"

Liên tiếp từng âm thanh làm rung chuyển cả Hương Xuân Lâu phát ra từ căn phòng trên lầu hai khiến người ta chú ý. Trong ánh mắt trừng lớn của gần trăm con người, căn phòng cứ như vậy sụp đổ kéo theo cả tầng lầu rồi cả đại viện, chỉ trong phút chóc, một đại viện sừng sững, kết hoa treo đèn đỏ thắm liền bị sụp đổ không còn một móng cột. Mọi ngươi chỉ có thể đứng nhìn cả một đại viện đang từ từ sụp đổ nhưng không thể làm gì. Còn có thể làm gì? Không lẽ chạy đến ôm cột không để cho nó sụp đổ, còn không bị đè bẹp mới là lạ đó!

"Ầm!"

"Ầm!"

Cơn chấn động kéo đến liên hồi khiến cho mọi người xiêu vẹo, có ít người mới đứng vững được. Người của Hương Xuân Lâu thì càng thảm hơn, các cô nương la hét không ngừng, quản sự lại cắn răng run cầm cập. Lần này có rất nhiều đại nhân vật đến, Hương Xuân Lâu thật sự không đắc tội nổi, để cấp trên trách phạt vậy mạng nhỏ của bọn họ cũng không giữ được.

Nguyệt Hồng Thiên như ngồi trên đóng lửa, mấy lần muốn lao vào nhưng đều bị Lạc Dung Hoa và Lưu Phi Chiến ngăn lại, hắn đỏ mắt cố gắng vùng khỏi tay Lưu Phi Chiến muốn lao vào đống đổ nát tìm Nguyệt Tương Dao. Mắt hắn hằng lên từng đường gân máu, cơ bắp toàn thân căng đến đau đớn nhưng có vẻ như hắn không cảm nhận được, chỉ biết gào thét muốn lao vào trong.

"Buông ra! Dao Dao còn chưa ra ngoài! Con bé còn ở bên trong!"

"Phi Chiến! Ngươi cản ta làm gì?!!"

"Buông ta ra!!!"

Người xung quanh bị dáng vẻ đáng sợ của Nguyệt Hồng Thiên mà dọa đến lùi xa ra vài thước. Từng có người nhìn thấy dáng vẻ của hắn như vậy vào năm năm trước, khi đó nương tử của hắn Lệ Phí Nhã bị chưởng môn Thần Môn bắt. Hắn đã đồ sát hơn trăm đệ tử Thần Môn mà vẫn bình yên vộ sự đi ra cùng nương tử hắn. Bây giờ chẳng lẽ lịch sử sẽ tái diễn sao?!! Nhóm người giang hồ cầm binh khí thật chặt, sắc mặt ai nấy cũng đều âm trầm.

"Thiên! Ngươi bình tĩnh đi!"

"Sư công, Dao Dao sẽ không sao đâu. Nàng thông minh chắc chắn sẽ tìm được cách thoát mà!"

Lưu Phi Chiến và Lạc Dung Hoa không ngừng khuyên ngăn hắn nhưng vô dụng, không những không dập được lửa mà còn khiến nó bùng thêm. Nguyệt Hồng Thiên nắm áo của Lưu Phi Chiến mà gầm lên.

"Bĩnh tĩnh?!! Làm sao ta có thể bình tĩnh đươc! Dao Dao dù thông minh cỡ nào thì cũng chỉ mới năm tuổi!" Dù chỉ là con nuôi nhưng Nguyệt Hồng Thiên cảm thấy có một sợi dây liên kết vô hình nào đó gắn liền họ với nhau. Cảm giác đó như là người thân của mình, là một người vô cùng quan trọng.

Hoa Ân Ân vốn say rượu nay bị trận sụp đổ làm tỉnh táo hoàn toàn, đầu óc ngu ngơ nhìn cảnh sụp đổ trước mắt, miệng mấp mấy gọi tên "Dao Dao". Nước mắt nàng chảy dài xuống má, một cổ thổn thức trào dâng, lồng ngực phập phồng liên tục, cả thân hình ngồi sụp xuống. Nếu là trước kia ắt hẳn ai cũng sẽ thương tiếc cho một cô gái xinh đẹp nhưng giờ Hoa Ân Ân đang trong bộ dạng của một đại thúc hung trợn, hình ảnh một đại thúc hung trợn đau lòng, không phải ai cũng tiếp nhận được.

Không gian trở nên nặng nề, tiếng lách cách của đá vụn và tiếng hít thở nặng nề của đám người, tiếng khóc thút thít của các cô nương, tiếng than vãn ai oán của đám người bị thương thoát ra từ đống sụp đổ, tiếng người chỉ huy, tiếng người tụ họp nâng bức tượng đã ngã, tiếng người kêu cứu, tiếng người lật đá, tiếng người kêu gọi,... Một mảnh hỗn loạn.

Hoa Ân Ân vô hồn nhìn trong đám người được cứu ra, tìm kiếm thân ảnh nhỏ bé của Nguyệt Tương Dao, tia hy vọng len lỏi rồi dần dần rụi tắt. Không có! Ở đâu cũng không có! Hồ ly, ngươi ở đầu? Hoa Ân Ân trong vô thức kêu gọi.

Hương Xuân Lâu sụp đổ một đại viện, thiệt hại vật chất đã nặng nề huống chi còn phải bồi thường cho những người bị thương. Lần này Hương Xuân Lâu không thể tồn tại tiếp được, chỉ nói đến đã đắc tội không biết bao nhiêu đại thế gia công tử cũng đủ làm cho Hương Xuân Lâu phải tán gia bại sản, huống chi còn có một đám người giang hồ không thể đắc tội được.

Lộ ma ma mới chữa trị gương mặt xong thì đi ra, còn chưa kịp tiếp đón một vị khách nhân nào thì đã thấy một tòa viện lớn cứ như thế mà sụp đổ, bà ta hoàn toàn chết sững người. Là trời ghét Hương Xuân Lâu bà, vốn hôm nay có thể kiếm vạn lượng vậy mà chớp mắt đã tan thành mây khói. Lộ ma ma bỗng nở nụ cười rồi càng ngày cười càng lớn, vừa cười nước mắt vừa rơi, miệng không ngừng lảm nhảm gì đó. Người ta nói Lộ ma ma đã điên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.