Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 27




Chuyện là ba ngày trước lúc thực hiện nhiệm vụ, đang phải từ trên một tòa nhà cao ốc toát ra. Vì thế nàng quyết định nhay xuống, ngay khi nàng còn tự tin với dù lượn trên vai thì phía dưới xuất hiện một cái động không đáy, nàng liền bị hút vào trong*. Khi tỉnh lại thì thấy bản thân nằm vắt vẻo trên cây, suýt nữa là nàng đã toi mạng rồi. Tệ hơn là nàng phát hiện bản thân bị teo nhỏ!!!

* Do sư phụ của Nguyệt Tương Dao đã phong ấn ký ức về việc nàng vì sao xuyên qua nên một ký ức khác sẽ thay thế vào chỗ trống đó.

Ủ rủ trèo xuống cây, Nguyệt Tương Dao lần nữa chết lặng khi hiểu ra tình thế của mình. Một tiểu cô nương bốn tuổi đang ở giữa rừng nhiệt đới! Còn gì thảm bại hơn!

Lúc đó nàng đã hối hận bao nhiêu vì ý định táo bạo kia, hại bây giờ ngay cả ở đâu cũng không biết. Cũng may mấy hôm trước sư mẫu đưa cho nàng một quyển sách, bảo là một bí quyết mới nên nàng tận lực tập trung vào nó. Nhưng nhân lúc đó, sư phụ cùng sư mẫu lại... đi du lịch vòng quanh thế giới! Bỏ nàng ở nhà một mình, còn bỏ lại một phong thư làm người khác nghiến răng nghiến lợi: Đồ nhi, sư phụ cùng sư mẫu con đi du hành thế giới, con ở nhà phải bla bla... Điều cuối cùng là con không được tìm kiếm bọn ta đâu đấy, nếu con dám giở trò, ta sẽ đem con ném vào rừng Amazon một tháng!

Trời mới biết khi đọc thư xong nàng đã tức giận tới chừng nào, liền đem cây kiếm mà sư phụ quý nhất bẻ gãy, đem đan dược của hắn ăn sạch sẽ. Nhưng mà dường như ông trời cũng không vừa ý nàng, bởi vì đan dược quá bổ nên nàng đã phun ra một ngụm máu. Mà quyển sách sư mẫu đưa lại hứng trọn búng máu kia. Vì thế... Phía sau hoàn toàn không hề có vì thế!

Nàng đem toàn bộ tài sản của hai người đi mua mọi thứ, bất chấp tất cả thì sau đó phát hiện đống đồ này không có cách xử lý! Không thể đem đi trả lại chỉ đành ngậm ngùi nhìn nó, lúc đó quyển sách kia chợt phát sáng. Sau đó nàng và đống đồ vật bị đưa đến một nơi gọi là Long Quyển, còn có một con cửu vĩ hồ ly tên là Vĩ Hồ. Trải qua một hồi tranh luận, nàng - Nguyệt Tương Dao trở thành chủ nhân của một bảo vật và một con thú trong truyền thuyết.

Đó là chuyện vì sao nàng ở trong khu rừng rậm này, vì sao trở thành một đứa trẻ, vì sao biết con cửu vĩ hồ này. Còn lý do vì sao nàng phải đấu với một con báo đen, đơn giản vì nàng là mồi ngon của nó a!

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, thông qua lời phiên dịch của Vĩ Hồ, Nguyệt Tương Dao đã chấp nhận sự thật rằng bản thân đã xuyên không. Xuyên đến một nơi gọi là Long Phượng Giới. Còn bản thân thì ở trung tâm của khu rừng rậm lớn nhất Long Phượng Giới. Nàng khóc không ra nước mắt. Xuyên đâu không xuyên lại xuyên đến rừng rậm nhiệt đới, còn là một cái rừng lớn nhất trong thế giới này! Nàng cực sốc!

Rất qua loa đặt cho Hắc Báo vương một cái tên Tiểu Hắc, Nguyệt Tương Dao tự an ủi mình. Còn Vĩ Hồ đã nằm trên đất cười lăn lộn, Tiểu Hắc, hay gọi là Tiểu Hề* đi! Đã nếm qua tài đặc tên của Nguyệt Tương Dao, Vĩ Hồ rất không phúc hậu cười lên nỗi đau của Hắc Báo vương, à không, phải là Tiểu Hắc.

*Trong tiếng Trung từ "hắc" như phát âm của giọng cười.

Hắc Báo vương vô cùng không cam chịu với cái mũ danh Tiểu Hắc. Một đời nó oai hùng bao nhiêu thì lại bị vùi dập bấy nhiêu khi trong tay tiểu ác ma này. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.

_________

Suốt một tháng, Nguyệt Tương Dao cùng Tiểu Hắc và Vĩ Hồ tìm đường ra bên ngoài. Bởi vì có uy áp của thú vương nên Nguyệt Tương Dao rất nhàn nhã ngồi trên lưng Tiểu Hắc huýt sáo. Tội cho Tiểu Hắc, trong suốt một tháng từ mảnh thú vương oai hùng xuống trở thành tọa ky*, không biết bao nhiêu lần nó đã khóc thầm. Uy danh của nó! Tiểu Hắc không ngừng hướng trời gào thét nhưng có vẻ như ông trời cũng không nghe hiểu lời nó thì phải. Cứ mỗi lần nó gào thét thì y như rằng ngay hôm sau liền bị Nguyệt Tương Dao dạy dỗ ra trò.

*tọa kỵ = thú cưỡi.

Tuy nhiên, trong cái hại có cái lợi, suốt một tháng Nguyệt Tương Dao không ngừng tẩm bổ cho nó, vốn từ một con báo đen có thân hình hơi ốm yếu sau mấy tuần liền thành một con báo béo tốt, lông đen mượt mà. Có thể nói ngày nào Tiểu Hắc cũng bị ngược đãi nhưng lúc nào cũng được ăn ngon, đều nay xoa dịu đi nỗi đau làm tọa kỵ cho Nguyệt Tương Dao, đồng thời làm cho Tiểu Hắc muốn rời đi cũng đi không được, đi rồi thì lấy đâu ra thức ăn ngon? Vì thế Tiểu Hắc mỗi ngày đều vui vẻ chịu ngược để nhận đồ ăn ngon. Điều này làm cho Vĩ Hồ không ngừng khinh thường. Khí tiết của ngươi đâu a!

Nguyệt Tương Dao trong một tháng đã nắm rõ tình hình của thế giới này nhờ lấy thông tin từ những bầy chim di cư ngang và cả chim trú ngụ trên đường đi. Bằng cách nào à? Tất nhiên là do Vĩ Hồ ép cung rồi. Bây giờ Nguyệt Tương Dao mới biết thêm một mặt phúc hắc của con hồ ly này.

Nào có con chim nào không sợ bị trụi lông, vì thế Vĩ Hồ liền hăm dọa chúng, con nào đưa được thông tin hữu ích từ thế giới bên ngoài nó sẽ thả đi, còn không, thí sẵn sàng làm gà trụi lông đi. Thế là bầy chim nhao nhao khai ra những gì chúng biết, từ một đứa trẻ được sinh ra như thế nào đến một cụ già ngày đi được mấy bước, chúng đều khai ra hết không sót một chữ.

Sau đó Nguyệt Tương Dao phải đau đầu tổng hợp tin tức từ chúng. Long Phượng Giới được chia làm hai quốc gia lớn, Lăng Thiên và Phi Thiên. Hai quốc gia chiếm cứ hai khu vực rộng lớn của đại lục, phía tây là Lăng Thiên Quốc, Phi Thiên Quốc chiếm cứ ở phía đông. Ngoài ra còn nhiều tiểu quốc phụ thuộc vào hai nước lớn này.

Thế giới này như thời Trung cổ của Trung Quốc, tu luyện võ công, sử dụng nội lực,... Khiến nàng kinh ngạc là tần số người biết sử dụng nội lực là quá lớn, chiếm đến một phần hai dân số.

Từ nhỏ được sư phụ luyên thuyên suốt về nội lực nên Nguyệt Tương Dao hoàn toàn không xa lạ gì với nó. Ở hiện đại, nội lực là thứ bị cho là không có khoa học, là thứ chỉ tồn tại trong phim ảnh. Nhưng thực chất vẫn có một số gia tộc cổ võ còn tồn tại hoạt động trong thế giới riêng của họ. Nàng từng trạm trán qua một người, thực lực tuyệt đối cao hơn nàng, vì thế sau trận đánh nàng phải nằm viện nửa tháng mới khôi phục được tám phần. Có thể thấy cổ võ và nội lực mạnh tới cỡ nào.

Nhưng sau đó Nguyệt Tương Dao nhớ tới lời sư phụ nói không phải ai cũng có căn cơ tập võ tốt, vả lại nhiều bí quyết tu luyện đã bị thất truyền hay bị thiêu hủy trong Thế Chiến Thứ Hai rồi nên bây giờ con người không còn quan tâm đến cổ võ nữa. Dần dà cổ võ rơi vào con đường tuyệt tích, đi đến kết cuộc biến mất.

Sư phụ cũng nói nàng có căn cơ học võ vô cùng tốt vì thế từ nhỏ đã dạy nàng đủ thứ về cổ võ. Còn sư mẫu nàng, bà là một võ sư hiện đại đã mai danh ẩn tích, bà đã dạy nàng võ học hiện đại, quyết không thua kém sư phụ. Cũng từ đó nàng vô tình gặp được giám đốc của một tổ chức sát thủ - bạn thân của sư mẫu. Ông nhận nàng vào tổ chức, "nối nghiệp" huấn luyện nàng từ sư phụ và sư mẫu. Nhìn lại cuộc đời, Nguyệt Tương Dao cảm thấy muốn lật bàn. Quá xui xẻo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.