Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 24




Trở lại căn hộ chung cư ở thành phố, Nguyệt Tương Dao vẫn như người mất hồn. Chỉ trong một ngày nàng đã tiếp nhận bao nhiêu là thứ. Sư phụ, sư mẫu và cả mình không phải người của thế giới này. Đó không phải một sự thật mà ai cũng có thể chấp nhận được.

Ngã lưng lên giường mềm, Nguyệt Tương Dao liếc nhìn chiếc đồng hồ tích tắc trên bàn. 12 giờ đêm. Nàng cười giễu.

Không tin sao?

Vậy thì làm được gì? Chỉ có chấp nhận đúng không?

Đúng vậy! Nàng, Nguyệt Tương Dao chưa bao giờ biết bỏ cuộc là gì! Thân phận bị giấu kính ư? Bí mật của Long Quyển ư? Nàng sẽ từng bước từng bước đem những thứ đó ra ánh sáng! Nàng không phải là một người dễ chấp nhận hoàn cảnh như thế, cho dù có một cơ hội nàng nhất quyết sẽ vùng vẫy đến cùng! Nếu không thể thay đổi thì chấp nhận đi, đi đến nơi thần bí kia, phá vỡ từng tầng xiềng xích bí mật của Long Phượng Giới!

Đã ổn định lại suy nghĩ, Nguyệt Tương Dao dần chìm vào trong giấc ngủ. Không hiểu vì sao nhưng nàng cảm thấy cơ thể mệt mỏi vô cùng như đã trải qua rất lâu nhưng không được nghỉ ngơi rồi, có lẽ do có quá nhiều cảm xúc trong một ngày. Trước khi thật sự chìm vào giấc ngủ, Nguyệt Tương Dao thề sau này sẽ không để cảm xúc chi phối nữa.

Căn hộ mà Nguyệt Tương Dao thuê nằm ở góc khuất của khu chung cư vì phía sau nơi này là một khu vườn và bờ sông, vô cùng yên tĩnh, nhưng cũng bởi vậy mà ít ai chọn nơi này. Lúc nàng nói nàng muốn thuê nơi này, chủ chung cư còn nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ buộc nàng phải viện cớ vì bản thân sợ tiếng ồn mới lấy được chìa khóa căn hộ từ tay ông chủ. Phải nói lúc đó làm nàng thật sự quẫn bách không thôi.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua mành cửa chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của người con gái. Mày lá liễu hơi nhíu, đôi mắt to tròn còn đang nhắm nghiền, cái mũi xinh xắn hơi ưởm hồng, gò má tinh xảo trắng thơm, đôi môi như cánh hoa anh đào đỏ mọng hơi mím. Cả khuôn mặt bị phủ bởi ánh sáng mặt trời như khoát lên tầng sương mê hoặc thế nhân, phong tình vạn chủng.

Mí mắt khẽ run, dần mở. Con ngươi màu đỏ liên tục chớp mắt thích nghi với ánh sáng bên ngoài. Nguyệt Tương Dao ngồi dậy nhìn căn phòng nhỏ, ánh mắt vốn sắc bén dần nhu hòa trở nên yếu ớt, đơn thuần. Duy chỉ có con ngươi màu đỏ vẫn không thay đổi, ánh sang nhu òa càng làm người khác dẽ hút sâu vào bên trong.

Ngắm nhìn bản thân trong gương, Nguyệt Tương Dao hết sức kinh ngạc. Gương mặt vẫn như trước nhưng thu hút hơn là ánh mắt màu đỏ như máu. Nàng chợt nhớ tới cảm giác điên cuồng kia, khi đó nàng cảm thấy mắt đau rát nhưng nàng không quan tâm, chỉ muốn phá hủy mọi thứ. Đầu nàng chợt nhứt nhói khiến nàng nhíu mi. Nhanh chóng thay một bộ đồ mới, tẩy sạch mùi máu trên người nàng mới vừa ý ra ngoài.

Ôm đầu ra khỏi nhà vệ sinh, lần nữa ngã vật ra giường. Tay Nguyệt Tương Dao vô tình sờ trúng quyển sách. Nguyệt Tương Dao nén đau, quan sát kỹ quyên sách này.

Quyển sách có bìa màu úa vàng, hoa văn cổ kỳ lạ thần bí, toát ra hơi thở tang thương. Trên bìa sách chỉ có hai chữ rồng bay phượng múa: "Long Quyển" nằm ở góc phải trên quyển sách, ngoài ra không còn gì nữa.

Bề ngoài cực kì bình thường, không hề bắt mắt như những quyển sách thời đại. Một quyển sách như vậy mà là bảo vật không gian sao? Thật khiến cho người ta không thể tin!

Nguyệt Tương Dao mở trang đầu của Long Quyển, một chùm sáng màu vàng nhanh chóng phóng ra từ trang sách. Ánh sáng cực mạnh chiếu xuyên qua khe cửa làm cho chim chóc xung quanh bay tán loạn, gây náo động cho không ít người.

Một giọng nói cứng ngắc vang lên trong đầu nàng. "Nhận diện hoàn tất, thiết lập khế ước!"

"Ai?!!" Đột nhiên nghe một giọng nói xa lạ bất thình lình vang lên bên tay đương nhiên sẽ khiến cho người ta cảnh giác, đặc biệt là một sát thủ như nàng.

Chợt tầm mắt trở nên tối lại, Nguyệt Tương Dao mắng thầm. Một ngày mở mắt chưa được ba mươi phút là đã ngất tiếp, nếu nàng biết ai bắt nàng ngất, nàng nhất định sẽ cho tên đó ba ngày không được ngủ!

- Hắc xì!!! Là kẻ nào dám tính kế ta?!! - Lời suy nghĩ của tác giả.

"Nha nha chi chi!"

"Chi chi nha nha nha!"

Bên tai vang lên âm thanh quái dị, Nguyệt Tương Dao ngay lập tứ bật dậy nhìn cái thứ nho nhỏ ngồi trên người mình. Đôi tai xù, mắt đen láy to tròn, tứ chi ngắn ngủn, đệm thịt màu hòng phớt đạp lên tay nàng, miệng nhỏ nhắn cùng cái mũi đen thui, phía sau chính cái đuôi không ngừng ve vẫy. Cả người như chìm trong đám bông trắng mịn.

Này, hồ ly? Hơn nữa là cửu vĩ hồ ly đã tuyệt tích!

Mắt to trừng mắt nhỏ, con ngươi màu máu trừng con ngươi màu đen.

Chớp.

Chớp.

Ngươi chớp ta cũng chớp.

Dường như cửu vĩ hồ ly rất thích đôi mắt nàng, nó nâng hai chi trước chạm vào mặt nàng rồi chuyển dời lên mi tâm của nàng, sau đó... nó không do dự cào một nhát lên mi tâm của nàng.

Đau rát đánh tỉnh nàng, liền không do dự ném cái cục bông ấy đi. Con hồ ly chết tiệt, dám cào nàng, còn là nơi có da thịt mỏng nhất! Nàng nhất định phải đem con hồ ly này đi làm cày tơ bảy món!

"Chi chi nha nha, chi chi nha." Cửu vĩ hồn ly giống như chưa nhận ra mình đã phạm sai lầm gì, sau khi bị quăng ra liền lộn một vòng trên không trung sau đó an toàn tiếp đất, liền như cục nam châm, chạy lon ton đến chỗ của nàng. Dùng cái đầu đầy lông dụi vào tay nàng, tỏ vẻ ủy khuất.

Nguyệt Tương Dao hết chỗ nói, từng gặp qua con vật có linh tính nhưng chưa gặp qua con vật vừa có linh tính vừa vô lại như vậy. Không sợ người có thực lực, chỉ sợ người vô lại. Đây là lần đầu tiên nàng lĩnh hội được chân lý này. Đúng là không sai, nhìn xem bây giờ nàng nên làm gì với con vật này đây.

Dùng tay vuốt chỗ bị thương, nàng mếu máo. Vết thương không sâu nhưng lại chảy thật nhiều máu a. Mà lúc này nàng mới có thời gian ngắm nhìn xung quanh, nơi này khác với không gian lần trước, có cây, có một dòng sông nhỏ chảy qua nhưng không rõ đâu là nguồn đâu là cuối. Phía đối diện với nàng có một rừng cây anh đào, hoa đào nỡ rộ rung rinh trong gió mang một dạng phong tình khác. Giữa rừng đào thấp thoáng có một toàn cung điện nhỏ màu xanh nhạt nổi bật lên trong nền sắc hồng phai.

Đây không lẽ là Long Quyển? Thật sự rất đẹp. Bầu trời xanh trong, vài gợn mây trắng bồng bềnh, gió thấm nhuần hương hoa anh đào, thổi lướt qua mặt khiến nàng tâm tình xấu dần tốt lên. Nhưng nếu đây là Long Quyển thì làm sao nàng có thể ở trong đây, lần trước là do sư phụ đưa vào, so với lần này thì không có vật trung gian nào.

Lúc Nguyệt Tương Dao đang rối rắm thì cửu vĩ hồ ly đã chồm lên liếm sạch máu trên trán và trên tay nàng. Một vầng sáng màu đỏ bao quanh hai người. Nguyệt Tương Dao chỉ cảm thấy mi tâm đang trống rỗng đột nhiên bị thứ gì đó lấp đầy, sợi dây liên kết giữa nàng và cửu vĩ hồ ly được hình thành!

"Chủ nhân! Chủ nhân!"

Trong đầu vang lên tiếng nói xa lạ của một tiểu hài tử khiến cho Nguyệt Tương Dao giật mình. Nguyệt Tương Dao nhìn xung quanh, ngoài mình ra thì chỗ này chỉ có một tiểu hồ ly mà thôi, không lẽ do nó nói. Ngay lập tức ánh mắt nàng đảo qua cục bông trắng kia. Y như nàng suy nghĩ, con hồ ly mở miệng gọi một tiếng "chủ nhân" để khẳng định suy nghĩ của nàng.

"Ngươi có thể nói?" Vậy sao lúc nãy ta toàn nghi "chi chi" với "nha nha". Nàng nói thầm.

"Là do chúng ta đã ký khế ước đó chủ nhân!" Tiểu hồ ly vui vẻ trả lời.

"Khế ước? Lại là khế ước. Lúc trước khi ta đến nơi này ta cũng nghe được lập khế ước gì gì đó?" Nguyệt Tương Dao nhíu mi.

"Cái đó chủ nhân phải xem trong sách a." Tiểu hồ ly nhanh nhẩu trả lời.

Nguyệt Tương Dao nhíu mày càng lợi hại. Sách? Ở đâu? Long Quyển? Tâm niệm vừa động một quyển sách màu vàng cổ xuất hiện trên tay nàng. Ngẫm nghĩ một hồi, nếu như giữa nàng và tiểu hồ ly có sự liên kết thông qua ký khế ước thì giữa nàng và Long Quyển có sự tương liên cũng không có gì lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.