Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu

Chương 11




Hứa Thanh Thanh ngái ngủ nằm trên bàn, nước dãi chảy lênh láng như sông ( Bánh bao: há há há... Vậy là chỉ cần Thanh tỷ chảy nước dãi là dù hạn hán cũng không lo thiếu nước.:D)

Trúc La ngáp ngáp, than thở nhìn chủ tử của mình, quả là mất mặt, mất mặt a..

Một tiếng ho nho nhỏ kéo sự chú ý của Trúc La.

Thích Khách hôm qua ho mấy tiếng. Cố gắng ngồi dậy, khi ngước mắt nhìn lên thì ánh mắt cảnh giác lại tràn đầy sự kinh ngạc...

- ".Y Liên? Không phải cô bây giờ nên ở bên Cung chủ hay sao? "

Trúc La khe khẽ gật đầu, bước tới bên giường, cười.

-" Bây giờ gọi ta là Trúc La, hiện tại ở đây không có Y Liên nào cả..hơn nữa...". Nói đến đây thì nhẹ nhàng nhìn sang bên cạnh.

Hắn giật mình, lại càng kinh ngạc khi nhìn thấy nữ nhân đang ngủ say trên bàn, mắt trợn to, không nhịn được lắp bắp...

-" Đó...đó___

-" Mất trí nhớ"

Hắn nghe lời của Trúc La nói... Cảm giác ngoài kinh ngạc thì vẫn là kinh ngạc.

-" Sao có thể? "

Trúc La nhếch môi cười nhạt.

-" Cũng không biết nàng nghĩ gì, đường đường võ công đầy mình mà chịu để một đám nữ nhân chua ngoa đánh đập, đi một vòng từ quỷ môn quan về! Ngu xuẩn! Bây giờ chính là mất trí nhớ. Ta cũng không rõ thực hư. Cứ thế này thì không biết bao giờ mới hoàn thành nhiệm vụ. "

Hắn trầm mặc..

-" Vương lại giao nhiệm vụ sao? "

-" Đúng, giết Âu Dương Vũ Hiên. "

-"...đây là một nhiệm vụ bất khả thi, Hắn võ công cao hơn ta không phải một bậc, tuyệt không phải quả hồng mềm, nhiệm vụ này.... Rất khó thực hiện.."

-" Ta biết nhưng ____

" Bộp "

Hứa Thanh Thanh đang ngủ đột nhiên rơi xuống ghế, hoa hoa lệ lệ tiếp xúc thân mật với đất mẹ, hai mắt chớp chớp nhìn Trúc La cùng nam nhân lạ mặt.

Trúc La và nam nhân tên Hàn:....

Nàng dụi mắt, trực tiếp ngáp một cái rõ lớn, nhìn hai người một hồi lâu rồi..........................gục đầu ngủ tiếp.

Hai người:......

Hắn ngạc nhiên, nói:

-" đây là đệ nhất sát thủ trước kia sao? "

Trúc La vẻ mặt nhàn nhạt nhìn hắn.

-" Chuyện ở đó thế nào rồi? "

-" không cần lo, bây giờ vẫn nên lo cho nàng thì hơn. Nếu để Vương biết thì hẳn không hay..."

-" nếu Vương biết ta cùng cung chủ không còn giá trị..kết quả chỉ có một.."

Nói đến đây, sắc mặt của Trúc La và Hàn trở nên ngưng trọng.

Trong khi Trúc La cùng Hàn nói chuyện bí mật thì Hứa Thanh Thanh ngủ một giấc vô cùng ngon, không thèm để ý mà nằm giữa sàn nhà, nước dãi chảy lênh lánh.. ( Bánh bao: mất hình tượng qué =_=)

Lúc sau, Hứa Thanh Thanh được bế lên chiếc giường gỗ mục nát, bộ dạng thể hiện " không ngủ tới chiều mới là lạ"

Hàn nhìn qua nữ nhân đang ngủ ngon trên giường, lại nói với Trúc La.

-" Hiện tại ta phải rời đi, ở đây không an toàn, có khi lại liên lụy đến hai người. "

Trúc La gật nhẹ đầu.

-" hảo "

Hắn nghe xong câu đó, vận khinh công phi thân rời đi mà không hề biết ở gần đó có một nam nhân vận hoàng bào đang nhìn bọn họ.

?.............. Phân cách tuyến đệ nhất đáng yêu quay lại rồi đây............. ?

Âu Dương Vũ Hiên quay trở lại Ngự Thư Phòng, mày nhíu chặt. Cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhìn sang bên cạnh... Hoàng đệ vô dụng của hắn đang chăm chú nhìn hắn...

-" Đệ nhìn trẫm làm gì vậy? "

Âu Dương Chi Nguyên chống cằm, có chút buồn bực.

-" Hoàng huynh, huynh nghĩ hoàng hậu bây giờ có thực sự là con gái của lão hồ ly không? "

-" ý đệ là gì? "

-" trước đây đệ từng gặp tiểu thư của phủ thừa tướng, bộ dáng...quả thật khác xa bây giờ! Trước kia hoàn toàn là tài nữ... Bây giờ chính là... Khụ khụ.."

Hắn nghe xong, quả thật có chút khó hiểu..

-" Nhưng dung mạo..? "

Nguyên vương gia không do dự bật ra hai chữ:

-" Dịch dung! "

Âu Dương Vũ Hiên bỗng dưng có cảm giác đệ đệ của mình chính là một kẻ ngốc...

-" chắc chắn không phải dịch dung nhưng hiển nhiên đúng theo ý đệ, không phải một người. "

-" sao hoàng huynh biết? "

Hắn đột nhiên có cảm giác lúng túng, nhớ đến ngày hôm đó ở rừng đào.... Trên mặt phút chốc xuất hiện vệt hồng khả nghi, lại nhanh chóng biến mất khiến người khác nhìn không ra.

Âu Dương Chi Nguyên thấy hoàng huynh của mình có vẻ ngơ ngác hiếm thấy, vội vàng đưa hai tay lên quơ quơ trước mặt.

-" Hoàng huynh? "

Hắn biết mình thất thố, vội vàng ho mấy tiếng tỏ vẻ uy nghiêm.

-"khụ khụ.... nếu trẫm không biết thì còn ai có thể biết? "

-" đương nhiên là hoàng hậu a! "

Hắn cảm thấy như đang có một đàn quạ bay qua đầu mình... Kêu " quạ quạ quạ quạ "

Âu Dương Chi Nguyên thấy hoàng huynh không phản ứng, vô tội bồi thêm một câu:

-" Hoàng huynh hôm nay thật là ngốc! Có phải hay không có vấn đề? "

.... Một khắc sau, Nguyên Vương gia của Minh Quốc đã " hoa hoa lệ lệ " bay thẳng ra khỏi ngự thư phòng trước ánh mắt kinh ngạc của các thái giám, nô tỳ bên ngoài.

Hắn bên trong chỉ nghe " bịch " một tiếng... Sau đó là tiếng nói hốt hoảng " Vương gia có sao không????"... Tiếp theo chính là tiếng than khóc oán trách của hoàng đệ " Huhuhu!!!! Hoàng huynh sao nỡ đối với đệ như thế!!! Đệ chỉ là quan tâm xem huynh có phải...có phải....có vấn đề về.....não thôi không mà....".. Giọng nói nhỏ dần...

.... Dựa vào võ công cao cường của hắn. Không nghe được mới là lạ...

Kết quả sau khi hoàng đế lạnh lùng nghe thấy câu nói đủ kinh sợ cả hoàng cung thì lập tức..... Đen mặt, tức giận hét.

-" Nguyên Vương Gia cấm túc trong phủ hai tháng, ở trong phòng hảo hảo kiểm điểm bản thân!!! Lập tức thi hành mệnh lệnh!"

-" Á!!!! Hoàng huynh! Đệ biết lỗi rồi! Huhu!!!! Hoàng huynh ~~~~~~~~ "

... Từ ngày hôm đó, trong phủ vương gia duy nhất của Minh triều, liên tục phát ra tiếng kêu than trời trách đất suốt hai tháng

... Và người được nhắc nhiều nhất chính là vị hoàng đế cao cao tại thượng của Minh Triều.

....

____ta

______là

________phân

_____________cách

_________________tuyến

Hức T^T... Hứa sẽ ra chương mới...bất quá chỉ là không biết thời gian mà thui.

Đa tạ các vị tỷ tỷ, huynh đài đã xem và ủng hộ truyện của Băng nhá ???

Đăng vào ngày Băng chính thức nghỉ hè. Há há ???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.