Bạch Nguyệt Quang Đã Thay Đổi Rồi

Chương 29




“Anh, anh nói xem sao trên đời này không có người đàn ông nào tốt như ba chúng ta chứ, ôi!” Phó Thư Nghệ nghĩ đến tình cảm mấy chục năm như một của ông bố già đối với mẹ mình thì trong lòng hâm mộ không thôi

Thật ra không thể trách cô hai mươi mốt tuổi rồi mà vẫn chưa từng có bạn trai, do ba cô quá ưu tú, khi so sánh những người đàn ông khác so với ba cô, lại thấy như thiếu thứ gì đó,

“Giống thùng dấm lớn như ba ấy à?” Phó Thần Hiên ghét bỏ nói, nhớ đến thói ghen tuông của ba mình, anh lại muốn bêu xấu ông.

Chắc hẳn Phó Thư Nghệ3cũng nghĩ đến điểm này, vô cùng phấn khởi, “Anh phải hiểu cho ba, anh xem ông ấy hơn ba mươi tuổi mới cưới được bà mẹ xinh đẹp dịu dàng của chúng ta, có thể không cưng chiều sao

Nếu em là đàn ông, em cũng sẽ cưng chiều mẹ như thế thôi.”

Vẻ mặt Phó Thần Hiên như cười như không nhìn cô, “Có dám nói lại mấy lời nói xấu kia trước mặt ba không?” Phó Thư Nghệ nghe thể thì hơi run rẩy, “Anh, anh tha cho em đi, nhất là chỗ mẹ ấy, anh đừng có lỡ miệng nói ra.” Ba biết cũng không sao, dù sao thì ba thương cô, cùng lắm thì mắng vài câu thôi,0nhưng nếu là mẹ thì sẽ khác, nói không chừng sẽ tim cô nàng “tâm sự”.

Phó Thư Nghệ nhớ những trải nghiệm từ nhỏ đến lớn, bởi vì không nghe lời mà bị mẹ kéo đi “tâm sự”, thì vô cùng thương xót bản thân

“Em cảm thấy nếu em cứ lấy ba làm tiêu chuẩn để đi tìm đàn ông thì đời này chắc không lấy được ai mất.” Phó Thư Nghệ ủ rũ nói.

Phó Thần Hiến hờ hững mở miệng, “Vậy thì anh nuôi em cả đời.” Em gái của anh, sao có thể tạm bợ được? Tuy đôi lúc Phó Thần Hiên vô cùng chán ghét tính ghen tuông của ba mình, nhưng tình cảm ba anh dành cho5mẹ sâu đậm vô cùng, em gái của anh nên tìm được một người đàn ông yêu thương và chiều chuộng con bé cả đời như vậy.

“Anh, anh nói thể em càng không phải sợ nữa, chẳng may không tìm được người đàn ông như vậy thì em ở vậy luôn đấy, anh đừng có nói lời hay rồi đến lúc đó lại chế em.” Phó Thư Nghệ đáng thương nói

Phó Thần Hiên bật cười, “Cần anh viết giấy đảm bảo không?” “Nếu như có thì càng tốt chứ sao.” Phó Thư Nghệ cười tít mắt.

Phó Thần Hiển bình tĩnh nhìn cô nàng, Phó Thư Nghề nghiêm chỉnh lại, “Đùa thôi, người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như4anh trai của em làm sao có thể nuốt lời được.”

Phó Thần Hiến không hứng thú với việc đi xem phim lắm, chỉ đi giết thời gian với em gái mà thôi, cuối cùng cô nhóc này còn không đáng tin hơn cả anh, phim mới chiếu được một nửa đã dựa vào vai anh ngủ mất.

Phó Thần Hiến nghe thấy tiếng khóc thút thít trong rạp chiếu phim, lại nhìn lên màn hình với vẻ mặt bình tĩnh, anh thật sự không hiểu tình tiết như vậy có gì mà cảm động.

Anh không biết là trong mắt những người khác, cặp đôi trước mắt này (anh và cô em gái anh) mới là kỳ lạ, không nghiêm chỉnh xem phim9thì thôi, đã thế còn ngủ mất, như thể đã phụ lòng một bộ phim hay như vậy.

Phó Thư Nghệ ngủ đến khi bộ phim kết thúc, nểu Phó Thần Hiến không lay dậy, có lẽ cô nàng vẫn ngủ tiếp.

Cô duỗi lưng, “Ơ, hết rồi ạ?”

Những người xung quanh vẫn chưa rời đi, nhìn chằm chằm lên án cô, Phó Thư Nghệ coi như không nhìn thấy, ngoảnh đầu lại, điềm tĩnh đi ra khỏi rạp chiếu phim.

“Haiz, đúng là em không hợp xem phim tình cảm, biết thế này thì đi nghe nhạc cho xong

Đúng rồi anh, tháng sau Tiểu Duệ có buổi diễn dương cầm, anh nhất định phải đi đây

Đây là buổi độc diễn đầu tiên của người ta, nhất định phải ủng hộ.” “Lúc nào?” Phó Thần Hiên thật sự không biết chuyện này, trước đây gặp Thẩm Duệ cũng không nghe nói

Phó Thư Nghệ nói thời gian, “Em tra rồi, hôm đó là thứ Bảy, anh chắc chắn sẽ có thời gian.”

“Được, nhưng em nhớ nhắc anh đấy, chẳng may anh quên mất.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nghiễm nhiên đã quên sạch chuyện xem phim ban nãy

“Em hẹn với bạn ở đâu, anh đưa em qua trước.” Phó Thần Hiên nhìn đồng hồ, sắp đến thời gian ăn tối.

“Đường Tân Hoa, anh, dù sao anh cũng hẹn với anh Bùi Hạo vào buổi tối, hay là tối nay ăn cùng với bọn em luôn

Anh cũng biết Lục Nhất Manh mà.”

Lục Nhất Manh là bạn cùng phòng và cũng là bạn thân của cô, cuối tuần hai người thường hẹn nhau đi chơi

Phó Thần Hiên nhíu mày, rõ ràng là không có ấn tượng gì với người này

Phó Thư Nghệ vừa nhìn thấy như vậy đã biết anh quên mất rồi

Cô bĩu môi, chán ghét nói, “Anh, anh chẳng để ý gì đến bạn khác giới, như thể sẽ có độc cả đời đấy.”

Phó Thần Hiên gỗ cổ của cô nàng, “Nhóc con nói gì thế hả, còn nói bừa nữa thì cho em ngồi xe buýt đấy.”

Phó Thư Nghệ lặng lẽ nhìn chiếc xe buýt toàn người với người vừa lướt qua, cười ha ha, “Anh, anh biết em chỉ nói đùa thôi mà, anh đại nhân đại lượng, đừng so đo với em.”

Ba anh em bọn họ, em trai Phó Thư Thần có vẻ bề ngoài giống ba nhất, tính cách cũng giống, mới tí tuổi đầu đã lạnh lạnh lùng lùng, kiệm lời, em gái Phó Thư Nghệ tính cách hoạt bát phóng khoáng, khá giống với Quả Quả

“Anh, anh không ăn cơm với bọn em thật à?” Đến cửa nhà hàng, Phó Thư Nghệ nhìn Phó Thần Hiên

“Không đâu, bọn em ăn đi.” Anh không có hứng ăn cơm với mấy cô nhóc.

“Thể thì tiếc quá, bạn cùng phòng của em xinh lắm đấy.” “Anh có việc đi trước đây.” Phó Thần Hiên không có hứng thú với người được cho là xinh đẹp kia.

Phó Thư Nghệ tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của anh, cô thật lòng muốn Phó Thần Hiên làm quen nhiều hơn với những cô gái khác, để anh có thể quên người trong lòng kia đi

Tuy cô không biết người trong lòng anh là ai, nhưng đã nhiều năm như vậy, mà chưa từng thấy xuất hiện bên cạnh anh mình, hơn nữa Phó Thần Hiên không hề hé nửa lời về người này, có lẽ giữa hai người là không thể Đâu thể để anh của cô độc thân cả đời vì một người kỳ lạ như thế được.

Phó Thư Nghệ thở dài, thấy mình làm em quả là không dễ gì, còn phải bận tâm đến chuyện cả đời của anh trai

“Thư Nghệ, người ban nãy là anh cậu sao?” Vừa đến nhà hàng, Lục Nhất Manh đã hỏi

Phó Thư Nghệ nhướng mày, “Cậu nhìn thấy rồi à?”

“Ừ, thấy từ đằng xa, nhưng thấy hai người đang nói chuyện, nên tớ không đến chào hỏi.” Lục Nhất Manh cũng thẳng thắn

Phó Thư Nghệ tiếc nuối, “Cậu nhìn thấy sao không đến chào hỏi một tiếng, anh tớ đẹp trai lắm đấy.” Nếu lúc nãy cô ấy đi tới, chẳng phải sẽ có cơ hội làm quen sao.

Lục Nhất Manh cười, “Lần sau sẽ có cơ hội mà.”

***

Sau khi Phó Thần Hiên đưa em gái đến nhà hàng thì tìm đại một tiệm mì ăn một bát mì tương, sau đó vào xe xử lý một số hồ sơ, thấy sắp đến giờ hẹn mới đi đến Mị Sắc

Lúc anh đến nơi, Bùi Hạo vẫn chưa đến, anh ấy nói giữa đường bị kẹt xe chắc sẽ đến muộn một chút

Phó Thần Hiên tự gọi một ly rượu, ngồi ở trên quầy bar nhấm nháp, thỉnh thoảng liếc nhìn những người khác trong quán bar.

Vẻ ngoài của anh xuất sắc, ăn mặc cũng rất có phong cách, vừa bước vào quán bar đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, mấy phụ nữ đều nhìn anh chăm chú

Có một số đàn ông đi cùng với bạn gái đến đây, thấy ánh mắt mê trai của bạn gái mình thì nhìn về phía Phó Thần Hiên với vẻ bất mãn, nhưng cũng không có ai đến gây chuyện vì điều đó

Một người đàn ông vừa độc thân lại ưu tú ngồi ở quầy bar lúc nào cũng bắt mắt, vì vậy không bao lâu sau đã có người không nhẫn nại được nữa.

Chào anh đẹp trai, em để ý anh lâu lắm rồi, anh đi một mình sao?” Giọng nói dịu dàng của phụ nữ vang lên bên tai, Phó Thần Hiến nhìn qua thì thấy một cô gái xinh đẹp đang cười tủm tỉm nhìn anh

Người này không hề trang điểm đậm và ăn mặc lòe loẹt như đa số các cô gái khác trong quán bar

Cô ta chỉ trang điểm nhạt, mặc bộ váy liền màu trắng dài đến đầu gối, nhìn có vẻ thanh thuần, tóc xoăn dài đến vai khiến cô ta trông càng nữ tính

Tuy chủ động bắt chuyện, những ánh mắt nhìn về phía anh lại rất sạch sẽ.

Phó Thần Hiên mỉm cười, “Không, đang đợi một người bạn.” “Ồ? Xem ra bạn của anh đến muộn rồi.” Giọng nói của cô gái cũng rất dịu dàng

“Đúng vậy, giao thông ở thủ đô ách tắc quá, dễ làm lỡ dở thời gian.”

“Vậy trước khi bạn anh đến, anh không để ý việc em ngồi ở đây chứ?” Cô gái chỉ vị trí bên cạnh anh.

Phó Thần Hiên lắc đầu, “Đương nhiên, mời ngồi.” Anh nhìn bartender, ra hiệu anh ta pha cho cô gái này một ly rượu, “Thích uống gì?”

“Giấc mộng đêm hè, cảm ơn.” Cô gái lịch sự cảm ơn

Cô gái này mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, ít ra không giống với ánh mắt chứa mục đích rõ ràng, tục tăng của những người khác khi nhìn anh

Tuy không biết cô gái này thật sự không có mục đích gì hay là che giấu quá tốt, nhưng không thể phủ nhận được rằng thi thoảng trò chuyện đôi ba câu với người như vậy cũng khá thú vị.

“Em tên là Giản Đan

Giản Đan trong từ đơn giản, anh tên là gì?” Cô gái khẽ nhấp một ngụm rượu, dịu dàng hỏi

“Phó Thần Hiên.” Phó Thần Hiên quan sát cô ta, “Hình như em không thường đến đây uống rượu lắm?”

Giản Đan cười, “Rõ lắm à? Vì cách ăn mặc của em?” Phó Thần Hiên khẽ lắc đầu, “Đương nhiên không phải, trực giác thôi, đôi lúc trực giác của đàn ông cũng chuẩn lắm.” “Thật ra đây là lần đầu tiên em đến quán bar, em là tác giả trên mạng, à, nói dễ hiểu là một người viết tiểu thuyết ngôn tình, lần này đến quán bar coi như là trải nghiệm cuộc sống.” Phó Thần Hiên nhướng mày, “Không ngờ em không chỉ là người đẹp, mà còn là một tài nữ.” Giản Đan cười, “Không được xem là tài nữ, chỉ sống qua ngày thôi, trước đây em toàn viết cổ đại, lần này muốn đổi phong cách khác, vừa hay dạo này muốn viết một phan cảnh về quán bar, nên tối nay đến trải nghiệm một chút.”

“Em đến một mình à?” Phó Thần Hiên hỏi.

“Vâng, vốn hẹn một người bạn đi cùng, nhưng bị cho leo cây rồi.”

“Một mình em đến nơi như thế này không sợ xảy ra chuyện sao?”

“Vì thế em mới chọn Mị Sắc, Mị Sắc không phải là quán bar tốt nhất thủ đô sao?” Giản Đan cười nói, còn nói nhỏ thêm một câu, “Em nghe nói đây là quán bar an toàn nhất thủ đô nên mới đến, không ngờ đồ uống trong này lại đắt như thể.”

Lúc cô gái này nói chuyện, còn nháy mắt, trông khá tinh nghịch.

Phó Thần Hiên cười khẽ, cô gái trước mắt rất biết cách nói chuyện, hai người trò chuyện câu được câu không, nhưng cũng vô cùng ăn ý, sau cùng là trao đổi phương thức liên lạc.

“Thời gian không còn sớm nữa, em còn phải về viết truyện, em về trước đây, hôm nay rất vui vì được làm quen với anh.” Tám giờ, Giản Đan nói lời tạm biệt.

Phó Thần Hiên cười cười, “Được, tạm biệt.” “Đúng rồi, nếu sau này có thời gian, chúng ta cũng có thể gặp mặt.” Giản Đan cười tươi nói, ánh mắt đơn thuần, không mang bất kỳ mục đích gì

Phó Thần Hiên mỉm cười gật đầu, “Được

Tác giả, buổi tối đi đường cẩn thận.” Sau khi Giản Đan rời khỏi, Phó Thần Hiên liền quẳng người này ra sau đầu, lại gọi điện thoại cho Bùi Hạo, biết hơn mười phút nữa anh ấy sẽ đến nến bảo bartender pha thêm một ly rượu khác

Anh mắt anh khẽ quét qua đám người trong quán bar, bỗng nhiên, ánh mắt chợt dừng lại, nhìn về phía nào đó, cuối cùng đứng dậy, chạy về phía đó

Khi nãy anh nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, chỉ có điều lúc chạy ra đến cửa, đã không thấy người ấy đâu nữa, anh đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt buồn bã, siết chặt bàn tay đang buông lỏng bên người, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Khóe miệng anh khẽ cong lên đầy vẻ giễu cợt, “Phó Thần Hiên, mày là thằng ngốc.” Anh nói nhỏ rồi quay người đi vào quán bar

Sau khi anh rời khỏi, một cô gái hơi gầy, để tóc ngang lưng đi ra từ chỗ tối, ngẩn người nhìn về phía Phó Thần Hiên vừa rời khỏi

Ánh mắt lành lạnh của cô lóe lên một tia u ám, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Phó Thần Hiên, đã lâu không gặp.”

Cô lại nhìn về phía quán bar rồi quay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.