Bạch Nguyệt Quang Đã Thay Đổi Rồi

Chương 15




Thần Hiên, khi nào cháu về nước?”

Phó Thần Hiên đặt điện thoại xuống, cười híp mắt nhìn ông ấy, “Chú, chú muốn cháu mang đồ về cho mẹ đúng không?” “Cho em trai và em gái cháu.” Allen sửa lại.

Phó Thần Hiên nhún vai, “Như nhau thôi, lần nào trong đó cũng có mấy món đồ dành cho mẹ cháu

Cháu nói này chú, đã mấy năm trôi qua, cháu cũng lớn thế này rồi, chứ không định tìm cho cháu một người mẹ nuôi sao?” Năm đó Allen muốn nhận Đường Đường làm con gái nuôi,nhưng Phó Hoành Dật nhất quyết không đồng ý

Cuối cùng An An phải nhận ông chú này làm cha nuôi, nhưng anh đã quen gọi ông ấy là “chú Allen”, hơn nữa cha nuôi cũng không sửa lại,3vì thể nhiều năm qua anh vẫn gọi như vậy.

Allen lạnh lùng lườm anh, “Nếu cái miệng của cháu cứ không biết điều như vậy, chú sẽ đuổi cháu ra khỏi nhà, tối nay cháu chuẩn bị ngủ ngoài đường đi.”

Phó Thần Hiên cười hì hì, không thèm để ý đến lời uy hiếp đó

Ngoài mặt thì ông chú này mạnh miệng với anh vậy thôi, nhưng lại hay mềm lòng, “Cháu biết chứ không nỡ làm vậy đâu, nếu như cháu ngủ ngoài đường mà bị cảm, người đau lòng sẽ là chú.”

Allen lười tranh luận tiếp với anh, da mặt thằng nhóc này quá dày, lại còn rất biết ăn nói, ông không nói lại được.

“Không phải cháu muốn về nước lập nghiệp sao, bây giờ cũng có bằng tốt nghiệp0rồi, nên về sớm một chút đi.” “Chậc chậc chậc, chú, cháu phát hiện ra rồi, mỗi lần nhắc đến mẹ là chú sẽ lảng sang chuyện khác

Đã qua mấy năm rồi, chủ cũng nên quên đi.” Khi còn bé còn chưa hiểu chuyện, bây giờ đã trưởng thành, Phó Thần Hiên dần hiểu ra chú Allen thích mẹ mình, mà còn thích rất nhiều rất nhiều năm, cho đến nay vẫn không thể quên được, thậm chí còn yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối xử rất tốt với ba anh em bọn họ.

Đôi lúc, Phó Thần Hiển rất đau lòng khi thấy ông ở vậy cả đời

Nếu là những phụ nữ khác, anh chắc chắn sẽ nghĩ cách giải quyết giúp ông, nhưng người này lại là mẹ anh,5vì thế anh cũng đành bó tay

Nụ cười trên mặt Allen dần phai nhạt, “Không cần thằng nhóc như cháu lo mấy chuyện này, mau về nhà của cháu đi.”

Phó Thần Hiên lắc đầu, “Chú, không phải cháu nói chú đâu, nhưng trên thế giới này có hàng nghìn hàng triệu phụ nữ, dù cháu cũng thấy mẹ cháu rất tốt, nhưng chắc chắn sẽ có người còn tốt hơn mẹ cháu

Sao chứ không thử một lần, mà cứ cố chấp với mẹ cháu?”

“Phó Thần Hiên.” Allen nghiêm mặt.

Phó Thần Hiên giơ hai tay lên, “Được được được, cháu sai rồi, mẹ cháu là người đẹp nhất, tốt nhất thế giới, là cái cây đẹp nhất trong rừng, chứ không phải là cái cây cong cong vẹo vẹo nào đó.” Anh vừa nói4vừa trợn tròn mắt, cuộc đời này của ông chủ Allen đúng là không cứu nổi nữa rồi, anh chỉ mới nói mẹ là cái cây xiêu vẹo cũng không được, haizz.

Sắc mặt Allen dịu lại, “Nếu cháu về nước, nhớ đem theo mấy món đồ chú đã chuẩn bị, tất cả đều là quà cho em trai và em gái cháu.” Phó Thần Hiên xua tay, “Cháu biết rồi, nhưng cháu còn muốn ở đây chơi thêm mấy ngày nữa, cuối tuần mới về.” Allen lườm anh, “Còn chuyện gì chưa làm xong à?”

“Không, cháu muốn ở với chú thêm mấy ngày nữa thôi

Lần này cháu về nước, chắc chắn không thể quay lại đây trong khoảng thời gian ngắn, nên không có nhiều thời gian ở bên chú, biết đâu chú9nhớ cháu thì phải làm sao?” Tuy anh nói với vẻ cợt nhã, nhưng lại khiến Allen ấm lòng.

“Hai người có ăn cơm không?” Peter hét lên từ phòng ăn.

Phó Thần Hiên đứng dậy, “Đến đây.” Dứt lời đã vừa đẩy xe lăn của Allen đi, vừa nói nhỏ bên tai ông, “Chú, mấy năm nay chú Peter vẫn không kết hôn, hầu như đều ở bên cạnh chú, có phải chú ấy yêu chú không?”

“Bốp.” Một bàn tay đánh thẳng vào mu bàn tay của Phó Thần Hiên, anh giả vờ hô to, “Chú, chủ mưu sát cháu!” Allen vừa liếc mắt, Phó Thần Hiên lập tức ngậm miệng

Ông lắc đầu bất lực, thằng nhóc này toàn nói nhăng nói cuội.

Phó Thần Hiến học đại trong nước đến năm thứ hai, sau đó bỗng nhiên ầm ĩ đòi đi du học ở nước Ý

Tuy Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan không biết rõ nguyên nhân, nhưng vẫn đồng ý

Mấy năm nay, bình thường anh vẫn ở lại trường học, chỉ có cuối tuần và ngày lễ mới ở lại nhà Allen.

Tính Phó Thần Hiên vui vẻ hướng ngoại, lại hay nói nhiều, trong nhà họ Phó cũng không có quy định là khi ăn không được nói chuyện, vì thể trên bàn ăn đa phần đều là tiếng nói chuyện líu ríu của anh

Allen là người thích yên tĩnh, nếu là người khác, chắc đã bị ném ra ngoài từ lâu rồi, nhưng người này lại là Phó Thần Hiên, nên ông không chỉ không mất kiên nhẫn, mà thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho anh, chăm chú nghe mỗi lời anh nói.

Mọi người ăn món Trung, vì Phó Thần Hiên đến nước Y du học nhưng không thích ăn đồ Tây, vì thế Allen đặc biệt mời đầu bếp riêng đến đây chuyên nấu ăn cho anh.

“Chú Allen, lát nữa ăn cơm xong, buổi chiều chúng ta đi xem phim đi.” Phó Thần Hiên đề nghị.

Nét mặt Allen vẫn thản nhiên, “Cháu hẹn bạn đi đi, chú không đi đâu.” Ông không hứng thú với mấy hoạt động này

“Chú, cháu không còn nhiều thời gian ở đây nữa, chú không đi cùng cháu thật sao?” Allen nhìn anh, rồi gật đầu dưới ánh mắt mong đợi của anh, còn Peter đứng bên cạnh thì lắc đầu

Buổi chiều Peter phải đến phòng thí nghiệm, đương nhiên không thể đi cùng họ được.

Hai người đi xem một bộ phim tình cảm, thật ra hai người đàn ông lại đi xem thể loại phim này là một chuyện có vẻ rất kỳ lạ

Lúc Allen bước vào rạp chiếu phim, biết được sẽ xem phim này thì muốn về ngay, Phó Thần Hiên phải nói hết nước hết cái, ông mới chịu ở lại

Xem phim xong, vẻ mặt của Allen hơi khó coi

Phó Thần Hiên vừa lái xe, vừa chú ý quan sát vẻ mặt của ông

Sắp về đến nhà, anh bỗng nhiên dừng xe, nói rằng muốn đi tản bộ ở công viên gần đó với Allen.

“Chú, thật ra trước đó cháu đã muốn nói mấy lời này với chú, chú hãy buông bỏ tình cảm của chú đối với mẹ cháu đi, Mẹ vẫn luôn mong chú có thể tìm được hạnh phúc của mình, chứ không phải sống với quá khứ đó đến hết đời.” Khi nói những lời này, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc.

Anh vẫn không biết rõ ân oán giữa chú Allen và mẹ, mỗi lần nhắc đến đề tài này, mọi người đều kín như bưng

Anh cũng từng nghĩ đến việc đi điều tra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định gạt bỏ suy nghĩ đó.

“Đây là nguyên nhân hôm nay cháu muốn chú đi xem phim với cháu à?” Allen thờ ơ hỏi.

Phó Thần Hiên ngồi xổm xuống đối diện với Allen, chăm chú nhìn vào mắt ông

Chú Allen của anh già rồi, khóe mắt có nếp nhăn, trên đầu cũng đã có tóc bạc

Rõ ràng tuổi tác không chênh với cha anh là bao, nhưng chú lại già hơn rất nhiều.

“Chú, chú hiểu ý cháu mà, cháu không muốn chú sống cô độc suốt quãng đời còn lại

Chú là bậc cha chú mà cháu kính trọng, cháu chỉ mong chủ được hạnh phúc.” Từ lúc bốn tuổi gặp được Allen, người đàn ông này đã đối xử với anh tốt lạ thường, trước kia anh còn chưa hiểu, sau này hiểu được lại càng đau lòng hơn

“Thần Hiên, bây giờ chú sống rất tốt, không có gì là không hạnh phúc cả.” Với ông, cuộc sống như bây giờ rất ổn

“Chú, cuối tuần cháu phải về nhà

Cháu đi rồi, về sau ai sẽ chăm sóc cho chú? Cháu rất lo.” Mặc dù bình thường anh cũng nói đi nói lại lời này, nhưng từ trước tới giờ anh chưa từng dùng giọng điệu nghiêm túc như thế

Nghe vậy, lòng Allen khẽ nhói lên.

“Trong nhà có người giúp việc, có cả chú Peter của cháu, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho chú, cháu không phải lo

Gặp mẹ cháu cũng đừng kể chuyện của chú cho bà ấy biết.” Mặc dù có thể Thẩm Thanh Lan cũng không quan tâm đến.

Phó Thần Hiên thở dài thườn thượt, anh biết sẽ thế này mà, “Chú, chẳng lẽ trên thế giới này thật sự không còn người phụ nữ nào khác có thể hấp dẫn được chú sao?” Allen cười khẽ, “Trên thế giới có thể sẽ tồn tại người hoàn mỹ hơn mẹ cháu, nhưng tất cả bọn họ đều không phải mẹ cháu

Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta về nhà thôi.”

“Chú Allen.”

“Thần Hiên, nếu cháu muốn tốt cho chủ thì đừng nói nữa, chuyện này cứ quyết định vậy đi, về nhà nào.” Giọng của ông còn mang theo ý ra lệnh

Phó Thần Hiển lẳng lặng nhìn vào mắt Allen, cuối cùng không nói gì, đứng dậy đẩy ông về nhà


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.