Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp

Chương 5




Đang lúc hắn ý loạn tình mê. Lại nghe được giọng nói mơ hồ của nàng: "Tranh... Tranh..."

Trong mơ mơ hồ hồ, nàng dường như thấy Kiều Tranh đi về phía nàng, nhẹ ôm nàng, dịu dàng hôn nàn. Đúng vậy, là Tranh, chỉ có chàng mới có đôi môi ấm áp như vậy, chỉ có chàng mới có thể hôn ta dịu dàng như vậy.

Tranh, chàng tới tìm ta sao...

Miệng nàg ẩn chứa nụ cười, khóe mắt đọng nước mắt, dùng cảm giác và giọng nói thâm tình vô cùng kích động gọi: "Tranh... Tranh..."Diệp Gia Quán

Hắn từ trên người nàng chợt ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt nhìn nàng, cho là mình nghe lầm, là ảo giác của mình, nhưng trong miệng của nàng liên tục không ngừng gọi cái tên đó: "Tranh... Tranh..."

Lòng của Thẩm Nguyên Phong giống như bị người dùng tay hung hăng siết một cái, đau đớn thấu xương. Nàng đang xem ta như một người đàn ông khác sao? Loại ý nghĩ này làm cho hắn đau đến không thở nổi.

Cánh tay hắn chống lên, nâng thân thể lên, nhờ ánh trăng nhìn thân thể của nàng. Thân thể của nàng hiện tại cực kỳ hồng, tầng mồ hôi mịn ở dưới ánh trăng phản xạ ánh sáng trong suốt, nàng lúc này xinh đẹp giống như tiên tử. Làm cho người ta hoa mắt, nhưng lúc này Thẩm Nguyên Phong lại đột nhiên mất đi loại tâm tình này, cho dù là vì dục vọng, hạ thân sưng lên không dứt, nhưng trong lòng của hắn đã không còn loại ham muốn đó, nhiệt tình đó, chỉ còn dư lại một mảnh lạnh như băng, loại băng lạnh này va chạm mãnh liệt với thân thể lửa nóng của hắn, làm cho hắn đau đớn khổ sở.

Hắn nhìn nàng, nội tâm thống khổ không chịu nổi, thì ra nàng đã có người yêu, cho nên mới cự tuyệt ta sao? Nếu là như vậy, cho dù ta nhân cơ hội lấy được thân thể của nàng, thì có ý gì? ta và Hồ Lăng Hiên thì có gì khác biệt?

Hắn nhịn xuống, từ trên người nàng bò dậy, hắn rời khỏi, làm cho nàng bất an, mất đi ấm áp của hắn, thân thể của nàng lại khó nhịn uốn éo, trong miệng thống khổ rên rỉ: "Tranh...Đừng đi... Tranh... Ta không muốn xa chàng..." Hai tay của nàng vô ý thức quơ xung quanh.

Thẩm Nguyên Phong lo lắng nhìn nàng, da của nàng càng ngày càng nóng, nếu như không tiếp tục nữa, nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu phải tiếp tục nữa sau này hắn nên đối mặt nàng thế nào?

Hắn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Mỗi một lựa chọn đều làm cho hắn đau đầu khó nghĩ.

" A Hạnh, A Hạnh, ta nên làm cái gì bây giờ, ta không thể không cứu nàng, nhưng ta lại không muốn để cho nàng hận ta... Nang bảo ta nên làm cái gì bây giờ?"

Đang lúc do dự bất quyết, Thẩm Nguyên Phong dường như nghe được tiếng nước chảy, chậm rãi, tách tách.

Trên mặt Thẩm Nguyên Phong vui mừng, có thể nước lạnh sẽ trợ giúp bọn họ giải trừ mê hương!

Nghĩ tới đây hắn không chần chờ nữa, mặc quần áo lại đem giá y đắp lên người cho nàng lần nữa, muốn ôm nàng lên ngựa, lần đầu tiên không ôm lên được, hắn đề khí lần nữa lại phát hiện đan điền trống rỗng, một chút chân khí cũng không có, ngay sau đó tỉnh ngộ, mới vừa một phen kích tình lại thêm mê hương. Công lực đã tan rả, không ngưng tụ thể được.

Không có công lực, cũng chỉ có thể dựa vào sức của mình, hắn khẽ cắn răng dùng toàn lực ôm nàng lên nhưng lúc này tay chân hắn mềm nhũn, một chút sức cũng không có, hắn quỳ gối bên cạnh nàng, trong lòng lo lắng, mắt nhìn nguồn nước đang ở cách đó không xa, chỉ cần đem A Hạnh ngâm ở trong nước thì có thể cứu nàng, nhưng khoảng cách ngắn như vậy đối với hắn mà nói chẳng khác nào chân trời góc biển, xa không thể với tới, một thân hắn đã đầy mồ hôi ướt đẫm.

Lúc này A Hạnh đã ngừng rên rỉ, hai mắt nhắm nghiền dường như rơi vào hôn mê, Thẩm Nguyên Phong sờ mặt nàng, nóng đến dọa người, làn da trơn nhẵn lúc tiếp xúc làm cho hắn lại một mồi tim đập mạnh, hơi thở không khỏi tăng thêm mấy phần.

Hắn nhìn nàng, trong lòng sốt ruột và lo lắng không cách nào hình dung được, vào giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy nếu như nàng thật đã xảy ra chuyện gì thì hắn cũng sẽ đi theo cùng nàng.

Thật chẳng lẽ phải chiếm nàng làm của riêng mới có thể cứu nàng sao? Hắn nghĩ thầm, so với nàng hận ta, tánh mạng của nàng càng quang trọng hơn! Truyện được đăng trên Diệp Gia Quán và diễn đàn Lê Quý Đôn. Mọi web khác là ăn cắp

Hắn lại lắc đầu. Hai tay cào tóc, dùng sức lắc đầu, đây chỉ là suy nghĩ tà niệm mượn cớ thôi! Không được, ta không thể làm như vậy! Ta vừa phải cứu nàng, lại không thể phá hủy trong sạch của nàng, nếu không, sau này nàng sẽ dùng khuông mặt gì để nhìn mình? Nếu như nàng không vui, cho dù ta có được nàng thì có gì đáng vui vẻ? Có ý nghĩa gì đây?

Bất kể thế nào, cho dù là liều mạng ta cũng phải mang nàng tới nguồn nước!

Hắn hạ quyết tâm, trên mặt hiện ra vẻ cương quyết không được chùn bước. Hai tay của hắn nâng người của nàng, hít thở hút mấy cái sau đó dụng hết toàn lực hét lớn một tiếng, âm thanh phá vỡ yên lặng của rừng cây, kinh động chim thú, chim chóc khắp nơi đều hoảng sợ cất cánh bay đi, ở nơi rậm rạp bóng tối này mà lại thấy quỷ quái đáng sợ.

Thẩm Nguyên Phong mượn khí thế cắn chặc hàm răng, kiên quyết bế A Hạnh lên, hắn hít thở cũng không dám chỉ sợ một hơi thở thì khí lực cũng sẽ biến mất theo. Hắn khó khăn đi về phía ngựa sau đó lại dùng lực, đặt A Hạnh lên, vết thương ở vai vì dùng sức quá mà rách ra, lại chảy máu thành dòng.

Nhưng hắn phát hiện ở nơi có vết thương, hắn dồn hết lực, cả người rơi vào trong trạng thái tê bì, dường như ngay cả đau đớn của vết thương cũng không cảm giác được. Đặt A Hạnh lên ngựa xong hắn lại chật vật leo lên ngựa, dục ngựa chạy tới hướng nguồn nước.

Ngựa đi không lâu thì thấy một con sông nhỏ rộng ba trượng. Nước sông trong trẻo, chậm rãi chảy.

Trong mắt Thẩm Nguyên Phong toát ra ánh sáng rực rở, khóe miệng hiện lên nụ cười vui sướng, hắn trợt xuống ngựa, ôm A Hạnh xuống, khó khăn mang A Hạnh xuống nước, vì không để cho A Hạnh chìm xuống hắn đành phải dùng hết chút khí lực cuối cùng nâng nàng trong nước, mặc cho nước sông quấn lấy thân thể của bọn họ.

Nước sông lạnh như băng thấu xương hóa giải nhiệt độ trên người bọn họ, cả cơ thể thư thái không ít, nơi hạ bộ của Thẩm Nguyên Phong cũng từ từ bình phục.

Tinh thần Thẩm Nguyên Phong dâng cao, ôm A Hạnh vào trong ngực, một tay ôm nàng, một tay kia không ngừng rưới nước lạnh trên mặt nàng, vỗ nhè vào mặt nàng, miệng liên tục gọi: "A Hạnh, tỉnh lại!"

Ta chống đỡ không được bao lâu nữa, xin nàng mau tỉnh lại! Bằng không chúng ta cũng sẽ chết chìm ở chỗ này...

Giống như là nghe được giọng nói của hắn, A Hạnh từ từ mở mắt ra, con ngươi chuyển một vòng, ánh mắt mang theo một chút mờ mịt. Giống như là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mình đang ở chỗ nào.

Chỉ là chốc lát ánh mắt của nàng chuyển thành tỉnh táo. Trí nhớ cuối cùng của nàng là khi ở một tòa nhà lớn mà tên tiểu nhân hèn hạ Hồ Lăng Hiên đã hạ độc nàng, đang chuẩn bị chiếm nàng làm của riêng!

Nhưng là bây giờ sao nàng lại ở trong nước, đã xảy ra chuyện gì?Diệp Gia Quán

Đang lúc mê mang bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc, giọng nói thuộc về Thẩm Nguyên Phong, nhưng giọng nói trong trẻo thường ngày bây giờ dường như có chút khàn khàn. Trong lòng nàng kinh ngạc một chút nàng lại nhớ rõ giọng nói của hắn tới vậy sao?

" A Hạnh nếu như nàng còn có sức lực mau lên bờ, ta có thể giúp ngươi một cái."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.