Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Cố Chấp

Chương 19




Tối muộn mới về đến nhà, A Hạnh nói không đói bụng nên không ăn cơm rồi đi về phòng. Một lát sau, vợ chồng Lý Nhuận Phúc cùng Vân Đóa vào phòng, vẻ mặt quan tâm ngồi ở bên cạnh của nàng.

A Hạnh nhìn bọn họ cười cười, nói: "Sao mọi người lại cùng đi vào thế?"

Lưu Quế Hoa sờ lên đầu của nàng, vén tóc mai của nàng ra sau tai, tràn ngập thương tiếc mà nói: "Khổ thân con gái của ta, trong khoảng thời gian này vì chuyện của rạp hát, ăn không ngon, ngủ không ngon, cả người cũng gầy đi trông thấy rồi. A Hạnh, thật là khó khăn cho con."

Vân Đóa nhỏ giọng hỏi A Hạnh: "A Hạnh, ở đây không có người khác, muội nói cho chúng ta biết, có phải rạp hát không cứu được không? Cho nên muội mới phiền não như vậy? Mặc dùngoài mặt giống như không có việc, nhưng mà mỗi ngày ta đi cùng với muội, đều biết muội rất gấp gáp!"

A Hạnh ngồi ở bên giường, cúi đầu, vẻ mặt có chút đưa đám:"Vân Đóa, không dối gạt tỷ, kể từ kịch bản Thanh Vân trình diễn đến nay, mỗi ngày giờ nào khắc nào tacũng đang nghĩ đến biện pháp giải quyết, nhưng đối phương tiền tài quyền thế hùng hậu, bất kể kết quả như nào cũng muốn đè bẹp chúng ta, ta thật sự nghĩ không ra biện pháp giải quyết. Mặc dù ta hứa hẹn thời hạn một tháng, nhưng không có nắm chắc hoàn toàn."

Lý Nhuận Phúc chưa từng thấy con gái của mình lo lắng như vậy, nhìn con gái càng ngày càng gầy hơn, càng ngày càng buồn bã hơn, nhất định là có tâm sự nặng nề, trước mặt người còn phải giả bộ trầm tĩnh, rõ ràng chỉ là tiểu cô nương, nhưng phải gánh vácgánh nặng của một người lớn. Nhìn nàng khổ cực như vậy, trong lòng của ông đau xót, ông nói: "A Hạnh, con cũng chớ gấp, nghĩ không ra biện pháp, rạp hát đóng cửa, những người kia đi hay không đi, con cũng không nên tức giận! Theo ta thấy, rạp hát đóng cửa cũng là một chuyện tốt, con bây giờ tuổi cũng không nhỏ, vừa đúng lúc an ổn ở nhà đợi gả chồng, con nói việc phương pháp tìm người ở rể thật sự là khiến ta không an tâm, thừa cơ hội này để cho bà mối tìm một nhà khá giả cho con. Bây giờ phụ thân đánh xe ngựa làm ăn cũng không tệ, mặc dù không kiếm được nhiều bằng rạp hát của con, nhưng chúng ta là người một nhà dùng ít đi một chút cũng đủ rồi, con cũng không cần quá lo lắng, nhìn con như vậy, trong lòng cha cũng không khá hơn."

A Hạnh thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người, trong nội tâm rất áy náy: "Cha, nương, con xin lỗi, đã khiến cho mọi người phiền lòng. Nhưng mà rạp hát là vô số tâm huyết của mọi người mới có được thành công như hôm nay, không đến một khắc cuối cùng, con quyết sẽ không từ bỏ. Hai người đừng lo lắng cho con, trong khoảng thời gian này khẩu vị không tốt, cũng không hoàn toàn là do chuyện rạp hát, thời tiết nóng như vậy, ăn cũng cảm thấy không ngon, chờ thời tiết mát mẻ con sẽ lại bình thường, mọi người cứ yên tâm!"

Lưu Quế Hoa gật gật đầu, nói: "Cũng đúng, mà khẩu vị của ta cũng không tốt lắm. Ài..." Bà đột nhiên nghĩ đến cái gì đấy, ánh mắt sáng lên, có chút hưng phấn mà nói: "Gần đây vì chuyện rạp hát làm đau đầu, thiếu chút nữa thì quên mất, hai ngày nữa không phải là sinh nhật của A Hạnh sao, chúng ta phải làm một ngày thật vui vẻ, A Hạnh cũng có thể mượn cơ hội này thư giãn một chút, thả lỏng tâm tình!"

Lưu Quế Hoa không nói, A Hạnh thiếu chút nữa đã quên rồi, hai ngày nữa mình đã mười bốn rồi, bất tri bất giác đi tới cái thế giới này cũng đã một năm.

Lý Nhuận Phúc cùng Vân Đóa gật đầu cười bày tỏ vẻ đồng ý, sau đó ba người tràn đầy phấn khởi mà tính toán nên làm sao để chúc mừng sinh nhật A Hạnh. Nàng ở một bên nhìn người nhà chỉ muốn có thể làm cho mình vui vẻ, cả người nhẹ nhàng thả lỏng người một chút. Phần quan tâm này, phần tấm lòng này, khiến cho nàng cảm thấy ấm áp trong lòng, đột nhiên cảm giác được, có người nhà của mình quan tâm như vậy hình như khó khăn lớn hơn nữa cũng có thể vượt qua!

Ngày hôm sau, đi vào trong rạp hát, Trần Tĩnh đột nhiên hỏi A Hạnh: "A Hạnh, ngày mốt là sinh nhật của ngươi sao?"

A Hạnh cười: "Đúng vậy, nương ta không nói, ta cũng không nhớ!"

Trần Tĩnh cùng Trần Anh nhìn nhau, bỗng nhiên lẩm bẩm một câu: "Chỉ có hai ngày, cũng không biết có kịp hay không..."

A Hạnh không hiểu cho lắm: "Cái gì có kịp hay không?"

Trần Tĩnh vội vàng đẩy tỷ tỷ một cái, cười ha hả nói: “Ý của tỷ tỷ ta là bây giờ chuẩn bị lễ vật cho ngươi có kịp hay không!" Trần Anh trợn lông mày nhìn muội muội, muốn nói cái gì lại thấy vẻ mặt của muội muội, rồi như nhớ tới cái gì đó, liền vội vàng đổi lời nói: "Đúng đúng. Chính là nói lễ vật”.

A Hạnh mặc dù cảm thấy hai tỷ muội nhà này kỳ quái, nhưng cũng không để ý, nàng cười nói: "Lễ vật gì cũng không cần, hai vị tỷ tỷ tận tâm bảo vệ ta như vậy... ta đã rất cảm kích."

Trần Anh bật thốt lên nói: "A Hạnh, ngươi không cần khách khí với chúng ta, chúng ta cũng không phải bảo vệ ngươi không công..."

Trần Tĩnh vội vàng cắt đứt lời của tỷ tỷ, cười nói: "Đúng vậy đó, mỗi tháng chúng ta bắt ngươi trả nhiều bạc như vậy!" Nói xong quay đầu lại, len lén trợn mắt nhìn Trần Anh. Vẻ mặt Trần Anh chột dạ. Có điều mấy thứ mờ ám này, A Hạnh không có thấy.

Ba người đi vào trong rạp hát, Lăng Tử Phong chào đón nhỏ giọng nói: "Hồ đại công tử tới, nói muốn gặp ngươi, ta không biết hắn tìm ngươi có chuyện gì, cho nên cũng không có cự tuyệt, ta sắp xếp hắn trong gian phòng trang nhã, lúc này hắn đang đợi ngươi đó". Chuyện Hồ gia trở thành ông chủ của Thanh Vân, bây giờ đã không phải bí mật, cho nên đối với Hồ Lăng Hiên, Lăng Tử Phong mới trịnh trọng như vậy.

A Hạnh trầm ngâm một hồi, nói: "Ta đi gặp hắn một chút xem rốt cuộc có chuyện gì".

Lăng Tử Phong có chút bận tâm: "A Hạnh, có cần ta đi cùng với ngươi không?"

" Không cần, có hai vị tỷ tỷ bảo vệ ta, sẽ không có chuyện gì đâu."

A Hạnh có thể tưởng tượng. Lúc này Hồ Lăng Hiên tới đơn giản là khoe khoang thành công của mình, nàng vốn không muốn gặp hắn. Nhưng mà nghĩ lại, hắn đặc biết đến đây, không gây ra chuyện gì, thôi, để hắn đắc ý chút, có lẽ dưới sự đắc ý đó sẽ không cẩn thận tiết lộ chút tin tức tốtcho nàng.

A Hạnh cùng chị em họ Trần đi tới gian phòng lầu hai, đẩy cửa ra, thấy Hồ Lăng Hiên ngồi ở bên cạnh bàn. Vẻ mặt ung dung thanh thản, nhìn A Hạnh đến, lập tức nở nụ cười, cười như đường quan rộng mở, khiến cho nàng hận không thể tiến lên xé nát gương mặt tươi cười của hắn.

" A Hạnh, ta biết nàng sẽ gặp ta". Hắn chỉ vào ghế đối diện: "Đừng đứng như thế, ngồi đi, ta có chuyện thương lượng với nàng."

A Hạnh cũng chưa nói gì, mặt không thay đổi ngồi xuốngđối diện Hồ Lăng Hiên. Hồ Lăng Hiên cũng vì nàng mà rót một tách trà, nói:"Thiết Quan Âmnàycủa nàng so với Thanh Vân của chúng tacũng không phải chỉ kém một điểm. Nhưng thiết nghĩ, bây giờ chắc nàng cũng không bỏ ra nổi trà ngon, ta đành chấp nhận một chút!"

A Hạnh hừ lạnh một tiếng: "Hình như chúng ta cũng không có mời Hồ công tử. Hồ công tử nếu như ghét bỏ nước trà nơi này, có thể lập tức rời đi!"

Hồ Lăng Hiên đẩy tách trà đến trước mặt A Hạnh, sau đó nhìn nàng, nhếch lông mày: "A Hạnh, ta đến Thính Tùng là kháchcủa mấy người, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của mấy người sao? Trách không được, hiện tại Thính Tùng cũng không có khách đến".Hắn nhìn nàng, khóe miệng chứa nụ cười đắc ý. Lòng đen trong mắt ánh lên.

A Hạnh lạnh lùng liếc, nói: "Hôm nay Hồ công tử tới là vì nói với ta những thứ này sao? Vậy thì thứ cho A Hạnh không tiếp được!" Nói xong muốn cứ thế rời đi.

Sắc mặt Hồ Lăng Hiên lập tức trầm xuống, vội vươn tay ngăn lại nàng, lạnh lùng nói: "Vì sao đến bây giờ, nàng vẫn bày bộ mặt tránh xa ta ngàn dặm như thế! Chẳng lẽnàng không hiểu, ta mới là cơ hội của rạp hát này hay sao? A Hạnh, nếu nhưnàng không muốn Thính Tùng đóng cửa, tốt nhất thái độ khá hơn một chút!"

A Hạnh quay lại, nhìn thẳng mặt hắn, ánh mắt lạnh băng: "Hồ Lăng Hiên, rạp hát chúng ta chắc chắnsẽ không đóng cửa, bây giờ còn chưa đến thời điểm quyết định thắng bại, ngươi đừng có đắc ý quá sớm!"

Hồ Lăng Hiên cười to một tiếng, lắc đầu, vẻ mặt châm chọc:" A Hạnh, cho tới bây giờnàng vẫn phải mạnh miệng với ta sao? Bây giờ mỗingày rạp hát này chỉ mở một suấtkịch, khách thì chưa được mười người, mỗi ngày thu về chưa được một lượng bạc, lưu diễn cũng thu không đủ chi. Hơn nữa, lòng người ta rã, gần như một nửa con hát muốn giải khế ước với rạp. Hôm nay nàng đã sứt đầu mẻ trán, không có kế sách, nàng còn dám ở trước mặt ta nói là chưa quyết định thắng bại, mặt nàng dàykhiến ta phải bội phục!"

Hắn nói xong, ánh mắt cũng nhìn thẳng như muốn khóa chặt nàng, một đôi tròng mắt đen sáng quắc, giống như muốn xuyên qua ánh mắt nàng mà nhìn rõ lòng nàng. Mà A Hạnh cũng không nhường chút nào, nhìn trực diện hắn, ánh mắt lanh lợi, giống như một thanh kiếm đâmthẳng vào đáy lòng hắn.

Sau đó, A Hạnh cười lạnh nói: "Hồ công tử thật đúng là đặt không ít tâm tư ở Thính Tùng, đối với nội bộ của chúng ta rõ như lòng bàn tay.

"Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng. Nếu như nàng ngay cả điều này cũng không hiểu, ta nghĩ tốt nhất nàng sớm đóng cửa rạp hát này đi!"

Giọng nói hắn lại mềm mại đi: "A Hạnh, thật ra chúng ta không cần phải làm mọi chuyện thành ra như vậy. Thanh Vân sở dĩ huy hoàng như bây giờ, hoàn toàn là bởi vì có Hồ gia chúng ta đứng sau ủng hộ, nhưng mà chỉ cầnnàng nguyện ý, Hồ gia chúng ta có thể thay đổi mà ủng hộ Thính Tùng của nàng, có Hồ gia giúp đỡ, Thính Tùng sẽ tốt hơn so với quá khứ, mà nàng cũng sẽ đoạt đượcnhiều hơn so với quá khứ."

A Hạnh liếc về phía hắn: "Phụ thân ngươi sẽ đồng ý ngươi làm như thế?"

Bộ dạng Hồ Lăng Hiên như không hề để ý: "Đối với phụ thân ta, chỉ cần có thể kiếm bạc, đầu tư vào Thanh Vân hay Thính Tùng hoàn toàn không quan trọng. So sánh hai rạp hát này thì thực lực của bên nàng còn mạnh hơn, phụ thân ta nhất định sẽ không phản đối". Ngay sau đó, mặt hắn lộ vẻ vui mừng: " Ta biết nàng sẽ có hứng thú đúng không?"

A Hạnh nhìn hắn: "Trên đời chưa bao giờ có bữa ăn nào là miễnphí, ngươi làm như vậy nhất định là có điều kiện!"

Người Hồ Lăng Hiên hơi cúi về phía trước, nhìn nàng, trên mặt tỏ vẻ tán thường: "Ta luôn biết nàng là người thông minh..." Hắn vươn tay ra, cầm lấy tay nàng. A Hạnh chưa vộirút tay về, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng cười mà không cười.

Hai tỷ muội họ Trần thấy động tác của Hồ Lăng Hiên, vốn định ngay lập tức tiến lên đánh hắn văng ra, nhưng mà thấy A Hạnh không cự tuyệt, mặttỉnh táo trước sau như một, thì dừng động tác, mặt mũi nghi ngờ nhìn bọn họ.

Động tác này của Hồ Lăng Hiên chỉ là ý dò xét, hắn thậm chí đã chuẩn bị đón nhận bạt tai của A Hạnh, nhưng khi nhìn thấy A Hạnh không cự tuyệt, trong nội tâm nhất thời kích động không thôi, tay nắm chặt hơn, xúc cảm trơn nhẵn mềm mại, để cho lòng của hắnnhảy lên không ngừng.

"A Hạnh, nàng biết tình ý của ta đối với nàng đúng không, ta làm nhiều chuyện như vậy không phải là muốn chứng minh rằng nàng đối với ta quan trọng nhường nào sao? Quan trọng đến mức ta không tiếc phí hết tâm huyết cũng muốn cho nàng thấy sự hiện hữu của ta. A Hạnh, chỉ cần nàng đi cùng với ta, ta có thể đảm bảo cho nàng vượt qua cửa ải khó khăn này, không chỉ như thế, ta còn có thế khiến cho rạp hát của nàng là số một trong Tấn Thành này, thậm chí ta có thể bỏ vốn để nàng lên kinh thành mở rạp. Ta có thể thỏa mãn tất cả những gì nàng cần, ta có thể giúp nàng, để cho nàng làm chuyện nàng muốn. Ta chẳng qua chỉ muốn nàng mà thôi. Ta biết trước kia ta làm nhiều chuyện khiến nàng tức giận, nhưngmà khi đó ta chỉ nhất thời hồ đồ thôi, về sau ta sẽ không làm chuyện tổn thương nàng nữa. Còn nữa, nàng nói sẽ không chung chồng với người khác, ta cũng sẽ đáp ứng nàng, về sau ta không nạp thiếp! Bây giờ chỉ tạm thời ủy khuất nàng, chờ ta làm chủ Hồ gia, nhất định sẽ cưới nàng về làm chính thê. A Hạnh, ta đối với nàng một mảnh chân tình, nàng nhất định phải tin tưởng...”.

Lời còn chưa nói hết, A Hạnh dùng tay kia cầm lấy tách trà trước mặt, hắt toàn bộ vào mặt hắn, sau đó nhanh chóng rút tay bị hắn nắm về.

Hồ Lăng Hiên lòng tràn đầy vui vẻ, đang biểu đạt tình ý của chính mình với nàng, nắm tay của nàng, ảo tưởng về cảnh sau này hai người ở cùng một chỗ. Trong nội tâm đầy ngọt ngào. Nhưng đột nhiên, một tách trà nóng tạt vào mặt, nhiệt độ nóng bỏng khiến cho mặt của hắn đau rát, hắn giật mình, quên mất lời mình muốn nói, miệng mở rộng nhìn nàng chằm chằm, trong lòng dâng lên một cơn phong ba cảm xúc mãnh liệt.

"Hồ Lăng Hiên, ta vốn không nghĩ làm như thế đối với ngươi, nhưng mà lời của ngươi thật sự khiến ta buồn nôn. Ngươi chỉ muốn đạt được mục đích của ngươi mà thôi, dùng hết thủ đoạn với ta, vậy mà ngươi vẫn còn mặt mũi mà ở chỗ này nói một tấm chân tình với ta? Ta đánh ngươi còn cảm thấy bẩn tay ta! Ta cho ngươi biết, kẻ ta xem thường nhất, chán ghét nhất chính là loại người như ngươi! Không chỉ nói chuyện với ngươi, dù quay mặt nhìn ngươi ta cũng thấy khó chịu, cũng làm ta buồn nôn! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi dùng một đống bạc lớn đập xuống thì Thính Tùng của ta sẽ phải đóng cửa! Ta nhất định sẽ làm cho bạc của ngươi đổ vào Thanh Vân không cánh mà bay, hóa thành hư vô, khiến ngươi không cách nào trả lời phụ thân ngươi! Là ngươi muốn tranh chấp trước, vậy thì ta nhất định phải làm cho ngươi nếm sự đắng cay của thất bại!"

Hai tay Hồ Lăng Hiên nắm thật chặt, sau đó cắn răng đập xuống mặt bàn. Mặt bàn "Rầm!" một tiếng vỡ vụn, bình trà, ly trà trên mặt bàn cũng thi nhau rơi xuống đất vỡ tan tành. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm nàng, trên mặt bừng bừng giận dữ, cả người run lên.

Vì cái gì, hắn làm đến mức này rồi, hắn là chủ nhân tương lai của Hồ gia, còn chưa bị ai nhục mạ như thế, cho dù là những quan lại quyền quý thì dù ít hoặc nhiều đều cho Hồ gia mặt mũi. Nhưng nàng hết lần này đến lần khác sỉ nhục hắn, những thứ này hắn không so đo với nàng, hắn nguyện ý giúp đỡ nàng, thậm chí vì nàng mà buông tha Xảo Oánh, buông tha những nữ nhân khác, vì sao nàng còn chưa chịu chấp nhận hắn?

Tâm tình của hắn cực kỳ kích động, sắc mặt âm trầm đáng sợ, hai mắt giống như đốt lên ngọn lửa rừng rực: “Vì sao nàng phải nói những lời này để chọc giận ta! Ta đã cho nàng một cơ hội, ta hết lần này đến lần khác tha thứ cho nàng! Kết quả là đổi lấy sự coi thường, nhục mạ của nàng! Từ giờ, ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng nữa, ta sẽ không hạ thủ lưu tình, ta muốn cho Thính Tùng vĩnh viễn biến khỏi Tấn Thành! Ta muốn cho cả đời nàng không thể đặt chân trong giới kịch! Không chỉ như thế, sau này bất kể nàng làm cái gì ta cũng đều phá, ta muốn cho nàng chỉ có thể sống như người bình thường, trải qua cuộc sống nghèo khổ, không có ngày trở mình! Ta muốn để cho nàng phải trả giá thật nhiều vì lời nói ngày hôm nay!" Nói xong, hắn dùng sức hất tay áo, đầu không ngoảnh lại mà lao ra khỏi gian phòng.

Chờ sau khi hắn đi, Trần Tĩnh nhìn A Hạnh nói: "A Hạnh, ngươi không nên chọc giận hắn, người này tính cách hình như vô cùng cực đoan, ta sợ hắn sẽ gây tổn thương cho ngươi!".

A Hạnh nhìn đống bừa bãi trên đất nhẹ nhàng cười: "Mục đích chính là chọc giận hắn, dưới cơn thịnh nộ làm việc thường sẽ mất lý trí, chỉ cần hắn không có lý trí cũng rất dễ dàng mất đi kiểm soát, làm ra một ít sai lầm, đến lúc đó chúng ta liền có cơ hội".

Trần Anh chăm chú nhìn nàng, lẩm bẩm nói: "Nhìn không thấu được, hóa ra ngươi giảo hoạt như thế..."

A Hạnh lôi kéo hai tay Trần Anh cười ha hả nói: "Tỷ tỷ, đó là bởi vì hắn đáng giận, ta mới có thể như thế, các ngươi đối tốt như vậy với ta, ta nhất định sẽ toàn tâm đối với các ngươi!"

Trần Anh nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà rõ ràng có người đối với ngươi rất tốt, vì sao ngươi giả bộ không biết?"

A Hạnh giật mình, sau đó xoay người đi ra ngoài: "Ta muốn đi tìm Lăng thúc, có chuyện muốn cùng thúc ấy bàn bạc!"

Trần Anh ở phía sau kêu lên: "A Hạnh, ngươi đừng đi, ta muốn nói chuyện với ngươi mà!" Nói xong định đuổi theo sau, Trần Tĩnh ở một bên giữ chặt tỷ tỷ nói: "Tỷ tỷ, chuyện của bọn họ tốt nhất là chúng ta không cần lo, tránh cho càng giúp càng hỏng! Cứ làm theo lời hắn nói, chỉ cần bảo vệ A Hạnh thật tốt là được rồi".

"Nhưng mà hắn vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, nàng cũng không biết, nhìn nàng không tim không phổi, ta rất giận!".

"Được rồi tỷ tỷ, A Hạnh cũng đi xa, chúng ta đuổi theo thôi."

Hai tỷ muội đuổi theo A Hạnh, đi xuống lầu.

Đợi các nàng đi, cửa gian phòng bênh cạnh bỗng nhiên từ từ mở ra, lộ ra khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Xảo Oánh.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì tâm tình nàng không tốt, thường sẽ tránh đi một mình. Mà cũng bởi vì dạo này không có nhiều khách, gian phòng trên lầu càng không có người, lại thêm cảnh vật thanh tịnh đẹp đẽ, cho nên nàng thích ở nơi này nhất, không nghĩ rằng hôm nay vô tình nghe được lời của bọn họ.

A Hạnh nói với Hồ công tử sẽ không chung chồng với người khác. Mặc dù nàng không biết mình đã trở thành người của Hồ công tử, nhưng có thể đã biết tâm tư của mình, nàng biết mà tại sao còn đưa ra yêu cầu đó đối với hắn? Còn Hồ Lăng Hiên, hắn rõ ràng là đã cùng mình.... Vì sao còn đồng ý với A Hạnh, hắn muốn để mình ở đâu? Yêu cầu của mình không cao, chỉ là một danh phận thiếp thất mà thôi, chẳng lẽ ngay cả như vậy hắn cũng ko cho mình sao?

A Hanh vô nghĩa, Hồ Lăng Hiên vô tình, giống như một cái con dao sắc ben đâm vào lòng nàng, khiến nàng đau không thở nổi, nàng tựa vào cạnh cửa, cả người không ngừng run rẩy, trong mắt hoàn toàn là căm hờn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.