Bạch Miêu

Chương 1-3: Mặt sau ánh trăng (3)




Tử là một cô gái thực sự đáng thương, lúc đầu bản thân Vô Song khi nắm được Lục Đạo Luân Hồi Ấn thì hắn chỉ nghĩ Tử là một sản phẩm được triệu hồi ra thậm chí là một quái vật từ trong chốn u linh địa ngục bất quá chỉ khi đến Nguyên Tố Thế Giới này thì Vô Song mới nhận ra, Tử là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, nàng là con người chứ chẳng phải yêu ma quỷ quái nào cả.

Tử cực kỳ xấu xí, một nửa cở thể phía trên của nàng là của con người nhưng một nửa cơ thể phía dưới lại chỉ là bộ xương, một nửa bên mặt của nàng cực kỳ làm người khác ghê sợ, dù sao một nam nhân bình thường tuyệt đối bị Tử dọa chạy 10 vạn 8000 dặm.

Vô Song thực sự đã quen với một Tử ác độc, quen với một cô gái mạnh mẽ đầy nghị lực, hắn quen với một người tận tình chỉ dậy hắn từng bước từng bước điều khiển Lục Đạo Luân Hồi Ấn, Tử không chỉ là một người hàng xóm sống nhờ trong cở thể Vô Song mà còn là một người bạn, một người thầy, một người đồng đội cùng hắn trải qua bao cuộc chiến.

Linh hồn của Vô Song hoàn toàn có thể tỉnh lại nhưng hắn không lựa chọn rời khỏi cái không gian u tối này, hắn lựa chọn ở lại đây bên Tử. Không biết tại sao lần đầu tiên trong thức hải của mình Vô Song lại cảm thấy được sự cô đơn cùng mềm yếu của Tử.

Ngay lúc này đây ở trong căn nhà gỗ xinh đẹp đầy yên bình, nơi được Tử tạo ra bằng mộng ảo của mình, ở nơi đó Tử thực sự yếu ớt, nàng mong manh như những giọt sương ban mai buổi sáng sớm vậy, cô gái nhỏ nhắn ngồi đó thỉnh thoảng Vô Song còn cảm thấy đôi bờ vai của nàng run lên.

Vô Song không rõ quá khứ của Tử là gì hắn cũng không rõ Tử từng trải qua những việc gì tuy nhiên với tư cách một người bạn Vô Song không đành lòng nhìn Tử như thể, một người có trái tim mạnh mẽ nhất lại là một người dễ bị tổn thương nhất, là một người khó đứng dậy nhất, điều này chính Vô Song cũng đã từng được trải nghiệm qua.

Vô Song đứng lên, hắn mặc kệ Tử có ngăn cản mình hay không, Vô Song từ phía sau ôm lấy cơ thể của Tử, hắn mỉm cười :”Nếu không muốn nhớ thì đừng nhớ nữa, việc đã quên rồi thì cứ để nó quên đi”.

Dưới bàn tay ấm áp của Vô Song toàn thân Tử run lên một lần nữa, nàng cắn chặt đôi môi của mình, khuôn mặt vẫn quay về phía tường không nhìn Vô Song, Tử bỗng nhiên lên tiếng :”Ngươi có bao giờ thích ta chưa ?”.

Lần này Vô Song thực sự bất ngờ, dưới câu hỏi của Tử cơ thể hắn khựng lại một chút, đây là lần đầu tiên Vô Song gặp câu hỏi dạng này, đối với Vô Song đây là một câu hỏi cực kỳ khó trả lời.

Vô Song hắn không ngại nói dối nhưng hắn cũng không thích nói dối đặc biệt là vấn đề tình cảm bất quá khi mà Tử đang ở trên bờ vực của sự sụp đổ lại làm Vô Song phải lo lắng hơn rất nhiều, hắn sợ nàng thực sự sụp đổ.

Hai người cứ dữ nguyên tư thế, không ai nói gì mà cũng chẳng ai cử động cuối cùng người chịu thua trước vẫn là Vô Song, hắn cắn răng trả lời :”Chưa, ta thực sự chưa bao giờ có tình cảm gì với nàng”.

Tử hai bờ vai run lên tuy nhiên trái với dự đoán của Vô Song, Tử lại thở nhẹ ra một hơi, không biết cô nàng này đang suy nghĩ gì nữa.

Cái cổ của nàng ngước lên nhìn mái nhà gỗ phía trên, nàng bỗng nhiên một lần nữa cất tiếng, giọng nói của nàng đã trầm tĩnh hơn rất nhiều :” Vì ngươi trả lời thật lòng với ta thì ta cũng khuyên ngươi, tốt nhất ngươi đừng bao giờ sử dụng Lục Đạo Luân Hồi Ấn nữa, đặc biệt là hai ấn cuối cùng, quên hết chúng đi, cho dù sau này ngươi đủ sức thi triển thì cũng quên hết chúng đi, trừ khi ngươi muốn chết”.

“Ta cũng không phải là dấu gì ngươi cả, tính đến trước ngày hôm qua trí nhớ của ta chỉ là một mảnh xám xịt, là một bức màn đen u tối tuy nhiên khi ngươi sử dụng Ngạ Quỷ Ấn thì lại khác, bức màn bí mật của cuộc đời ta lại hé mở ra thêm một chút rồi”.

Tử vừa dứt lời bỗng nhiên nàng quay đầu lại, dùng cánh tay của mình ôn nhu vén mái tóc dài óng mượt ra phía sau để lộ cái cổ trắng ngần, lần đầu tiên Tử mặt đối mặt với Vô Song.

Khi nhìn thấy Tử rõ ràng lần này Vô Song bị chấn động không nhẹ, nàng không còn là cô gái ác quỷ trong tâm trí hắn nữa, Tử thực sự đã thay đổi rất nhiều, nàng lúc này hoàn toàn giống một cô gái bình thường.

Mái tóc đen dài óng mượt, cái cổ cao trắng ngần, dung mạo như hoa nhưa trăng, đặc biệt là đôi mắt của nàng, đôi mắt Tử cực đẹp, một đôi mắt đen nhánh, một đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ mùa thu, kết hợp với bộ váy dài màu đên cùng khí chất đượm buồn của nàng làm Vô Song liên tưởng đến một hình ảnh, Tử giống hệt một đóa không cốc u lan. (Hoa Lan Trong Cốc Vắng).

Tử lúc này mỉm cười rồi lại nhè nhẹ cúi đầu :”Ngươi vẫn thực sự muốn nghe chuyện của ta không, ta hy vọng ngươi phải quyết định thật kỹ, nếu ngươi nghe nó chỉ sợ từ nay về sau ngươi không quay đầu lại được, ta có số phận của ta, Lục Đạo Luân Hồi Quyết có số phận của nó mà ngươi cũng có số phận của ngươi, ngay lúc này đây ta thực sự không muốn liên lụy đến ngươi”.

Vô Song cũng mỉm cười, hắn thấy Tử cười- không lúc này Vô Song muốn gọi nàng bằng cái tên thật của nàng : Như Ý. Với dung mạo này của nàng thì chữ Tử đó không còn thích hợp nữa rồi.

Chẳng biết tại sao Vô Song dùng tay hắn nhè nhẹ vuốt lên mái tóc Như Ý, nụ cười cực kỳ chân thành cùng giọng nói tự tin vô cùng :”Nàng quá coi thường bạn của mình rồi đấy, trên đời này chẳng có việc gì ta không dám cả, con đường ta đi vốn đã không thể quay đầu và ta cũng chưa bao giờ muốn quay đầu lại, chỉ cần nàng tin tưởng ta thì kể cho ta nghe đi, bầu trời này có sụp xuống thì ta cũng một tay gánh cho nàng”.

Vô Song thực sự cũng chẳng cám thấy lo lắng hay sợ hãi gì, đơn giản trong những năm sống ở Nguyên Tố Thế Giới thì Vô Song đã chuẩn bị trước tinh thần cho cuộc đối đầu với một siêu cấp nhân vật – Vô Tận Hải, Hải Tộc, Tà Thần, Medusa. Đương nhiên kể cả câu chuyện xưa của Như Ý có liên quan đến những người mạnh hơn cả Tà Thần, liên quan đến cấm kỵ 25 Trùng Thiên những người mà đến cả việc nói cũng không được nói, nhắc đến cũng không được nhắc đến thì Vô Song cũng không sợ, trong mắt hắn tất cả đều chỉ là bậc cầu thang cho mình mà thôi, cứ chậm rãi chậm rãi bước từng bước, vượt qua từng bậc thang để rồi lên đến đinh, mọi việc cũng chỉ thế mà thôi.

Ánh mắt của Tử mở to ra nhìn Vô Song như một lần nữa muốn in dấu khuôn mặt của hắn vào trong trí nhớ mình, Tử bắt đầu lên tiếng :”Tên thật của ta là Như Ý, ta cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu đâu, nếu trí nhớ của ta không lầm thì mạng sống của ta cũng kết thúc năm 20 tuổi, đối diện với ngươi chỉ là một Như Ý đã chết thôi”.

“Ngạ Quỷ Đạo mà ngươi sử dụng là thứ giúp ta tìm lại trí nhớ bởi thân ảnh mà ngươi gọi ra là người quan trọng nhất trong cuộng đời ta, ông ấy là cha ta”.

“ Cha ta nói thẳng ra không phải là người tốt, ông ta là một đại ma đầu giết người không ghê tay, để đạt được thực lực cùng tham vọng của mình ông ấy bất chấp mọi thủ đoạn, mọi âm mưu quỷ kế. Điều làm ta vui nhất, trong mắt cha ta vẫn chưa bao giờ quên đứa con gái này, trong mắt cha ta thế giới này có hai loại người, con gái ông và phần còn lại”.

(Chưa xong còn tiếp).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.