Bạch Mã Hoàng Tử Và Chị Thiên Thần

Chương 17: Ngày đầu tiên làm việc (1)




Tiểu nữ nhân nằm trong ngực hắn đâu rồi!! Tại sao không hề cảm nhận được sự ấm áp của nàng? Sự tồn tại của nàng?

Hứa Gia Khải mở hai mắt, bên cạnh hắn không có ai cả. Phát hiện này làm cho hắn thất kinh, nàng đi đâu vậy? Lục tung cả phòng vẫn không thấy ai cả, nếu như không phải trên giường còn sót lại mấy sợi tóc dài cùng vất máu của xử nữ, hắn tưởng mình tối hôm qua nằm mơ.]

Nàng là ai? Nàng là ai? Là ai vậy? Tại sao không ở lại? Tại sao lại bỏ đi không nói lời nào? Nàng khác với những nữ nhân kia, tốt, nàng đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của hắn, quyến rũ dục vọng sâu bên trong hắn. Nếu như chuyện này tái diễn, hắn sẽ không do dự mà muốn nàng lần nữa. Nàng mang lại cho hắn sự vui vẻ thỏa mãn mà trước đây chưa từng có, nữ nhân chết tiệt!! Lần sau gặp lại, hắn sẽ không để nàng nhẹ nhàng trốn mất như vậy.

Một tháng trôi qua, hắn không gặp được nàng, nàng giống như không khí, biến mất không thấy tăm hơi đâu cả.

Mỗi khi đêm tới, nằm trên chiếc giường lớn, hắn lại nghĩ tới nàng nhớ đến buổi tối hôm đó. Chính vì thế, hắn bắt đầu phóng túng bản thân, hắn cần nữ nhân phát tiết để quên đi hình bóng trong đầu.

Uyển Oánh yên lặng. Trong một tháng, nàng không gặp Hứa Gia Khải. Điều đó làm nàng bình tĩnh đi rất nhiều, dần dần đẩy lùi bóng ma trong lòng, dần dần quên đi cả Hứa Gia Khải. Công việc bận rộn chiếm hết tâm trí, nàng chỉ chuyên chú thiết kế.

"Uyển Oánh, quản lý Lý gọi cô đi họp kìa!!"- Đồng nghiệp Tiểu Văn gõ cửa báo cho Uyển Oánh.

"Biết rồi, tôi đi ngay đây"- Uyển Oánh thu dọn đồ trên bàn, đi tới phòng họp.

Nhân viên cấp cao của công ty cũng tới phòng họp, vẻ mặt khẩn trương nghiêm túc thật khác với lúc bình thường. Quản lý Lý ngồi xuống, nhưng chỗ ngồi chủ tọa vẫn trống. Tất cả nhân viên đều tới đông đủ, hội nghị mãi vẫn không thấy bắt đầu.

Uyển Oánh trừng mắt nhìn vào chỗ trống. Chẳng lẽ...Chẳng lẽ Hứa Gia Khải cũng tới!! Hắn đích thân chủ trì cuộc họp hôm nay sao? Uyển Oánh run rẩy, nàng còn có thể tránh đi không? Đêm đó hắn say như chết, căn bằn không biết nàng là ai, hắn cũng sẽ không nhớ đến sự xuất hiện của nàng!! Nữ nhân hắn nhiều đầy cả sân bóng, quên mất một đêm tình cùng nàng cũng chẳng phải chuyện lạ. Chỉ cần nàng làm như không xảy ra chuyện gì, chắc sẽ không sao?

Đúng!! Sẽ không sao cả?

Chuông đồng hồ báo mười giờ, Hứa Gia Khải đi vào phòng họp, tiến về chỗ ngồi. Uyến Oánh không khống chế nổi trái tim đang đập liên hồi, nghe tiếng bước chân của hắn, đầu nàng cúi gầm xuống.

Hắn nhìn tất cả mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Nguyễn Oánh nheo nheo mắt quan sát kỹ nàng, hai mắt vốn dĩ đã lạnh nay càng trở nên lạnh lẽo hơn. Nàng!! Hắn giật mình, thân thể nhỏ bé đang run rẩy kia hắn không bao giờ quên! Nàng đang chơi trốn tìm sao? Giả vờ không quen biết, ngay cả liếc mắt nhìn hắn cũng không làm.

"Hứa tổng, chúng ta bắt đầu được chưa?"- Quản lý Lý hỏi,

"Được!!"- Hắn tạm thời tha cho nàng một con đường, ông trời sắp đặt cho hắn gặp nàng, thì nhất định sẽ không dễ dàng để nàng thoát. Cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại nàng, ai ngờ trong lúc hắn đang tuyệt vọng nhất lại để hắn gặp nàng.

"Chúng ta sẽ chuẩn bị kế hoạch thiết kế mới, nhà thiết kế Sở Uyển Oánh đã bắt đầu thiết kế bộ trang phục mùa đông, ta nghĩ nó nhất định sẽ thành công"- Quản lý Lý báo cáo cho Hứa tồng.

Sở Uyển Oánh- là nhà thiết kế do hắn đích thân chọn, hắn nhìn xung quanh, ánh mắt ai cũng nhìn hắn chỉ có nàng vẫn không dám ngẩng đầu. Sở Uyển Oánh- chính là nàng, tiểu nữ nhân đêm hôm đó hắn không cách nào quên được.

Hắn nghe xong báo cáo rồi tuyên bố: "Tan họp, hôm nay tới đây thôi"

Uyển Oánh nghe hắn nói giải tán mới thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng lên, muốn trốn khỏi đây. Dù hắn không nhận ra, hắn không nhớ được nàng, nhưng ánh mắt sắc bén của hắn làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên.

"Cô Sở Uyển Oánh ở lại"- Hứa Gia Khải gọi nàng ở lại, làm sao có thể để cho nàng đi dễ dàng như vậy? Nàng cho rằng hắn nhận ra nàng mà còn bỏ qua được sao.

Uyển Oánh nghe lệnh, thân thể run nhẹ, bất đắc dĩ phải đứng lại. Hắn không nhận ra nàng!! Hắn sẽ không nhớ ra. Hắn và nàng không liên quan gì đến nhau.!! Nghĩ tới đó, nàng cảm thấy sảng khoái, không hề sợ sự có mặt của hắn.

Sau khi mọi người rời khỏi phòng họp, hắn từ từ đứng lên, đi tới bên cạnh nàng.

"Cô thích chơi trò trốn tìm, mất tích đến thế sao?"

Nàng không khỏi rùng mình một cái, hắn hắn có ý gì?

"Lời của ngài ta không hiểu lắm"- Nàng bình tĩnh trả lời.

"Nếu không thì thích chơi trò lén lút trốn mất?- Hắn tức giận trợn tròn mắt nhìn nàng, bàn tay to nâng cằm nàng lên. "Đêm hôm đó là ai ngủ trong lòng ta sau đó len lén chạy mất"

"Không phải ta"- Nàng vội vàng giải thích. "-Ngài uống say, căn bản đâu biết cô gái đó là ai?"

"Không phải là cô, thì làm sao cô biết ta uống say? Không phải là cô, làm sao cô biết ta không nhận ra? Cô cho rằng ta là ai? Ngay cả nữ nhân lên giường cùng mình cũng không biết sao? Sau đó để cho nữ nhân đó chạy mất?"

"Đó là chuyện ngoài ý muốn, ta bất cẩn ngủ trên giường của ngài. Chuyện đêm hôm đó, chúng ta cho qua như thế sẽ tốt hơn"

"Ngoài ý muốn? Cho qua"- Hắn nghiến răng ép sát vào nàng, nàng thật quá hào phóng, đem lần đầu tiên của mình coi là chuyện ngoài ý muốn. "Nếu như ta không tìm được cô, cô tính sẽ vĩnh viễn không tới tìm ta đúng không"- Hắn từng bước ép sát nàng, nàng lui lại tựa vào vách tường.

"Ta nói rồi đêm đó là ngoài ý muốn, chúng ta không nhất thiết phải gặp lại"

"Cô như vậy là có ý gì?"- Hắn tức giận lạnh lùng tra hỏi nàng

"Chúng ta vốn dĩ không quen biết nhau, bạn gái của ngài nhiều như vậy, chắc cũng không để ý đến ta, đã như thế thì cũng không cần gặp lại"

"Nhưng cô biết ta, hiễu rõ ta là người không nên chọc giận. Cô còn có gan quyến rũ ta sao lại không có can đảm gánh lại lấy hậu chứ!"- Hắn hung hăng nói với nàng. Nàng cho hắn là cái gì? Đại sắc lang? Đại cầm thú? Tùy tiện lên giường với nữ nhân. Vậy thì nữ nhân nào lọt vào mắt hắn thì đừng mong trốn thoát.

"Ta không có"

"Cô không có, vậy tại sao lại ở trong nhà ta mà không rời đi? Cô không có, tại sao lại ngủ trên giường ta? Cô không có, tại sao lại rút vào lòng ta"- Hai mắt hắn giống như bốc lửa chiếu thẳng vào mắt nàng.

"Ta không có!! Ta không có!!"- Uyển Oánh liên tục nói, nàng kích động muốn thoát khỏi sự khống chế, đối mặt với sự cường hãn của hắn, nàng không thể làm gì cả. "Buông! Căn bản ngươi không xứng để ta quyến rũ"- Nàng không phải loại đàn bà ngu xuẩn thuận theo, khúm núm trước hắn. Nếu như không uống nhầm thuốc ngủ sau đó thiếp đi trên giường hắn, nàng vĩnh viễn cũng không muốn cùng hắn có quan hệ. Nàng xem thường hắn. Hắn là đại sắc lang, không biết thưởng thức, đàn bà nào tới gần cũng không cự tuyệt.

"Ta không xứng! Tại sao cô lại đem lần đầu tiên cho ta, không trách được, biểu hiện đêm hôm đó lại kém như vậy, giống như một quả táo chẳng có chút hấp dẫn, cô mới không xứng để cho ta ham muốn"- Vẻ mặt hắn mang theo sự giễu cợt và khinh miệt, dù thân thể nàng gầy yếu như đống củi khô.... Nhưng đống củi khô đó lại làm cho hắn hừng hực lửa. Trong lòng nàng chẳng lẽ không biết nàng đã mang lại cho hắn một đêm vui vẻ sao? Nàng cùng những nữ nhân khác có gì bất động? Dù nàng bị hắn cắt chức cũng chẳng đáng một đồng, nhưng hắn muốn nàng, loại suy nghĩ này khiến hắn sợ hãi, một Sở Uyển Oánh nho nhỏ lại khơi dậy trong hắn sự hứng thú.

"Ta không xứng để ngươi muốn ta, ngươi cũng không xứng để ta quyến rũ ngươi, vậy thì xin ngươi hãy rời khỏi tầm mắt ta"- Hắn quá tự phụ, cho rằng tất cả nữ nhân đều sẽ thích đều say mê hắn. Hắn sai rồi, nàng dù chỉ là một Sở Uyển Oánh nhỏ bé, nghèo, hắn Hứa Gia Khải dù nhiều tiền, nhưng nàng cũng không ngốc, nàng sẻ không chấp nhận càng không chủ động biến bản thân mình trở nên rẻ mạt không đáng giá một đồng.

Hắn bị nàng chọc giận, chưa bao giờ.... Không một ai, không có nữ nhân nào dám khinh thường hắn, hắn chợt ngăn lên đôi môi nàng, liều chết mút vào. Hắn ôm nàng thật chặt, tránh để nàng lại như lần trước chạy thoát khỏi hắn,

Hắn làm gì vậy? Hắn dám vũ nhục nàng? Nàng không muốn cùng hắn tiếp xúc gần gũi như vậy, nàng không phải loại phụ nữ đó, để mặc hắn quyến rũ, càng không thể để cho hắn đùa bỡn trên tay sau đó ném đi. Nàng liều mình thoát khỏi hắn, nhưng cơ thể hắn cường tráng, căn bản không hề động đậy.

Thấy nàng sắp không thở được nữa, hắn mới thả ra, thô lỗ đẩy nàng ra xa: "Mục đích của cô đạt được rồi, cô thành công rồi! Ta muốn cô!! Hiện tại, vẫn còn rất muốn"- Hắn hận ý nghĩ trong lòng mình, hắn chưa từng phải toan tính tiếp cận ai, nay phải tìm cách gần nàng.

"Ta không phải nữ nhân của ngươi, chúng ta cũng không còn bất cứ quan hệ nào nữa"

"Cô muốn cái gì? Nhà, xe hơi, hay tiền? Tốt!! Cô chỉ cần mở miệng, ta sẽ đáp ứng hết"- Hắn nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt khinh miệt giễu cợt. "Ngay khi ta chưa đổi ý, cô có thể tùy ý lựa chọn. Nếu như ta không còn hứng thú với cô, thì một thứ cũng đừng hòng có được"

"Ta chỉ mong ngươi cách xa ta. tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ gặp lại"- Nàng nhìn hắn nói. Loại người xấu xa hèn hạ như hạ, nàng càng tránh xa càng tốt.

"Cô ở trong mắt ta không đáng giá một đồng, cô cũng không đáng giá để ta muốn cô, càng không đáng giá với túi tiền ta bỏ ra"- Hắn châm chọc nàng. Lửa giận trong lòng càng cao, hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống bóp chết nàng, nhưng đành phải ôm hận trong lòng. Nàng dám cự tuyệt hắn!! Có bao nhiêu nữ nhân cầu càng không được, có bao nhiêu nữ nhân nằm mơ muốn trở thành người của hắn, nhưng nàng hết lần này đến lần khác không thèm mớ tới? Nàng coi mình là gì chứ? Một nữ nhân ngu ngốc không hiểu gì cả.

Hắn tức giận bỏ đi, bước thật nhanh rời khỏi phòng họp.

Uyển Oánh thu nhập đồ trên bàn, chuẩn bị về nhà thì Hứa Gia Khải trực tiếp đi tới phòng làm việc của nàng.

"Đi thôi, ta cùng cô đi ăn cơm!!- Hắn ra lệnh với nàng, giống như nàng không có lý do để cự tuyệt của hắn, càng không nên cự tuyệt.

"Xin lỗi Hứa tổng, ta chưa từng nói sẽ đi ăn cơm cùng ngài"- Hắn dựa vào cái gì ra lệnh cho nàng Hắn xem nàng như những phụ nữ khác sao, vậy thì hắn sai rồi.

"Sở Uyển Oánh, đừng tưởng cô có thể điều khiển, khóng chế ta. Nói cho cô biết, bạn gái của Hứa Gia Khải này rất nhiều, không chỉ có một mình cô, tốt nhất cô nên biết điều nghe lời một tí. Nếu không, sẽ không lấy được thứ gì đâu?- Hắn tức giận nói với nàng. Nàng cho là nàng khác với bọn phụ nữ kia sao. Nàng sai rồi!! Hắn sẽ không vì một người phụ nữ mà phá vỡ nguyên tắc của mình. Huống chi, nàng lại là một nữ nhân xấu xí, cực kỳ bình thường.

"Ta chưa từng nghĩ tới việc điều khiển hay không chế ngươi, càng không muốn có mối quan hệ này, nên hy vọng chúng ta sau này không còn bất kì sự liên quan nào cả'

"Cô không muốn"- Hắn nhướng mày, cười lạnh nói với nàng. "Tất cả phụ nữ đều thay nhau tranh cướp trở thành bạn gái của ta. Cô coi mình là ai, chẳng qua chỉ là một trái táo xanh, ở trong mắt ta chẳng đáng giá một đồng, thật là quái dị."

"Ta là người quái dị lại không đáng giá một đồng, trong mắt ngươi chỉ là quả táo xanh. Nhưng ta cũng sẽ không coi trọng một kẻ tự cao tự đại ngông cuồng, ỷ mạnh ăn hiếp kẻ khác, không biết thưởng thức, là một kẻ lưu manh"- Nàng nâng cằm, hai mắt nhìn hắn, giống như có thể dựa vào lá gan lớn mà chống lại hắn. Nhưng vừa nhìn thấy hắn mặt mày biến dạng vì tức giận nàng dần dần thấy sợ hãi. Nàng phải chạy khỏi đây, thoát khỏi hắn, thoát khỏi cái nhìn chằm chằm của hắn.

"Tại sao lại không coi trọng ta? Chẳng lẽ vì sau đêm đó ta vẫn chưa bù đắp cho cô, vậy thì nói đi cô muốn bao nhiều tiền?"

Nghe được lời của hắn nói, nàng không chút nghĩ ngợi vung tay lên hướng về phía hắn, nhưng tay nàng vừa vung lên giữa không trung đã bị hắn bắt được.

"Nếu như cô dám tát, cô tự biết hậu quả là gì"- Hắn không phải đe dọa nàng, hắn chuyện gì cũng dám làm, một nữ nhân như nàng làm sao có khả năng đánh hắn.

"Buông"- Nàng lạnh lùng nói.

"Ta nói rồi, tối nay đi ăn cơm cùng ta"

"Ngươi cho rằng, một câu nói của ngươi tất cả nữ nhân đều phải làm theo sao"

"Cô muốn ta kéo cô đi, để toàn bộ người trong công ty biết mối quan hệ của chúng ta, biết cô là nữ nhân của ta sao? Nếu không thì biết điều một chút, đi ăn cơm với ta"

"Ngươi.."- Đối mặt với sự uy hiếp của hắn, nàng đành phải thỏa hiệp. Nàng thà rằng phải nhịn hắn, còn hơn là để cho đồng nghiệp trong công ty biết mối quan hệ của nàng và hắn. Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu. "Lần này ta nghe lời ngươi nhưng không phải lần nào cũng thế đâu"- Nàng theo hắn rời khỏi công ty, lúc này công ty không còn bóng người.

"Nhất định ta phải có cô, muốn trách thì trách cô đã trêu nhằm người"- Sau khi nàng thỏa hiệp, hắn nói. "Lúc này mới nghe lời, sau này nếu biết điều, có thể sẽ sung sướng giống như bạn gái của ta"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.