Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 50: Biệt viện Mục gia (thượng)




Tháng chín năm Tân Võ đầu tiên, Hạ Trạch phát hiện ra mình bị lừa, dưới sự buồn bực và xấu hổ cực độ, không thèm xin ý kiến Hạ Trăn, dẫn năm vạn đại quân từ Tây Bắc bứt ra, trong chớp mắt mạnh mẽ lao về hướng Nghi Bình, định nhân lúc Phong Quân Dương còn đang tập hợp binh mã ở bờ Nam sông Uyển, đoạt lại thành Nghi Bình, chặn đứng con đường lên Bắc này. Không ngờ mười vạn đại quân Phong Quân Dương đã lặng lẽ im lìm qua sông rồi, thừa dịp ban đêm vòng qua Nghi Bình, đi về phía Tây vào vùng đồi núi thuộc địa giới Tương Châu mai phục sẵn.

Khi đại quân Hạ Trạch đi vào một vùng núi hẻo lánh của Tương Châu thì lọt vào ổ phục kích của Phong Quân Dương. Một bên là quân đội mệt mỏi do hành quân suốt ngày, một bên khác đã nghỉ ngơi và dưỡng sức vài hôm, lại lấy có tâm địch vô tâm, thắng bại của cuộc giao tranh gần như không có gì phải nghĩ. Song phương hỗn chiến hơn một ngày, quân Hạ Trạch đại bại.

Nếu là người bình thường, đã đại bại sẽ trốn về mới phải. Nhưng Hạ Trạch lãnh binh nhiều năm bên ngoài, từng lập chiến công hiển hách, cũng coi là một viên mãnh tướng. Gã thấy đại quân Phong Quân Dương ở đây chặn đường, đoán binh lực trong thành Nghi Bình bằng không, dẫn quân tiến tới chứ không hề lùi về, lại phá tan tầng tầng chặn đường của đại quân Phong Quân Dương. Nếu nói trước kia gã còn nóng nảy, làm việc kích động, song thua đau một trận trên tay Phong Quân Dương lại bất ngờ khiến gã tỉnh ra, quyết đoán kịp thời, thay đổi đường hành quân vốn có, chạy suốt mấy đêm, liên tiếp tránh được mấy chỗ mai phục.

Khi sắp ra khỏi Tương Châu, Hạ Trạch chỉ vào một chỗ hiểm yếu đã đi qua, căn dặn một phó tướng bên mình: “Nơi này dễ thủ khó công, ta để lại cho ngươi năm nghìn binh mã, bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải cầm chân Phong Quân Dương ở đây mười ngày!”.

Hiện nhân mã trong tay gã đã không đầy ba vạn, lại chia năm nghìn binh cho tay phó tướng nên chỉ còn lại hơn hai vạn người đi tấn công thành Nghi Bình. Công thành không thể so sánh với dã chiến chỉ cần kế sách thỏa đáng, cho dù lấy ít thắng nhiều cũng có thể. Công thành cần binh lực gấp bội để phòng thủ, hoặc vây khốn, tiêu tốn rất nhiều thời gian mới có thể phá thành mà vào. Như vậy xem ra, cho dù bên trong thành Nghi Bình chỉ có mấy nghìn quân canh giữ, Hạ Trạch dùng hai vạn nhân mã cũng không thể trong mười ngày ngắn ngủi đoạt được Nghi Bình.

Tay phó tướng nói: “Tướng quân, mạt tướng không cần năm nghìn, ngài để lại cho mạt tướng hai nghìn nhân mã là được, chỉ cần còn lại một người một ngựa, mạt tướng sẽ không để cho Phong Quân Dương vượt qua khe núi này!”.

“Năm nghìn, ta cho ngươi năm nghìn nhân mã, không cần phải chết đến mức chỉ còn một người một ngựa, chỉ cần ngươi chặn hắn mười ngày là được, mười ngày sau, ngươi có thể tùy tình hình mà hành động.” Hạ Trạch trầm giọng nói.

Tay phó tướng vâng mệnh, lập quân lệnh trạng(*) cho Hạ Trạch rồi mới dẫn năm nghìn binh mã ở lại, chuẩn bị chặn đường đại quân của Phong Quân Dương hiện đang theo sát không rời phía sau.

(*) Giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh thời xưa.

Phụ tá tâm phúc của Hạ Trạch thấy gã vẫn khăng khăng cố chấp đi đoạt Nghi Bình, không nhịn được cất tiếng khuyên nhủ: “Thập nhị công tử, hiện giờ tuyệt không thể hành động theo cảm tính, theo tiểu nhân thấy, chi bằng tạm thời nhẫn nại, dẫn binh về trước đã, rồi mưu đồ tính kế sau”.

Hạ Trạch quay đầu nhìn y, lạnh nhạt nói: “Ngươi tưởng Phong Quân Dương sẽ chịu thả chúng ta quay về sao? Nếu hắn đã mất công mất sức dẫn chúng ta vào tròng thế này thì sẽ không phóng thích chúng ta về. Không tin ngươi thử đi về Bắc đi, e là đi xa được một chút sẽ gặp phải Trịnh Luân”.

“Nhưng trong tay chúng ta chỉ còn sót lại hai vạn quân bại trận, muốn trong mười ngày đoạt được Nghi Bình, quả thực khó như lên trời!”. Tay phụ tá thở dài.

Hạ Trạch lạnh lùng cười, lại nói: “Không khó, chỉ cần người thủ Nghi Bình là Tạ Thần Niên, thì sẽ không khó”.

Bên trong thành Nghi Bình, Thần Niên đã giao lại mấy nghìn trại binh trong tay cho thiên tướng Tống Diễm mà Trịnh Luân để lại từ lâu, mình chỉ chuyên tâm an bài cho dân lưu lạc trong thành.

Tống Diễm nọ cũng xuất thân từ Vân Tây vương phủ, chẳng qua khác với Trịnh Luân, cậu có xuất thân tốt, gia tộc lại rất có tiếng tăm ở Vân Tây, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại từng trải chững chạc. Cậu đã được Phong Quân Dương dặn dò từ trước, thấy Thần Niên làm thế, đoán nàng có ý định khác, liền tự mình tìm đến, khách khí nói: “Tạ trại chủ, người giao toàn bộ trại binh của Tụ Nghĩa trại cho mạt tướng, đây là sự tín nhiệm người dành cho mạt tướng, mạt tướng vô cùng cảm kích. Nhưng hiện giờ đại chiến sắp tới, việc bảo vệ trong thành còn cần đến người chủ trì đại cục, mạt tướng góp sức hiệp trợ mới thủ tốt thành Nghi Bình được”.

Thần Niên quả thật có suy nghĩ nhân lúc hỗn loạn thoát thân nên mới chuyển giao tất cả công vụ ra, không ngờ Tống Diễm lại yêu cầu như thế, ngạc nhiên nói: “Vì sao phải thế? Ta không hiểu việc thủ thành, ra mặt chỉ được mỗi cái danh hão, trái lại sẽ càng vướng tay vướng chân cậu”.

Tống Diễm ngại ngùng cười, nói: “Không giấu Tạ trại chủ, trong trại binh của người có hơn nửa là nhân sĩ giang hồ, toàn bộ đều nhờ uy danh của ngài để trấn giữ mới có thể nghe theo hiệu lệnh. Nhưng mạt tướng chỉ là một viên tiểu tướng, nhất không uy danh, nhì không lai lịch, sợ đến lúc đó sẽ không sai khiến được họ”.

Cậu gọi những trại binh này là nhân sĩ giang hồ, đúng là một cách nói uyển chuyển. Nói trắng ra, trong trại binh của Tụ Nghĩa trại, đại đa số đều xuất thân sơn tặc trong núi Thái Hành, mặc dù hùng dũng uy mãnh, nhưng lại ngỗ ngược khó thuần, đích xác không dễ chỉ huy. Thần Niên nghĩ ngợi, hỏi cậu: “Cậu muốn bảo ta làm gì?”.

Tống Diễm nói: “Chỉ muốn xin người ngày ngày vào quân trấn thủ, sáng tối cùng mạt tướng tuần tra các nơi phòng thủ trong thành, dọa dẫm bọn họ một chút là được”.

Yêu cầu như thế rõ ràng là muốn trói chặt nàng trong quân, một ngày cũng không được đi. Thần Niên nghe xong câu này, không khỏi liếc cậu một cái, cười như có như không hỏi cậu: “Vương gia các cậu đi rồi, có phải từng dặn dò gì cậu không?”.

Tống Diễm đúng mực đáp: “Vương gia lúc gần đi dặn mạt tướng, trợ giúp người bảo vệ tốt Nghi Bình”.

Thần Niên nhận ra người này chỉ nhìn ngoài mặt có vẻ thành thật mà thôi nên cũng không nhiều lời với cậu nữa, chỉ gật đầu nói: “Được, cậu đã yêu cầu, ta sẽ nghe cậu an bài, ngày ngày vào trong quân điểm mão(*) là được”.

(*) Điểm danh người đến làm việc trong khoảng giờ Mão ( từ 5 đến 7 giờ sáng).

Tống Diễm vội nói không dám, Thần Niên không kiên nhẫn vòng vo với cậu, cười khan hai tiếng rồi bưng trà tiễn khách. Ai ngờ Tống Diễm vẫn an vị không nhúc nhích, Thần Niên thấy cậu không có ý đi, liền hỏi: “Tống tướng quân còn có việc khác?”.

Tống Diễm nói: “Tạ trại chủ, trại binh của ngài ai nấy đều dũng mãnh, lại đều là hán tử nói nghĩa khí, mạt tướng hết sức tôn kính”.

Cậu đột nhiên chuyển đề tài làm Thần Niên khá bất ngờ, nhất thời không nắm bắt rõ ràng, chỉ à một tiếng. Tống Diễm lại tiếp tục nói: “Nhưng anh hùng hảo hán hợp cùng một chỗ, chưa chắc đã có thể thành quân đội thiện chiến”.

Thần Niên nghe ra câu nói của cậu còn hàm ý khác, nói thẳng: “Tống tướng quân, ta là người thô kệch, cậu có gì cứ nói thẳng là được”.

Tống Diễm lại chưa mở miệng ngay, chỉ suy ngẫm xem nói thế nào mới không đắc tội nàng.

Thần Niên thấy cậu cẩn thận như thế, bất giác bật cười, nói: “Yên tâm, ta không nhỏ nhen đến mức đôi câu nói là có thể đắc tội. Có gì cậu cứ nói thẳng, đừng quanh co nữa, cũng khiến ta đỡ hiểu nhầm ý cậu”.

Nàng ngay thẳng như vậy, Tống Diễm cũng dứt khoát không cân nhắc ngôn từ nữa, bèn rằng: “Mạt tướng muốn nói trong quân cần nhất là kỉ luật nghiêm minh, không phải nói nghĩa khí, sính anh hùng. Nếu không có kỉ luật quân đội nghiêm chỉnh, ai nấy đều là hảo hán thì hợp lại chẳng khác gì cát bụi, một khi giao chiến với địch mạnh sẽ rã không thành quân”.

Thần Niên nhìn cậu, hỏi: “Cậu muốn nói là trại binh của ta quân kỷ tán loạn ư?”.

Mặt Tống Diễm nghiêm túc, gật đầu đáp: “Đúng thế”.

Trước kia lúc thành lập trại binh, vì có Thôi Tập trông nom, kỉ luật vẫn còn nghiêm minh. Nhưng sau này Thôi Tập bị nàng nhốt lại, không thể xử lý quân vụ được nữa, sơn tặc các nơi đến cậy nhờ cũng càng ngày càng nhiều, nhân số trại binh tuy nhiều hơn song quân kỷ cũng dần dần giảm xuống. Trong lòng Thần Niên cũng biết, nghe vậy bèn hỏi Tống Diễm: “Cậu nghĩ thế nào?”.

Tống Diễm trầm giọng đáp: “Đại chiến sắp tới, mạt tướng muốn trấn chỉnh quân kỉ, giết vài kẻ không nghe theo hiệu lệnh, cảnh cáo răn đe.

Những trại binh đó dù ở dưới tay Thần Niên cũng không coi là hết sức thành thật nghe lời, giờ Tống Diễm vừa mới tiếp nhận, không tránh khỏi sẽ có vài chuyện nhức đầu gây sự. Thần Niên hiểu Tống Diễm muốn lập uy, liền nói: “Ta đã giao toàn bộ trại binh cho cậu tức là tín nhiệm cậu, chỉ cần chứng thực được những người đó làm trái quân kỷ, cậu cứ tùy nghi xử trí, không cần trưng cầu ý kiến của ta”.

Nàng đã nói vậy nghĩa là thật lòng thật dạ muốn giao quyền lực cho Tống Diễm, cho cậu mạnh tay làm việc. Không ngờ mới ngày hôm sau, Tống Diễm đã phái người mời nàng đến thao trường.

Thì ra là có vài trại binh uống rượu trong quân, bởi vì những người này không phải vi phạm lần đầu, Tống Diễm bèn hạ lệnh trói họ lại, đưa đến trước quân chém đầu răn chúng. Nhưng mấy trại binh nọ đều xuất thân sơn tặc, thô lỗ dũng mãnh, không chịu ngoan ngoãn đền tội, vừa liều mạng vùng vẫy vừa kêu to mắng chửi, chỉ gào muốn gặp Thần Niên.

Thần Niên nghe lính liên lạc thuật sơ nguyên nhân xong, bèn nói: “Ngươi chuyển lời cho Tống Diễm, nói phàm kẻ nào dám làm trái kỉ luật quân đội, cứ xử theo quân pháp”.

Tên lính liên lạc vội vàng chạy đi, tới thao trường cao giọng bẩm báo với Tống Diễm: “Bẩm tướng quân, Tạ trại chủ có lệnh: Phàm kẻ nào dám làm trái kỉ luật quân đội, cứ xử theo quân pháp”.

Tống Diễm đứng dậy đi đến trước mặt mấy trại binh kia, hỏi họ: “Các ngươi còn gì để nói nữa?”.

Những người đó trố mắt ra một lát, lập tức có kẻ kêu lên: “Ta không tin, nhất định là ngươi giả truyền mệnh lệnh của trại chủ chúng ta, chúng ta muốn gặp mặt trại chủ, chính tai nghe người nói mới tin”.

Mấy tên còn lại cũng nhao nhao hùa theo, Tống Diễm cũng không nóng nảy, chỉ sai tên lính liên lạc bên cạnh: “Lại đi mời Tạ trại chủ”.

Tên lính liên lạc lại phải chạy đi mời Thần Niên. Tất cả chờ ở thao trường hồi lâu, Thần Niên mới dẫn theo vài thân binh, từ đằng xa đi đến. Mấy trại binh vừa nhác thấy một cái liền rướn người gào lên: “Trại chủ cứu mạng!”.

Tống Diễm năm lần bảy lượt phái người mời nàng, Thần Niên biết cậu cố ý làm thế, trong lòng đã hơi bực dọc. Nghe mấy trại binh nọ gọi to, nàng đủng đỉnh đi về phía trước, thản nhiên nhìn Tống Diễm một cái trước rồi mới nhìn về phía mấy trại binh đang quỳ dưới đất, mặt mũi hòa nhã hỏi họ: “Các ngươi muốn gặp ta?”.

Mấy người đó thấy vẻ mặt nàng như vậy, lại biết nàng luôn độ lượng với người khác, chỉ tưởng mình đã được cứu, vừa mừng vừa sợ, vội vàng gật đầu: “Đúng thế, đúng thế”.

Thần Niên cười lãnh đạm, nhưng lại ấm giọng hỏi: “Các ngươi có di ngôn gì cần dặn ta?”.

Ai nấy nghe thế đều sửng sốt, mấy trại binh đó lại hoa hết cả mắt, nhất thời đến cả nói cũng không nên lời.

Thần Niên đứng đó, thờ ơ nhìn họ, hỏi: “Trước đó có biết đến quân kỷ không?”.

Quân kỷ đã được bắt đầu chấp hành từ lúc chiếm đóng Nghi Bình, gần đây nhắc đi nhắc lại, những người đó tất nhiên là biết, chẳng qua ỷ Thần Niên khoan hậu, trong mắt không có kỉ luật, cả gan làm loạn mà thôi.

Thần Niên thấy họ không nói gì, liền nói tiếp: “Nếu đã biết thì càng không còn gì để nói. Nếu có di ngôn gì thì cứ nói với ta, nể mặt tình cảm huynh đệ chúng ta, ta sẽ giúp các ngươi hoàn thành”.

Chuyện tới nước này, những người kia mới biết chịu thiệt, thật sự có người còn phó thác tất cả già trẻ trong nhà cho Thần Niên chăm sóc. Thần Niên trịnh trọng đồng ý, sai người cởi dây trói cho bọn họ, lại bưng mấy bát rượu mạnh đến, mình cũng cầm một bát lên, trầm giọng nói: “Nếu các người là nam tử hán thì uống hết bát rượu này, thoải mái ra đi. Đừng có khóc sướt mướt làm người ta coi thường. Đầu rơi rồi, cùng lắm là có một cái sẹo to, hai mươi năm sau, chư vị vẫn là hảo hán”.

Đó đều là người xuất thân tội phạm, vốn chẳng nề hà sống chết, hiện tại chịu sự kích động từ lời Thần Niên, thực sự uống cạn bát rượu, dùng sức quẳng bát đi, nghển cổ nhận lấy cái chết. Binh sĩ chấp pháp tiến lên, vung đại đao lên, chặt đầu từng trại binh một. Khi đầu mấy trại binh kia rơi xuống đất, thao trường vốn ồn ào nhất thời lặng ngắt như tờ.

Thần Niên tửu lượng không cao, chỉ một bát rươu mạnh đã váng cả đầu, nàng chống lại cảm giác say, hờ hững nhìn toàn bộ quá trình, rồi mới chuyển hướng sang Tống Diễm, hỏi: “Tống tướng quân, không biết tướng quân mời ta đến đây để làm gì?”.

Tống Diễm phát hiện ra giọng nói của nàng không tốt lành gì, liền cung kính đáp: “Là mấy người họ muốn gặp người”.

Thần Niên lạnh lùng truy hỏi: “Bọn họ? Bọn họ là ai? Bọn họ nói muốn gặp ta, ngươi liền năm lần bảy lượt phái người đến mời ta. Nếu bọn họ muốn giết ta, có phải ngươi cũng sẽ giết ta theo lời họ không?”.

Tống Diễm biết nàng tức giận, sao còn dám nói tiếp, lưỡng lự một chút rồi quỳ một gối xuống, nhận lỗi: “Mạt tướng không dám”.

“Không dám là tốt nhất. Ta phó thác việc chấn chỉnh quân kỷ lại cho ngươi, là muốn ngươi dũng cảm đảm đương, có gan làm việc chứ không phải bảo ngươi chuyện gì cũng xin ý ta, trở về làm một kẻ truyền lời.” Thần Niên lạnh lùng nhìn Tống Diễm, nghiêng đầu nhìn quan quân kỷ bên cạnh, “Gặp chuyện thoái thác, hành sự bất lực, nên chịu hình phạt gì?”.

Quan quân kỷ vốn là cấp dưới trực thuộc của Tống Diễm nhưng bây giờ quân Thanh Châu và Tụ Nghĩa trại kết hợp làm một, Thần Niên làm chính, Tống Diễm làm phó, câu hỏi của nàng, y không dám không trả lời, nghe vậy liền cẩn thận trả lời: “Bẩm báo Tạ trại chủ…”

“Trong quân lấy đâu ra trại chủ?” Thần Niên đột nhiên quát viên quan quân kỷ, ánh mắt sắc bén lạnh lùng chậm rãi quét qua mọi người ở thao trường, giờ mới nói tiếp, “Ta đã là chủ tướng một quân, ngươi nên gọi ta là Tạ tướng quân mới phải”.

Viên quan quân kỷ sững sờ một chút, vội hành lễ với Thần Niên một cái, to tát đáp: “Bẩm Tạ tướng quân, gặp chuyện thoái thác, hành sự bất lực, tội này tùy theo nặng nhẹ, có thể có hình phạt quất roi, đánh côn, cắt tai hoặc chém đầu!”.

Thần Niên liếc mắt nhìn Tống Diễm rồi mới nói: “Niệm tình Tống tướng quân phạm lỗi lần đầu, vậy phạt cái nhẹ nhất vậy”.

Tầm mắt của mọi người chuyển từ Thần Niên sang Tống Diễm, sợ cậu không phục, sẽ nổi lên tranh chấp với Thần Niên. Không ngờ Tống Diễm chỉ lặng đi một lát rồi đáp: “Mạt tướng phụ sự tín nhiệm của tướng quân, nguyện nhận hình phạt”.

Cậu lập tức đứng dậy, cởi áo giáp ra, đi lĩnh hai mươi roi. Thần Niên lại quay người, đi từng bước đến chỗ đài cao.

Bởi vì ở trong quân, hôm nay nàng giả dạng nam nhi, phía trên mặc áo đuôi ngắn tay bó, phía dưới là quần dài, chân mang giày da. Cách ăn mặc vốn gọn gàng lão luyện càng làm nổi bật dáng người cao gầy của nàng, hơn nữa Ôn Đại Nha còn sợ nàng không có khí thế, trước lúc ra ngoài còn phải khoác thêm cho nàng một bộ giáp nữa. Bởi thế, tuy hơi dở ông dở thằng nhưng lại làm thân hình nàng có vẻ cường tráng hơn nhiều.

Thần Niên đi lên đài cao, đứng đó lạnh lùng nhìn Tống Diễm chịu hình phạt xong rồi mới lén dùng chân khí, nói với mấy nghìn trại binh trên thao trường: “Trước khi đánh Nghi Bình, ta đã từng hỏi các ngươi có nguyện theo ta đánh Nghi Bình, giành cho mọi người một con đường sống hay không. Bằng lòng, ta cảm kích. Không muốn, ta cũng không oán hận một câu. Các ngươi đều theo ta”.

“Vào thành Nghi Bình rồi, ta lại hỏi các ngươi, có muốn cùng ta trấn thủ Nghi Bình, cho dân chúng một chốn dung thân hay không? Bằng lòng, thì ở lại, tuân thủ kỉ luật, phải tập luyện. Cảm thấy gò bó, vậy thì quay về làm dân chúng, sơn tặc, muốn đi đâu thì đi, Tạ Thần Niên ta cho các ngươi lộ phí. Các ngươi chọn ở lại”.

Nội lực nàng tràn trề, giọng nói trong trẻo, chữ chữ rõ ràng, lọt cả vào tai người nghe, “Hiện tại, ta cho các ngươi thêm một cơ hội lựa chọn nữa, nếu ai không muốn nhập ngũ, vậy đứng ra đây, ta thả các ngươi đi, tuyệt không gây khó dễ”.

Thần Niên nói xong ngừng lại, chờ mọi người phản ứng. Mấy ngàn trại binh đứng đó, đến tiếng kim cũng có thể nghe rõ. Thần Niên chờ một lát thấy không có ai ra khỏi đội ngũ mới lại cất cao tiếng nói, sảng giọng hét lên: “Vậy được, nếu các ngươi lựa chọn nhập ngũ, vậy nhớ kĩ cho ta, ta không quan tâm trước kia ngươi đến từ Tụ Nghĩa trại hay thành Thanh Châu, từ giờ trở đi, các ngươi chính là quân Nghi Bình. Thứ các người bảo vệ không phải Tụ Nghĩa trại hay thành Thanh Châu, mà là Nghi Bình này, là hàng vạn hàng nghìn dân chúng bên trong thành Nghi Bình! Ở trong này, không phân biệt quan binh sơn tặc, và cũng không phân biệt địa vị cao thấp gì. Mỗi người các ngươi đều là nam tử hán đội trời đạp đất, thà chết không khuất phục, điều các ngươi mưu cầu chính là kiến công lập nghiệp, vợ sung con sướng, chứ không phải khom lưng khuỵu gối, thoi thóp hơi tàn!”.

Lời nói dõng dạc, phấn khởi lòng người. Trên giáo trường tĩnh lặng một lát mới tuôn ra tiếng kêu la vang trời, tất cả cùng nhau hô to “uy vũ”, tiếng động náo trời, thật lâu không ngừng…

Ôn Đại Nha và Đại Ngốc hôm nay không có mặt ở thao trường, không thể tận mắt chứng kiến uy phong của Thần Niên. Nhưng nghe người quay về báo tin thuật lại, mọi người cũng không nhịn được kích động tò mò, tha thiết ngóng trông Thần Niên về, cũng tiện nhìn dáng vẻ uy vũ của nàng lần nữa.

Thần Niên ở trong quân tròn một ngày, sau khi trời tối lại dẫn đám Tống Diễm tuần tra các nơi trong thành một lượt mới trở về phủ thủ thành. Vừa mới vào cửa viện, xa xa đã thấy mọi người đều chờ ở cửa, mặt ai nấy đều hưng phấn, mắt lập lòe ánh sáng. Nàng chỉ thấy da đầu căng lên, dừng bước chân lại, lập tức xoay người đi ra ngoài, đến cả phòng cũng không dám vào.

Ôn Đại Nha còn đang chờ nàng kể chuyện thao trường, sao chịu dễ dàng thả nàng đi như thế, liền dẫn người đuổi theo, khó nén hưng phấn kêu lên: “Tạ tướng quân, Tạ tướng quân”.

Thần Niên mặt mày nghiêm túc, chân không dừng bước, chỉ ngoái đầu hỏi: “Gì thế?”.

Ôn Đại Nha cười ruồi hì hì, nhưng lại hỏi nàng: “Tạ tướng quân đã dùng cơm chưa?”.

“Dùng rồi dùng rồi.” Thần Niên thuận miệng ứng phó, lại thấy mọi người vẫn đi theo mình liền giận tái mặt, quát, “Đi theo ta làm gì? Phải làm gì thì đi làm đi!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.