Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 40: Kỳ Vương bị thương




Cuộc chiến ánh sáng và bóng tối 28

Nhưng Bách Hợp yên tĩnh, khiến Artturi ngược lại có chút bất đắc dĩ thở dài. Trong bóng tối mắt anh lộ ra vẻ nghi hoặc, dường như theo bản năng vén tóc cô ra sau tai, anh nâng cằm Bách Hợp lên, ma xui quỷ khiến hôn môi cô, dường như bản năng thúc đẩy anh làm vậy.

Lần đầu tiên cô trốn tránh, nhưng sau một khắc Artturi dùng tay giữ bên má cô, động tác mềm mại lại rất kiên định nâng má cô, khiến cô nâng đầu lên, anh cúi đầu, trong nháy mắt đôi môi mềm mại chạm vào nhau, dường như có cảm giác quen thuộc và vô cùng thân thiết xẹt qua đầu anh.

Anh làm chuyện này không giống như lần đầu tiên, tựa như có điều gì đó bị phong ấn trong đầu anh giờ khắc này bởi vì môi chạm nhau mà bắt đầu thoáng xuất hiện, theo bản năng anh dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm môi cô, xúc cảm mềm mại ấm áp kèm theo hơi thở, cũng không khiến anh chán ghét như tưởng tượng, ngược lại anh còn muốn càng nhiều hơn.

Nhưng anh đã như vậy, cô còn muốn trốn.

Thân thể Artturi linh hoạt như báo săn kiềm chặt người cô, mười ngón tay đan vào đôi tay ấm áp của cô, cô giãy giụa không được, mũi phát ra tiếng rên bất mãn, hơi thở ấm áp và gắn bó như môi với răng, cô liều mạng giãy giụa, như con thú nhỏ bị chọc giận, cô giơ đôi chân muốn đạp anh, nhưng chân vừa mới khẽ động, đã bị anh kẹp trong chân mình. Artturi nâng đầu lên, thân thể mềm mại dưới thân vì thiếu dưỡng khí mà đang liều mạng hít thở, ngực Bách Hợp phập phồng, bờ ngực còn mềm hơn bông kia chạm vào ngực anh đang cố gắng hô hấp, càng khiến thân thể anh cứng lên.

Anh nheo hai mắt lại. Trong mắt thoáng qua u ám, dường như đã xác định điều gì, hình như anh đã nếm được mỹ vị, tay đang cầm lấy tay cô đặt hai bên má cô, khiến cô không thể quay đầu, lại một lần nữa cúi đầu xuống.

Nếu trước đây có người nói với Artturi, có một loại gọi là tiếng sét ái tình, anh sẽ không thèm nghe, thế nhưng bây giờ anh đã bắt đầu hơi tin, anh cảm giác giữa mình và Bách Hợp có một sự lên men. Cái loại cảm giác không hiểu đó anh không nói nên lời nhưng anh lại có thể cảm giác được.

Cô gái dưới thân trừng mắt nhìn anh, anh vẫn cố liếm môi Bách Hợp, cảm giác trong lòng như có một ngọn lửa càng cháy càng to, nhưng lại không tìm được điểm bắt đầu.

Trong mắt của anh thoáng qua mấy phần ảo não nhưng Bách Hợp lại không nhìn thấy. Cho dù ánh mắt Artturi trong bóng đêm, nhưng vẫn rơi trên mặt Bách Hợp, một lúc lâu sau anh đột nhiên buông lỏng hai tay bàn tay áp chế Bách Hợp ra, không đan mười ngón tay như vừa nãy nữa. Cô lập tức như trốn ôn dịch, thoáng chốc đã lui vào góc lều, thà rằng dính sát vào tầng lều mỏng lạnh lẽo, cũng không chịu đến gần anh.

Hai người đều ẩn nhẫn thở dốc, ai cũng không chịu lên tiếng, hồi lâu sau Artturi nằm xuống, vươn tay với Bách Hợp: “Qua đây.” Anh mất một lúc lâu để bình phục lửa nhiệt, rốt cuộc bị anh ép xuống, lúc này mặc dù đã bình tĩnh lại, trong lòng anh không hiểu nhưng vẫn cảm giác có chút không đúng lắm, lúc nói chuyện còn lộ ra nhẫn nại.

Bách Hợp đương nhiên không chịu qua, nhưng lúc này Artturi lại không cho cô cự tuyệt, trong lòng thiếu một người, lều vải nhỏ hẹp này dường như quá rộng lớn, anh vươn tay chuẩn xác bắt được cổ tay Bách Hợp, chỉ nhẹ nhàng dùng sức, lại lần nữa kéo cô về trong lòng.

Lần này anh không làm gì quá kích, chỉ đè đôi chân Bách Hợp, một tay để cô gối dưới cổ rồi ôm vai cô, một tay kia đặt phía sau lưng cô, cảm giác cơ thể cô căng thẳng, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi với tình cảnh vừa rồi, Artturi nhẹ nhàng giúp cô vỗ lưng, như dỗ một đứa bé.

Vừa nãy anh đột nhiên phát điên, chọc giận người khác rồi bây giờ như dỗ trẻ con, trong lòng Bách Hợp tức giận, thân thể băng lãnh trải qua một phen lăn qua lăn lại như thế, thì ngược lại nóng lên, lòng bàn tay cũng bắt đầu ấm, cô gắt gao nắm tay, môi còn hơi tê dại, hơi thở anh lưu lại trên môi cô, khiến trên người cô đều lây nhiễm hơi thở của anh, thậm chí cô còn có thể cảm giác được lưỡi anh liếm môi cô khi nãy thật khiến người ta không nói thành lời, Bách Hợp gắt gao cắn chặt răng, tay anh vốn đặt trên lưng cô chuyển qua nắm chặt tay cô, động tác mềm mại lại kiên định tách tay cô ra, lại lần nữa đan mười ngón vào nhau, môi anh chạm nhẹ vào trán cô, giọng nói có chút dịu dàng:

“Ngủ đi.”

Bách Hợp cũng không nhận tình của anh, vốn cho rằng mình ngủ không được, ai ngờ ban ngày có lẽ do quá mệt mỏi, hoặc lúc này trong trời băng đất tuyết, có thể dựa vào một cái ôm ấm áp, cái loại nhiệt độ đó rất dễ khiến người ta mệt mỏi, tiếng gió ‘vù vù’ bốn phía và ban đêm yên tĩnh rất dễ khiến người ta chậm rãi thả lỏng, cả cô cũng không ý thức được mặc dù cô tức giận Artturi, nhưng không biết tại sao lại không cảm thấy chán ghét cái ôm của anh, cô không biết mình ngủ lúc nào, dù sao sáng sớm khi tỉnh lại cô nép trong lòng Artturi, thảm mỏng buộc hai người vào một chỗ, chân cô vì vẫn có nhiệt độ cơ thể của anh dựa sát vào mà không lạnh lẽo, vì sưởi ấm, cô thậm chí không biết lúc nào đã đặt tay vào lồng ngực anh.

Áo sơ mi anh mặc bị cô làm nhăn một chút, vài nút đã bị tháo ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Vừa mở mắt đã thấy tình cảnh như thế, Bách Hợp hiếm khi lúng túng, rất ít khi cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, tối hôm qua không biết sao lại ngủ say vậy, lúc nào bản thân đặt tay vào ngực người ta cũng không biết.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn Artturi, anh nhắm mắt lại, lúc này bên ngoài trời đã sáng, vùng núi đóng băng vì xung quanh đều là tuyết đọng, trời sáng rất sớm, nhờ tia sáng, cô nhìn thấy mắt Artturi nhắm, đôi mắt màu lam hơi có vẻ vô tình kia đã đóng lại, lộ ra hốc mắt sắc sảo. Vài sợi tóc rủ xuống trán, hình như vẫn chưa tỉnh lại.

Nhưng Bách Hợp vừa động đã khiến anh vô ý thức ôm chặt Bách Hợp vào lòng, anh vẫn còn nhắm mắt, thế nhưng tay đặt trên vai cô như cố ý ôm cô gần mình thêm chút nữa, môi chạm nhẹ vào trán cô.

Làm tất cả việc này khi mắt anh vẫn nhắm, sau một khắc anh lại ấn đầu Bách Hợp vào ngực mình, giọng nói còn mang theo vài phần mềm mại: “Nằm thêm một lát nữa.”

“Không ngủ nữa.” Bách Hợp lắc đầu, hai người thân mật như vậy khiến cô hơi lúng túng, nếu không phải tối hôm qua lúc chọn lều vải cô không muốn ở cùng Brian, thì cô cũng sẽ không chọn ở cùng với Artturi đâu, kết quả sau đó xảy ra chuyện. May mà Artturi cũng xem như là thân sĩ, không làm ra chuyện kịch liệt hơn.

Bên ngoài dần vang lên âm thanh, hiển nhiên mấy người kia đã dậy rồi, Bách Hợp cũng muốn ngồi dậy, Artturi thoáng mở mắt, lúc này thần sắc anh khá biếng nhác và thả lỏng, một đôi mắt màu lam thoáng qua vài phần lệ sắc, anh im lặng không lên tiếng tùy ý Bách Hợp rút tay về, anh tự sửa sang lại mình, ánh mắt lại rơi vào Bách Hợp, nhìn cô sửa sang lại quần áo, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, trải qua việc hôm qua ở chung, giữa hai người hình như có thứ gì đó không giống như trước, anh thích nhìn vẻ mặt cô lộ ra trước mắt mình, dường như loại tình cảnh này trước đây anh đã từng gặp, nhưng hình như đã quên, cẩn thận nghĩ lại, nhưng lại nghĩ không ra, Artturi cũng chỉ cho rằng mình suy nghĩ nhiều thôi.

Còn lại ba kỵ sĩ và các thánh nữ lúc này đã bắt đầu thu thập lều vải, dù sao thời gian muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này chỉ ngắn khoảng mười ngày, lúc bọn họ rời khỏi đế đô Noiret, Quang Minh tế cũng đã bắt đầu chuẩn bị tiến hành, bọn họ phải trở về kịp lúc Quang Minh tế, thời gian cấp bách, có thể không hoãn lại thì phải cố gắng không được hoãn.

Trải qua một đêm, trên lều đều chất đầy tuyết đọng, điều này đoàn người đều không mong muốn, nhưng thứ nhất vùng núi đóng băng này là đại bản doanh của thần điện Hắc Ám, nếu như bị trói buộc gì đó, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến tốc độ gấp rút lên đường của nhóm người, thứ hai cũng vì ở đây khí hậu địa lý thật tệ, mặc dù thực lực các kỵ sĩ bất phàm, nhưng thể lực các nữ sĩ lại tương đối chênh lệch, không thể bị mấy thứ vô dụng làm tiêu hao thể lực, mọi người đều hy vọng có thể vội vàng tìm được thần điện Hắc Ám theo lời các đại chủ giáo, xông vào tế đàn của bọn họ, giành lấy quyền trượng Quang Minh, rồi triệu Địa Long đến sau đó nhanh chóng rời đi.

“Bản đồ đại chủ giáo đưa, nói nơi này là vùng núi đóng băng, theo lời giáo đồ của thần điện Hắc Ám chỉ thì biết được, thần điện Hắc Ám cách đây không xa về phía tây.” Tối hôm qua thánh nữ có kỵ sĩ chết đã che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, vài lọn tóc màu nâu nghịch ngợm chui ra khỏi khăn choàng cổ của cô ta, vóc người uyển chuyển và hơn phân nửa da thịt toàn thân đều được che kín, nhưng cô ta vừa nói ra, mọi người đều không tự chủ liếc nhìn nhau, mặt khác lông mày hai vị thánh nữ kia đều nhíu lại.

Tương truyền mặc dù nữ thần Quang Minh và nữ thần Hắc Ám đều là con gái của phụ thần Sáng Thế, nhưng bởi vì cho đến bây giờ Quang Minh và Hắc Ám đều đối lập nhau, bởi vậy hai nữ thần không hòa thuận, thế nên người trong thần điện Quang Minh và thần điện Hắc Ám đều là đối thủ một mất một còn, khi người của thần điện Quang Minh nhắc đến giáo đồ của thần điện Hắc Ám, sẽ không nói ‘giáo đồ’ một cách nhẹ nhàng như vậy, ngược lại sẽ dùng từ dị đoan nào để gọi bọn họ, vậy mà thánh nữ này gọi người của thần điện Hắc Ám là giáo đồ, trong lòng hai vị thánh nữ khó tránh khỏi nghi ngờ, nhưng chỉ hoài nghi tối hôm qua vì thiếp thân kỵ sĩ chết, cho nên tinh thần ngẩn ngơ, muốn vội vàng hoàn thành nhiệm vụ này thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.