Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 39: Hạ trại (hạ)




Edit: Danbi

Beta: Sakura

Brian nghe thế, thì chân mày cau lại, nhưng hình như gã rất nhanh phát hiện chuyện gì, khuôn mặt dưới mạn che của thánh nữ kia, vị trí môi hơi nhọn, lộ ra đầu lưỡi ở chỗ tấm sa mỏng, trong mắt Brian lộ ra khiếp sợ và kích động, gã không quá che giấu, mọi người đều thấy rõ ràng, không đợi Bách Hợp mở lời, gã đã không chút do dự đáp ứng:

“Đương nhiên có thể!” Trong giọng nói của gã lộ ra nhẹ nhõm và vui mừng, còn mơ hồ xen lẫn vài phần sắc dục. Khi nãy gã còn mang vẻ mặt nổi giận không vui, trong nháy mắt đã thay đổi, biến hóa của gã quá rõ ràng, ngay cả hai kỵ sĩ khác dường như đều nhìn thấu manh mối, nhưng mọi người chỉ nghĩ gã có thể có cơ hội thân thiết với vị thánh nữ dự bị này thôi, nên không để ý, hiện giờ thánh nữ có kỵ sĩ thủ hộ đã chết này chỉ đích danh Brian, Brian vốn nên thủ hộ Bách Hợp lại không có ý kiến gì, đương nhiên mọi người không nói.

Mỗi người về chỗ nghỉ ngơi của mình, Bách Hợp về lều trại, vô ý thức vươn hai tay ôm ngực, đệm này mới không nằm xíu thôi, đã lạnh cứng khác thường, cô khẽ run rẩy, trong bóng tối Artturi đưa tay ra, một phen kéo cô vào trong lòng, cô giãy giụa hai cái, nhưng theo hành động anh kẹp hai chân lạnh lẽo của cô vào giữa, ấm áp từ người anh truyền tới, Bách Hợp vô ý thức ôm chặt anh hơn chút nữa, vì để tránh cho lúng túng, cô dán vào bên tai Artturi nhỏ giọng nói:

“Cô ta không thích hợp.”

Tuy nói Brian vì Anna mà ruồng bỏ thần điện, nhưng cái này cũng không có nghĩa Brian gặp người phụ nữ nào cũng t*ng trùng lên não, gã được xem có sức khắc chế tốt, có hơn mười thánh nữ dự bị trong thần điện. Dung mạo mỗi thánh nữ đều vô cùng xuất sắc, hơn nữa bằng vào bề ngoài xuất sắc và thực lực cường hãn của Brian, nếu gã muốn, trong đế đô sẽ có một bó lớn quý phu nhân cam nguyện trở thành tình nhân của gã, cùng gã hưởng tham hoan, nhưng gã không làm như vậy.

Trước đây gã không hề xem trọng mấy cô thánh nữ kia, sở dĩ gã bị Anna câu đi đơn giản vậy, ngoài việc bản thân Anna có dung mạo mê người ra, trên người cô ta còn có một loại quyến rũ lạ thường, không phải trừ Anna ra thì những người khác đều có thể.

Đêm nay thánh nữ có tùy thân kỵ sĩ kia chết chỉ nhẹ nhàng vẫy tay với Brian thế mà gã đã đồng ý ngay. Thậm chí vì thế mà không hề tìm Artturi gây phiền phức, đây không phải là tính cách của Brian.

Trong không gian đen kịt, khóe miệng Artturi nhẹ nhàng cong lên, một tay anh bị Bách Hợp gối lên. Cảm giác được cả người cô có chút cứng ngắc. Tay kia giơ lên do dự một chút, nhẹ nhàng sờ đầu cô:

“Ba ngày trước, nữ nô từng ôm hôn anh ta đã không thấy đâu.” Anh thốt ra lời này xong, Bách Hợp vô ý thức đã di chuyển cơ thể, trọng lượng trên cánh tay thoáng cái nhẹ rất nhiều, trong lòng phảng phất có thứ gì trống rỗng, anh lại ấn đầu cô về chỗ cũ, tay đặt lên đầu cô không dời đi: “Ngủ đi.”

Tuy nói Artturi không nói thánh nữ này nhất định chính là Anna, nhưng anh nói vậy, lại gián tiếp xác nhận điều này, lúc này Bách Hợp đâu ngủ được, cô còn muốn nói tiếp, Artturi đột nhiên nghiêng đầu:

” Không ngủ được?” Khuôn mặt anh cách rất gần, lều vải này hơi nhỏ, hai chân thon dài của anh thậm chí phải co lại mới có thể nằm được, anh có chút hài lòng khi cảm giác được cơ thể Bách Hợp vốn lạnh lẽo đã dần trở nên ấm hơn khi dựa sát vào cơ thể anh, lúc này Bách Hợp không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng mọi cử động của Bách Hợp đều bị anh nhìn thấy.

Lúc Artturi nói chuyện hơi thở phả vào trán Bách Hợp, khiến vài sợi tóc nhỏ của cô lay động, hình như cô có chút ngứa, vô ý thức muốn giữ chặt, anh nhìn thôi cũng cảm thấy thú vị, không nhịn được giúp cô vuốt lại.

Trước đây Artturi chưa từng có cảm giác như thế, dường như anh đã tìm được vật mà bản thân đã đánh mất từ lâu, bắt được thì sẽ không bao giờ để mất nữa, giọng nói anh không xa cách và lạnh lùng như trước, lúc này nghe vô cùng dịu dàng:

“Nếu không ngủ được, vậy muốn nghe chuyện xưa trước khi ngủ không?”

Anh vừa dứt lời, dường như trong giọng nói đều chứa vài phần cười đùa, rõ ràng nghĩ cô là đứa trẻ. Bách Hợp hơi bất đắc dĩ muốn lấy tay anh ra, anh cũng không thả, ngược lại thuận tay nắm lấy tay Bách Hợp, đặt lên môi mình nhẹ nhàng mổ:

“Lúc trước, có một quý tộc sa sút…” Anh không có sở trường kể chuyện xưa, kể một câu chuyện xưa một cách vô cùng đơn giản, anh ta là một quý tộc bình thường, sau khi trưởng thành thì cưới con gái của một quý tộc sa sút khác làm vợ, hai vợ chồng vì muốn trở nên nổi bật, vì muốn có hoa phục châu báu, vì có thể vào được góc hẹp của xã hội thượng lưu mà nghĩ đủ mọi cách.

Hai vợ chồng này sống ở biên cảnh của một quốc gia nọ, trong nhà không dư giả, trừ một danh hiệu quý tộc, thì không có gì khác. Giữa lúc cùng đường, vợ quý tộc mang thai, cái thai này đến không đúng lúc, hai người lại vừa nghèo vừa khổ, sống dựa vào việc mượn tiền hằng ngày, trong nhà không có nổi người hầu, tiền lương không trả nổi cho giúp việc.

Đúng mười tháng, vị phu nhân trẻ tuổi này sinh ra một đôi chị em song sinh đáng yêu.

Nhưng lúc người nhà nhìn thấy trẻ con mới sinh ra, không hề vui mừng, ngược lại rất hoang mang và sợ hãi.

Hơn nữa dáng dấp của song thai này không hề giống nhau, em gái sinh sau chị khoảng ba phút, trong vòng ba phút này vị phu nhân của quý tộc sa sút mơ thấy một cơn ác mộng, cô ta mơ thấy có vô tận bóng đêm nuốt chửng cô ta, cô ta mơ thấy bản thân mình chết trong bóng tối, sau khi hoảng sợ qua đi cô ta xem con gái mình như một điềm báo, là thứ không may.

Trong truyền thuyết của đại lục Lorrain, song sinh cũng không phải là điều cát tường gì cả, người đại lục Lorrain tin rằng trong thai song sinh nhất định sẽ có một người cực kỳ lương thiện vô cùng sáng chói rất có tiền đồ, ngược lại một đứa khác nhất định sẽ là hóa thân của ác ma, sẽ đen tối đến cùng cực, sẽ mang tai vạ đến cho người nhà.

Nếu tin tức truyền ra ngoài, một khi kinh động đến thần điện, không chỉ hai đứa con gái song sinh của cô ta khó bảo toàn, ngay cả vợ chồng quý tộc cũng vô cùng có thể sẽ bị xem như dị đoan, bị xét xử đưa lên đài hành hình.

Bởi vậy dưới sự hoảng sợ, vị phu nhân quý tộc này xem con gái nhỏ là ác ma, cô ta chán ghét cô bé, căm hận và nguyền rủa cô bé, đồng thời, cô ta tin tưởng vững chắc rằng con gái lớn sẽ rất có thể mang hi vọng, mang ánh sáng chói chang đến cho mình.

Hai vợ chồng nhận định sau này con gái lớn sẽ mang vinh dự đến cho gia tộc của mình. Bọn họ tin rằng có một ngày danh hiệu quý tộc sa sút này được con gái lớn dấy lên trên đỉnh vinh quang một lần nữa, bọn họ ném con gái nhỏ ở ven đường, từ đó một cái thai hai bé gái, cuộc sống bắt đầu thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

“Như bọn họ suy nghĩ, đứa con gái này vô cùng có tiền đồ, từ nhỏ cô bé này đã thông minh và lanh lợi, ngoan ngoãn và thiện lương, cô tựa như một thiên sứ, làm nhiều người say mê.” Artturi nói xong câu này, trong giọng nói hình như chứa ý cười: “Mà một người khác thì cũng không may mắn như vậy. Nhưng mệnh cô ta rất lớn, cô ta không chết vì đói khát như đôi vợ chồng kia nghĩ sau khi bị ném ở ven đường, cô ta vẫn sống, được người khác nhận nuôi.”

Bách Hợp nghe xong thì có cảm giác mát lạnh chạy dọc theo lòng bàn chân. Lúc này cô không thèm bận tâm đến hành động thân mật của Artturi, cô bị Artturi ôm vào lòng, nhưng cả người vẫn cảm thấy rét run.

“Cô ta được nô lệ nhận nuôi. Đặt tên là Anna sao?”

Artturi cũng không phải là người thích nói nhiều lời vô ích, cho dù quen biết anh trong khoảng thời gian không lâu, nhưng hình như Bách Hợp đã hơi hiểu tính cách của anh, hôm nay không hiểu vì sao anh nói mấy chuyện này với mình, tuyệt đối không phải chỉ là chuyện xưa mà anh thuận miệng kể trước khi đi ngủ thôi. Cô nhớ lại trước đây Artturi từng muốn mời cô đến lãnh địa Artturi làm khách, dường như trong lúc vô ý đã nói một câu, khi đó anh hỏi mình có phát hiện điều gì thú vị không, nhiệm vụ lần này của cô rất kỳ lạ, không biết có phải vì tình tiết nhiệm vụ không hoàn chỉnh không, cho nên mọi chuyện cứ rối bòng bong, cô lại đặt cả tâm tư vào việc giải thích rõ manh mối nhiệm vụ, lúc ấy Artturi nói anh đã phát hiện một số chuyện hay ho, bảo mình đến gia tộc Artturi trước, sau đó anh sẽ nói với mình.

Nhưng lúc ấy Bách Hợp chỉ nghĩ anh muốn mình cam tâm tình nguyện bước lên xe ngựa của anh, bởi vậy nên không làm theo, bây giờ nhớ tới, cô bắt đầu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng rồi.

Artturi kể về hai vợ chồng quý tộc, quả thực rất giống vợ chồng Roman, hai vợ chồng kia thật sự xem con gái mình là cây hái ra tiền, dường như bọn họ liều mạng muốn ép ra lợi ích từ trên người nguyên chủ, bọn họ lợi dụng nguyên chủ để thăng tước vị, đồng thời gia nhập đế đô, chiếm được sự ban thưởng của hoàng đế bệ hạ, thoát khỏi khốn cảnh trước đây.

Nhưng tất cả việc này cũng chỉ là suy đoán của cô, không có trải qua chứng thực, không nhất định là thật. Tâm tư Artturi này quá mức phức tạp, dường như trong một câu nói luôn lộ ra bảy tám ý tứ, thế nào phẩm vị khác nhau thì mạch suy nghĩ cũng khác nhau thế, mà anh lại còn cứ nói phân nửa thì dừng lại, Bách Hợp hỏi anh một câu, vội vàng muốn biết đoạn tiếp sau đó, nhưng anh chỉ ôm cô chặt thêm:

“Nếu có ngày em trở thành phu nhân chân chính của tôi, đương nhiên tôi sẽ trung thành với em, không giấu giếm.” Lúc anh nói câu này hơi thở vô cùng yên ổn, nhưng lại khiến Bách Hợp đẩy anh ra, anh chỉ cười hai tiếng, không hề tức giận với cô, ngược lại có chút dung túng, thấy cô không kiên nhẫn, lại đến dỗ cô: “Được rồi bé ngoan, kể xong chuyện xưa rồi, tôi nghĩ em nên cho tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon, ngủ thôi!”

Anh quyết định sẽ không nói thêm gì nữa, dù Bách Hợp thúc anh thế nào cũng không có kết quả, đến cuối cùng mặc dù có chút không cam lòng, nhưng chỉ đành phải buông tha suy nghĩ muốn ép Artturi nói thêm.

Nhưng nghe xong chuyện xưa này, trong lòng Bách Hợp lại rối bời, hoàn toàn ngủ không được.

Nếu chuyện xưa theo lời Artturi kể là thật, hơn nữa Bách Hợp lớn mật giả thiết nhân vật chính bên trong, bào thai song sinh kia chính là nguyên chủ và Anna, như vậy, nhiệm vụ lần này càng phức tạp hơn so với trước.

Bách Hợp thấy, mặc dù từ nhỏ nguyên chủ được cha mẹ đưa vào thần điện Quang Minh, đã xem đây là lợi thế để nuôi đến lớn, thế nhưng trong tình tiết và trí nhớ của cô, cô chưa từng nếm phải vị đắng nào, cũng không có chịu hành hạ quá mức, mặc dù cha mẹ vẫn khát vọng đạt được nhiều hồi báo từ cô, thế nhưng cha mẹ cũng không bạc đãi cô nhiều. Lúc nguyên chủ còn nhỏ, mặc dù gia tộc Roman nghèo khó nhưng vợ chồng Roman vẫn nuôi dạy cô thành cô gái quý tộc, tiến hành nghiêm ngặt quản giáo cô, cho dù trong nhà đã vay nợ, nhưng vẫn mời giáo viên dạy lễ nghi cho cô, cho cô mặc quần áo đẹp, dạy cô cách vào xã hội thượng lưu thế nào.

Vợ chồng Roman cũng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, đối với bọn họ, đây chính là điều tốt nhất với con gái, tuy cuối cùng đã xem con gái như vật phẩm để khoe khoang, nhưng bọn họ cũng từng yêu thương nguyên chủ, cho dù việc yêu thương này xem ra không hề đáng kể với Bách Hợp chút nào.

Mặc dù bọn họ xem nguyên chủ như món hàng cho các đại quý tộc, nhưng điều quan trọng đối với hai vợ chồng này, là vì trong quan niệm của bọn họ, trong sạch cũng không phải là chuyện gì quý giá. Quan hệ nam nữ ở đại lục Lorrain vô cùng cởi mở, một thánh nữ dự bị có thể có vài người kỵ sĩ bên gối, sở dĩ các cô lựa chọn trở thành tình nhân của nhân vật quyền quý, là vì muốn lợi dụng thế lực quyền quý, đây là luật lệ của giới quý tộc, bọn họ không hề phản đối quan niệm này.

Cả đời nguyên chủ không gặp được bao nhiêu tổn thất nặng nề, nếu gượng nói có, duy nhất chỉ là sự tổn thương, chỉ sợ cô vẫn cho rằng Brian sẽ luôn trung thành với mình nhưng cuối cùng lại bị Anna cướp đi.

Nghĩ đến những điều này, rốt cuộc Bách Hợp phát hiện có chỗ không thích hợp, đến bây giờ mỗi khi cô vào một thế giới, trong mỗi một nhiệm vụ đều vì nguyên chủ có điều không cam lòng và bất mãn muốn cô hoàn thành tâm nguyện, lần này cô cũng cho rằng như thế. Cho nên khi vào nhiệm vụ, không tiếp thu được kịch bản hoàn chỉnh nên không phát hiện tâm nguyện nguyên chủ, cô lập tức bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

Thế nhưng lần này sau khi cô tiếp thu tình tiết không bị ngoại lực cản trở, cô vẫn cho rằng có nơi nào sai rồi. Nỗ lực muốn tìm ra đầu mối, cô tìm được Anna, cô nghĩ có thể Anna này hại nguyên chủ không thể nhắm mắt, chỉ tiếc cô đã đoán đúng phần đầu, nhưng đã đoán sai kết cục.

Lần này vào nhiệm vụ, dù Bách Hợp nhìn thế nào, cô cũng cảm thấy nguyên chủ không phải là đối tượng cần hoàn thành nhiệm vụ, mặc dù cuộc sống của cô ấy không hoàn mỹ, nhưng so với người đã trở thành nô lệ như Anna, cô ấy đã tốt hơn nhiều, cho dù cô ấy bị cha mẹ biến thành quân cờ trên tay, cho dù cô ấy sẽ mất đi Brian, quá lắm tình cảm có chút bị tổn thương mà thôi, lần này tình tiết bị thiếu hụt, nhưng không nhất định như suy nghĩ trước đây của Bách Hợp, là vì có chỗ nào đó sai lầm, cho nên cô không tiếp thu kịch bản hoàn chỉnh, hoặc cô để lạc mất điểm quan trọng, lúc này cô bắt đầu suy đoán, nói không chừng tình tiết chân chính thật sự chỉ đến đây mà thôi, nguyên chủ không ghét không oán Anna, cũng không nhất định vì tình tiết không tiến triển đến cuối cùng, có thể thật sự cô ấy không hận Anna.

Nếu phỏng đoán của Bách Hợp chính xác, như vậy vấn đề là, nếu nhiệm vụ lần này không thuộc về cô, như vậy sẽ thuộc về ai?

Cô nhớ lại Anna, so sánh với nguyên chủ, sự tồn tại Anna càng giống như đối tượng được làm nhiệm vụ.

Anna trở thành một nữ đầy tớ, cô ta bị người đưa vào giác đấu tràng, cô ta chiến đấu với ác sói, mà đều là con cùng một mẹ sinh ra, nếu cô ta không biết chân tướng thì không sao, nhưng nếu có một ngày cô ta biết chân tướng thì sao?

Nếu cô ta biết mình rõ ràng là quý tộc cao ngạo, lại bởi vì song sinh, sinh ra chậm hơn chị mình vài phút, nên bị cha mẹ vô tình vứt bỏ, cô ta từ quý tộc cao quý lưu lạc thành tiện nô, người chị cùng bào thai với cô ta, chảy cùng dòng máu với cô ta có thể trở thành thánh nữ dự bị của thần điện, cao cao tại thượng, hồi phục lại danh phận quý tộc, trong sân giác đấu cô ta phải đấu với một sinh mạng đê tiện, cô ta vì sống vì no bụng, cô ta cần phải đấu với ác sói, mà chị cô ta lại ngồi cùng một quý tộc cao ngạo trên khán đài, nhìn thấy sống chết của cô ta, nhìn cô ta nhếch nhác bao nhiêu.

Loại không cam lòng này sẽ phá hủy thiện niệm trong lòng một người. Nếu không biết kết quả, có lẽ Anna đã nhận mệnh, nhưng nếu cô ta biết kết quả, như vậy cô ta nhất định sẽ oán hận.

Mà quan trọng nhất, nếu cuối cùng Anna chết oan chết uổng, như vậy xem ra, người bình thường sẽ càng không cam lòng, càng vô cùng có khả năng sẽ trả giá linh hồn, mời người khác đến giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện.

Nhớ lại ngày đó ở trong vũ hội, ở rừng cây bạch dương ngoài tòa lâu đài, đôi chân Anna xích lõa, mỉm cười nói với Brian hi vọng gã giết chết cô, toàn thân Bách Hợp đều căng thẳng.

Lần này có thể cô cũng không phải là người hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại vô cùng có khả năng sẽ trở thành người bị người khác hoàn thành nhiệm vụ.

Cô rất có thể, tiến vào nhiệm vụ của người khác, nhiệm vụ giả kia phải giết chết cô để hoàn thành nhiệm vụ!

Nếu lần này tất cả suy đoán của Bách Hợp là thật, nếu theo chuyện xưa của Artturi thật ra ám chỉ nguyên chủ và Anna, như vậy ngay từ đầu Bách Hợp đã sai rồi. Cô nghĩ mình là nhiệm vụ giả, cô nghĩ mình là thợ săn, biến Anna trở thành con mồi, nhưng đến lúc này, cô mới phát hiện, có thể cô chỉ đang tiến vào nhiệm vụ người khác, cô trở thành một trong quân cờ sẽ bị nhiệm vụ giả giết chết, ngay từ đầu cô cũng không phải là thợ săn, ngược lại trở thành con mồi trong mắt thợ săn.

Thảo nào lần này cô cảm giác mọi thứ đều có chút lực bất tòng tâm, cô cảm giác thực lực của mình bị giảm đi.

Tu luyện Đạo Đức Kinh đã nhiều ngày, nhưng cũng không có bao nhiêu tiến triển. Tinh thần lực của cô gặp phải áp lực nghiêm trọng, cô đã bị nguyên chủ ảnh hưởng quá nhiều, cô thường xuyên tâm thần không yên, thậm chí cô không tiếp thu đầy đủ tình tiết, nếu tất cả suy đoán này là thật, như vậy tất cả căn nguyên cũng không còn bị sai nữa rồi, mà chỉ vì người tiếp thu hoàn chỉnh tình tiết không phải cô, nói theo cách thông thường, cô từ nhân vật chính trở thành một nhân vật phụ, hơn nữa trở thành một kẻ bị nhiệm vụ giả biết hết kịch bản giết chết, tiếp thu số lượng lớn ký ức trả thù vai phụ mà thôi.

Nghĩ tới những thứ này, lông tơ phía sau lưng Bách Hợp suýt nữa dựng đứng. Từ khi cô làm nhiệm vụ đến nay, chưa bao giờ gặp tình huống thế này, cô từng gặp được nhiệm vụ giả khác trong nhiệm vụ của mình, nhưng khi đó cô đã có tình tiết hoàn chỉnh, cho nên có thể phát hiện sự khác biệt giữa nhiệm vụ giả và nguyên chủ một cách dễ dàng. Cô có thể cảnh giác, cô có ưu thế, cho nên có thể lúc nhiệm vụ giả còn chưa ra tay thì cô đã giết chết họ.

Thế nhưng lần này không hề có dấu hiệu báo trước. Thậm chí bởi vì trong tình tiết tên Anna chỉ xuất hiện mà thôi, cho nên cô hoàn toàn không phát hiện được Anna này có điểm nào khác biệt, cô không hề hoài nghi và liên tưởng quá nhiều đối với Anna, nếu không phải đêm nay Artturi kể chuyện xưa cho cô nghe, cô còn bị mơ hồ, thực lực của cô yếu đi, tinh thần lực của cô bị áp chế, thậm chí cô còn sẽ phải chịu ảnh hưởng của nguyên chủ.

Chẳng lẽ đây chính là lời nói lúc ban đầu của Lý Diên Tỷ, nhiệm vụ càng tiến triển, thì nhiệm vụ của cô càng ngày càng khó phải không?

Nếu cô suy đoán đúng, như vậy không phải đại biểu rằng, suy nghĩ của bản thân lần này, có thể đạt thành thánh nữ, hoàn toàn không phải là tâm nguyện của nguyên chủ? Cô chỉ cần bảo đảm bản thân sống sót là được đúng không?

Bách Hợp tâm phiền ý loạn, hoàn toàn ngủ không được. Cô rất muốn bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng chất chứa nhiều chuyện như vậy, hoàn toàn ngủ không được, cô đẩy lồng ngực Artturi ra, nhịn không được hỏi anh:

“Làm sao ngài biết việc này?”

“Chuyện cổ trước khi ngủ, tôi viết đó, thích không?” Anh rất lâu không trả lời, một lúc lâu sau anh đáp lại như thế. Bách Hợp sửng sốt một chút, sau đó có chút tức giận, cứ như cái gì anh cũng đã nói rõ, nhưng lại như không nói gì khiến Bách Hợp hơi nóng lòng, việc này liên quan đến tính mạng của cô, khó tránh cô có chút gấp, cảm giác không hiểu này rất tệ, độ chân thật của tin tức này sẽ liên quan đến tất cả quyết định của cô.

Nếu cô lựa chọn tin lời Artturi, chỉ cần bảo vệ tốt mạng của mình, bảo đảm mình không trở thành đối tượng báo thù của Anna, như vậy cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này. Mà nếu quả thật nhiệm vụ lần này như lời Artturi nói, chỉ thuận miệng nói đại, như vậy nếu cô buông tha việc trở thành thánh nữ, chỉ vì sống sót, nhiệm vụ lần này sẽ thất bại.

Tương tự, nếu lần này Anna quả thật là nhiệm vụ giả, có thể làm được đến nhiệm vụ hiện tại, đối kháng với cô, Anna không hề thua kém cô, hiện giờ cô bị áp chế rất nhiều, vô cùng có khả năng sẽ chết trong tay Anna, lại một lần nữa nhiệm vụ này rơi vào cục diện bế tắc.

Cho dù Bách Hợp bình tĩnh, nghĩ đến lần này, cũng bắt đầu có chút buồn bực, cô nhịn không được lớn giọng một chút: “Artturi!”

“Nữ sĩ, tôi nghe được.” Anh vẫn trả lời không nhanh không chậm, ngữ điệu mang theo sự chậm rãi đặc thù của quý tộc, Bách Hợp tức giận chống cự trước mặt anh, dường như bị anh bao lấy này, anh như một vị thần cao cao tại thượng, nhìn người phàm trước mặt cầu khóc và tức giận mắng, vĩnh viễn đều có dáng vẻ bình tĩnh như vậy, ngoại trừ bị anh ôm càng chặt, Bách Hợp cách anh gần như vậy, thậm chí cách chiếc áo mỏng, cô cũng có thể cảm nhận được tần suất và tiếng tim đập của anh, nhưng cô lại không nắm rõ ý nghĩ của anh.

Cô có chút ủ rũ, lại có một chút không thể tránh được, cô phát hỏa với anh mà không có tác dụng, thậm chí hỉ nộ ái ố của cô hình như đều không ảnh hưởng đến anh, Bách Hợp không hiểu bắt đầu cảm thấy tâm tình có chút xuống dốc, cô không giãy dụa nữa, cũng không nói tiếp, tay vốn đang đấm lồng ngực anh cũng bắt đầu nhẹ hơn, hình như cô nhận mệnh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.