Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 15: Các người là ai?




Bên ngoài đã sắp rạng sáng, bóng đêm lại càng dày đặc, như hóa lớp mực đen không lối thoát, ngay cả ánh trăng ánh sao cũng đều bị che lấp. Đèn lồng treo ngoài cửa viện đong đưa theo gió nhè nhẹ, tòa thành hai vòng sáng nho nhỏ, hắt lên góc tường, chậm rãi đu đưa trái phải theo nhịp.

Phong Quân Dương đi qua cửa viện thì mới phát giác nơi đó có người, quay đầu lại nhìn thoáng qua thì thấy Lục Kiêu đang đứng dựa vào tường. Chàng không khỏi mỉm cười, hỏi: “Đứng giữa trời đầy gió sương(*)?”.

(*) Nguyên văn là Phong lộ lập trung tiêu, trích từ câu “Vi thủy phong lộ lập trung tiêu?” (Vì ai đứng giữa đầy trời gió sương) trong bài Khởi hoài của Hoàng Trọng Tắc.

Lục Kiêu tuy không hiểu rõ lắm ý của câu này, nhưng cũng nghe ra sự trào phúng, chỉ lạnh lùng đáp: “Ta bằng lòng”.

“Bằng lòng?” Phong Quân Dương giễu cợt, hỏi nhỏ: “Trừ điều này ra, ngươi có thể cho nàng thứ gì?”.

“Cho nàng những thứ hiện tại ta có thể.” Trong mắt Lục Kiêu có sự khinh rẻ rõ rệt.

Phong Quân Dương nhìn hắn một lát, lại nở nụ cười, nói: “Lục Kiêu, bất kể ngươi có thể cho nàng thứ gì, ngươi đã đến muộn rồi. Trước kia nàng là của ta, bây giờ là của ta, sau này cũng sẽ là của ta”.

Lục Kiêu nhìn chàng, nghiêm túc đáp: “Phong Quân Dương, ngươi lầm rồi. Bất luận là thời điểm nào, nàng cũng không phải bất kì một ai khác, nàng chỉ là nàng thôi, nàng là Tạ Thần Niên”.

Phong Quân Dương sắt mặt lại, trong lòng có phần tức giận, nhưng trên môi lại hé ra nụ cười nhạt, nói: “Thế ư? Vậy hi vọng ngươi luôn luôn cho là thế”.

Chàng nói xong bèn xoay người bỏ đi, trong khi đi, đầu ngón tay bắn chiếc còi trúc lên không trung, phát ra một tiếng kêu chói tai và ngắn ngủi. Chẳng mấy chốc đã có vài ám vệ xuất hiện, ở phía sau lưng chàng chờ sai bảo.

Chân Phong Quân Dương không hề dừng bước, chỉ trầm giọng nói: “Tập hợp tất cả mọi người, theo ta xuống núi”.

Không biết bọn họ dùng cách truyền tin gì, đợi khi Phong Quân Dương đến cửa trại trong thì chúng ám vệ đã tập hợp đầy đủ. Có người dẫn ngựa lại gần, Phong Quân Dương xoay người lên ngựa, tùy ý quét mắt một lượt, lại nói: “Tìm Tiêu Hầu Nhi đến đây”.

Một lát sau, Tiêu Hầu Nhi theo người chạy, thấy tình hình thế này, bất giác sửng sốt, tiến đến trước ngựa Phong Quân Dương, ngửa đầu hỏi: “Vương gia, thế này là sao?”.

Phong Quân Dương cười nhạt, nói: “E là ngươi không thể ở trong trại nữa, có nguyện đi theo bản vương không? Vào trong quân, hoặc là ở bên cạnh bản vương”.

Tiêu Hầu Nhi nghe thế liền mặt mày hớn hở, gã luôn mong ngóng một ngày nào đó có thể thăng quan tiến chức như diều gặp gió, hiện có một cơ hội tốt nhường này, sao có thể không duỗi tay với lấy? Gã vội vội vàng vàng đáp: “Sẵn lòng, tiểu nhân sẵn lòng”.

Gã đã đáp vậy, liền có người dắt ngựa đến cho, Tiêu Hầu Nhi phóng lên lưng ngựa, nhác thấy cửa sơn trại vẫn còn đóng chặt, gã có lòng muốn lập công trước mặt Phong Quân Dương, bèn cười nói: “Xin Vương gia chờ một chút, tiểu nhân đi mở cửa trại”.

Gã quay ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa phi về hướng của trại, một người một ngựa vừa đến bên cạnh thì cửa trại đã từ từ mở ra, Ôn Đại Nha xuất hiện trên bức tường vây, đứng trên cao lạnh lùng nhìn gã. Tiêu Hầu Nhi bị hắn thấy thì chột dạ, bèn ngẩng đầu lên cười cười nói với Ôn Đại Nha: “Ôn đại ca”.

Ôn Đại Nha hòa nhã nói: “Không dám, Tiêu gia đừng để chậm trễ, mau theo vị vương gia kia theo đuổi tiền đồ đi”.

Trước mặt bao nhiêu người, Tiêu Hầu Nhi cũng không tiện nói gì khác, chỉ cười xấu hổ, nói: “Ôn đại ca hiểu lầm rồi, vương gia không phải người ngoài, người và sư tỷ của ta vốn là một”, nói xong, liền thúc ngựa lui trở lại phía sau Phong Quân Dương, Phong Quân Dương thờ ơ mỉm cười, lúc đi qua cửa trại lại ngồi trên ngựa cung tay làm hiệu chào Ôn Đại Nha, rồi mới dẫn người giục ngựa bỏ đi.

Người của chàng vừa mới đi chưa được bao lâu, đám Thôi Tập cũng đã hay tin đuổi đến cửa trại, từ xa xa ngó qua một cái, không khỏi lạnh lùng hỏi: “Tiêu Hầu Nhi mà lại theo Phong Quân Dương ư?”.

Vì sự phản bội của Tiêu Hầu Nhi, cảm xúc của Ôn Đại Nha rất suy sụp, hắn thở dài, đột nhiên phát hiện không thấy bóng dáng Thần Niên đâu, vội kéo Thôi Tập sang một bên, hỏi nhỏ: “Phía đại đương gia thế nào rồi? Đêm qua vẫn còn gắn bó keo sơn với vương gia, sao nay nhìn lại giống như là bất chợt cãi nhau trở mặt?”.

Đêm qua Thôi Tập cũng thấy Thần Niên được Phong Quân Dương bế về, nghe thế bất giác đỏ bừng mặt, lắc đầu nói: “Không biết. Có điều, đạo trưởng đã sang chỗ đại đương gia rồi”.

Triêu Dương Tử quả thực đã đến chỗ Thần Niên, đứng ngoài gõ cửa nửa buổi không thấy đáp, đẩy cửa đi vào mới phát hiện trên giường đã không có người từ lâu. Đến khi trở ra cửa viện, không ngờ lại gặp Linh Tước, Linh Tước lưỡng lự một chút, nói: “Cháu thấy đại đương gia đi về phía Tây, Lục Kiêu cũng đi theo sau cô ấy rồi”.

Sơn trại đỉnh Hổ Khẩu Tây cao Đông thấp, ra khỏi trại trong về phía Tây không xa là vách núi dựng đứng. Triêu Dương Tử khẽ nhíu mày, thì thầm tự nhủ: “Đang yên đang lành, sao lại trở mặt? Thật sự là không thể hiểu nổi đám trai gái các người, cả ngày vặn xoắn cái gì không biết!”. Mặc dù ông than phiền như vậy, nhưng vẫn đuổi theo về phía Tây, nửa đường gặp Lục Kiêu ở phía trước đang quay về một mình, liền hỏi ngay: “Tiểu nha đầu Thần Niên kia đâu?”.

Lục Kiêu đáp: “Nàng ở vách đá, nói muốn ngồi đó một lát, bảo ta về trước”.

Triêu Dương Tử nghe mà đờ người, lập tức căng thẳng, tức giận đến mức giậm chân mắng: “Tiểu tử ngốc nhà ngươi! Thời điểm này sao có thể để nó một mình một chỗ, nó bảo ngươi về ngươi cũng về, thế nó bảo ngươi xuống đáy vực nhặt xác cho nó thì ngươi có đi không?”.

Mặt mày Lục Kiêu tỉnh rụi, đáp: “Tạ Thần Niên sẽ không nhảy vực”.

Triêu Dương Tử giận đến nghẹn họng, tức giận vung tay áo với Lục Kiêu một cái, vội chạy về phía Tây. Đợi khi đuổi đến chỗ vách đá, quả nhiên thấy Thần Niên một thân một mình ngồi đó, im lặng nhìn về đằng chân trời, không biết đang suy nghĩ gì. Ông sợ nàng luẩn quẩn trong lòng nên mới thành ra thế này, không dám kích động nàng, liền ra vẻ vô sự ngồi xuống bên cạnh, liếc xéo nàng một cái, hỏi: “Tiểu nha đầu, cô đang nhìn gì đấy?”.

Thần Niên quay đầu nhìn ông, bỗng mỉm cười, nói: “Đạo trưởng, ngồi ở đây đương nhiên là để ngắm cảnh, chẳng có lẽ là để ngắm người?”.

Thấy nàng cười, lòng dạ Triêu Dương Tử cũng nhẹ nhõm phần nào, vuốt chòm râu lơ thơ dưới cằm, hỏi Thần Niên: “Làm sao thế này? Đêm qua chẳng phải đã hòa hảo với tiểu tử đó rồi sao? Sao nói trở mặt là trở mặt ngay thế?”.

Thần Niên nghe thế hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng nói đến chuyện này nữa, uổng cho ngài tự xưng là thần y mà không nhận ra ta bị hắn điểm huyệt, còn nói mấy lời hèn mạt kia nữa chứ, quả thật nên vặt trụi mấy cái râu của ngài luôn”.

Triêu Dương Tử kinh ngạc, sau một lúc trố mắt lại tức giận đến mức nhảy dựng lên, khuôn mặt đen thui tức đỏ cả lên, mắng: “Tiểu tử đó diễn rất giỏi, ta thấy dáng vẻ các ngươi như thế, chỉ nhìn qua qua thôi chứ ai mà đến nhìn kĩ được! Ta còn bực bội, nói nha đầu cô sao lại không biết tự trọng như thế...”

Ông nói được một nửa mới giật mình phát hiện ra mình lỡ lời, Thần Niên lại chỉ cười hờ hững.

Triêu Dương Tử im lặng hồi lâu, thở dài một hơi, khuyên nhủ nàng: “Tuy rằng tiểu tử đó hơi hư hỏng, thủ đoạn cũng hèn hạ, có điều, có lẽ hắn thật lòng với cô”.

Thần Niên quay đầu nhìn Triêu Dương Tử, một lúc sau cũng lại mỉm cười nói: “Đạo trưởng, tuy rằng tính tình ngài cổ quái, nhưng chính là một lão ngoan đồng, là người tốt thật sự”.

Triêu Dương Tử trừng mắt nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, sao lại nói chuyện với đạo gia ta như thế! Ngươi chớ xem thường đạo gia ta, đạo gia ta ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm. Mặc dù ta ngứa mắt hành vi của tên Phong Quân Dương đó, nhưng hắn có đối xử thật lòng với cô không ta cũng có thể phân biệt được”.

Thần Niên chỉ cười, quay đầu đi chẳng ừ hử gì.

Triêu Dương Tử lại không biết phải khuyên gì, hai người ngồi im lặng một lát, chợt nghe Thần Niên nhỏ giọng nói: “Đạo trưởng, ngực ta rất đau. Ta vốn cho rằng bất kể chàng tính kế người khác ra sao thì vẫn sẽ đối tốt với ta, ta cho rằng chàng khác những kẻ khác, giờ mới biết, hóa ra ta luôn luôn nhầm lẫn”.

Triêu Dương Tử nghe mà hồ đồ, không biết vì sao Thần Niên lại nói ra câu cảm khái này.

Thần Niên im lặng rất lâu, quay sang nhìn Triêu Dương Tử, nghiêm túc hỏi: “Đạo trưởng, ta theo ngài xuất gia được không?”.

Triêu Dương Tử lại hiểu câu này, thở hồng hộc nói: “Càn quấy, tiểu nha đầu đừng có dỗi dằn nữa, kể cả không cùng tiểu tử Phong Quân Dương kia thì vẫn còn Lục Kiêu nữa mà, lùi thêm một bước nữa, cho dù Lục Kiêu cô cũng không thích thì sau này vẫn còn có thể gặp được một người khác. Lần này tìm một người hiền lành trung thực, lấy chồng sinh con hẳn hoi, đừng dây dưa không rõ với đám con cháu thế gia nữa, ta đã nói trước là những kẻ đó không một ai tốt rồi”.

Thần Niên nghe vậy chỉ mỉm cười, chậm rãi lắc đầu: “Đạo trưởng, con người ngài rất tốt, nên ngài không hiểu, từ nay về sau, thiên hạ này không còn một ai có thể lấy ta nữa”.

Triêu Dương Tử há mồm toan phản bác, Thần Niên đã đứng dậy từ chỗ vách đá, cười bảo: “Không nói mấy lời vô dụng đó nữa. Lão đạo, ngài đói chưa? Đi thôi, nên về ăn cơm rồi”.

Nàng nói xong bèn xoay người đi về trại, Triêu Dương Tử đứng sau nhìn nàng một lát, vẫn không đoán ra tâm tư của nàng, đành lắc đầu thở dài: “Đứa nào đứa nấy tuổi tác chẳng được là bao, lấy đâu ra lắm tâm tư thế”.

Thần Niên lại giống như không nghe thấy lời ông, chỉ ngoảnh đầu lại nhìn ông, nói: “Đạo trưởng, ngài không biết chúng ta trộm được bao nhiêu bạc từ Tuyên Châu đâu, ta sợ một mình Ôn Đại Nha không đếm được hết. Có số bạc này, những người ở trại ngoài có thể ăn thêm chút cơm, không cần húp cháo loãng cả ngày nữa. Nhưng gạo ở Ký Châu đắt, nếu có thể đi Giang Nam mua gạo thì tốt, đáng tiếc Nghi Bình nằm trong tay Hạ Trạch, không tiện đi qua đó”.

Miệng nàng nói không ngừng, Triêu Dương Tử chắp tay sau lưng đi theo sau, bất tri bất giác đã bị nàng chuyển dời ý nghĩ, nói về việc trong trại.

Dưới núi, Thuận Bình dẫn theo ám vệ Vân Tây tiếp đón Phong Quân Dương, trộm liếc nhìn sắc mặt của chàng trước cái đã rồi mới tiến lên bẩm báo tin tức ở Thịnh Đô và các nơi Giang Bắc. Phong Quân Dương nghe xong gật đầu nhẹ, thản nhiên căn dặn: “Đi Thanh Châu trước”.

Ai nấy thúc ngựa chạy đến sườn Phi Long, lúc buổi đêm đóng quân trong núi, Thuận Bình thấy Phong Quân Dương một mình đứng nơi yên tĩnh ngẩn ngơ nhìn về phương Bắc, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn tay chân nhẹ nhàng đi đến, nhỏ giọng khuyên: “Chủ tử, đi nghỉ một chút đi”.

Phong Quân Dương hồi lâu vẫn không có động tĩnh, ngay khi Thuận Bình ngẫm nghĩ xem nên nói gì tiếp thì lại nghe thấy Phong Quân Dương hỏi nhỏ: “Thuận Bình, ngươi nói trái tim đã nguội lạnh rồi thì sau này có thể ấm trở lại không?”.

Thuận Bình nghe câu hỏi này xong lập tức cảm thấy ê buốt cả răng, thầm nghĩ nếu người đã biết sẽ khiến lòng người ta lạnh lẽo, thế sao còn làm? Nhưng y thật sự không dám nói câu này ra, đành phải trái lương tâm nói: “Có thể! Trái tim con người đều là thịt, chỉ cần sau này ôm vào trong lòng sưởi ấm, sao có thể không nóng lên chứ!”.

Phong Quân Dương cười khe khẽ, vẫn không lên tiếng.

Ám vệ trong doanh trại chia nhau luân phiên canh gác, ngoài những kẻ phải trực ra, số còn lại đều đang nghỉ ngơi.

Tiêu Hầu Nhi mới đến, chưa xác định thân phận, bởi thế chưa được an bài làm việc. Nhưng gã lại không ngủ, âm thầm để ý hành động của Phong Quân Dương, nhìn chàng đứng đằng xa ngẩn người, đoán có thể là nhớ Thần Niên. Sau lại thấy Thuận Bình qua đó, phân vân một chút rồi cũng đứng dậy đi đến. 

Thuận Bình nghe tiếng bèn quay người lại xem, thấy người đến là Tiêu Hầu Nhi, liền tiến lên phía trước vài bước đón, nói nhỏ: “Tiêu gia”.

Hai người bọn họ đã biết nhau ở Vân Tây, khi đó vì Thần Niên, Phong Quân Dương đối xử với Tiêu Hầu Nhi xem như nồng hậu, Thuận Bình lấy “Tiêu gia” làm hiệu. Nhưng tình huống hiện giờ đã khác trước, Tiêu Hầu Nhi nào dám nhận tiếp một tiếng “gia”, vì thế vội cười xấu hổ, nói khẽ: “Huynh đệ của tôi, đừng gọi như thế nữa”.

Thuận Bình chỉ cười cười, chứ không đáp lại.

Tiêu Hầu Nhi cũng không quan tâm nữa, chỉ liếc về phía Phong Quân Dương, hỏi nhỏ Thuận Bình: “Vương gia đang...”.

Thuận Bình hơi cụp mắt xuống, cười mà không nói.

Tiêu Hầu Nhi nhìn y, rồi vòng qua y, thật cẩn thận đi đến chỗ Phong Quân Dương, gọi một tiếng “vương gia” thử trước đã, thấy Phong Quân Dương quay lại nhìn mình mới cười nói: “Vương gia đang nhớ sư tỷ của tiểu nhân sao?”.

Phong Quân Dương nhìn gã, tuy không trả lời, song bên môi lại lộ nụ cười mỉm.

Tiêu Hầu Nhi tiến thêm hai bước nữa, đứng bên cạnh Phong Quân Dương, cười nói: “Vương gia, sư tỷ của tiểu nhân miệng cứng lòng mềm, sau này người chịu khó dỗ dành tỷ ấy, nhất định là có thể dỗ tỷ ấy hồi tâm chuyển ý”.

Phong Quân Dương cười cười, chỉ hỏi gã: “Sau này ngươi có tính toán gì không?”.

Tiêu Hầu Nhi vừa nghe thế, vội đáp: “Tiểu nhân đã theo vương gia, tất nhiên là nghe theo sự an bài của vương gia”.

Phong Quân Dương nghĩ ngợi, nói: “Vậy tòng quân đi, trong quân của bản vương đúng lúc cần người, nam tử hán đại trượng phu, lẽ ra phải hơn hẳn mọi người, đại náo cả cõi đất trời”.

Tiêu Hầu Nhi nghe mà mừng hớn hở, nói: “Vâng, mặc cho vương gia sai phái”.

Phong Quân Dương lại hỏi: “Đại danh của ngươi là Tiêu Hầu Nhi?”.

“Vâng”, Tiêu Hầu Nhi đáp, cười lấy lòng. “Tiểu nhân xuất thân tầm thường, cha mẹ đặt cái tên như thế cho dễ nuôi”.

Phong Quân Dương lại nói: “Nếu đã tòng quân thì không tiện dùng cái tên này, vẫn nên có một cái tên vang dội”.

Tiêu Hầu Nhi đầu óc lanh lẹ, nghe vậy vội quỳ xuống trước mặt Phong Quân Dương, cầu xin: “Xin vương gia thưởng tên”.

Phong Quân Dương suy nghĩ một chút, nói: “Tên do cha mẹ ngươi đặt, cũng không tiện đổi tùy tiện, chi bằng bản vương thêm vào một chữ nữa cho người, được không?”

Tiêu Hầu Nhi vội hỏi: “Chữ gì ạ?”.

“Đắc.” Phong Quân Dương cười, giải thích: “Tiêu Đắc Hầu, được chứ? Thêm một chữ ‘đắc’, sau này sẽ dễ bái tướng phong hầu(*)”.

(*) Chữ Hầu trong tên Tiêu Hầu Nhi ban đầu là chữ 猴,tức con khỉ. Còn chữ Hầu sau khi cải danh là chữ 侯, tức tước vị thứ hai trong năm tước nhà vua đặt ra để ban cho bề tôi.

Tiêu Hầu Nhi khen hay không ngơi miệng, hớn hở vô cùng. Thuận Bình lại nín cười vô cùng vất vả, nhưng không tiện cho người ta nhìn thấy, liền vội cúi đầu.

Phong Quân Dương chợt nhớ ra một chuyện, hỏi Tiêu Hầu Nhi: “Ngươi cứ theo bản vương thế này, không từ biệt sư phụ, sư tỷ mình mà không ngại à?”.

Tiêu Hầu Nhi không để tâm, chỉ cười đáp: “Vương gia không biết, sư phụ tiểu nhân tính tình kì quái, không thích lễ nghi thế tục. Còn về phần sư tỷ, vương gia cũng không phải người ngoài”.

Phong Quân Dương nghe thế liền cười, nhẹ giọng nói: “Tốt lắm”.

Không ngờ lần này Tiêu Hầu Nhi lại nghĩ sai về Tịnh Vũ Hiên. Tịnh Vũ Hiên tính tình vốn nóng nảy, lại vì luyện lại Ngũ Uẩn thần công, tính khí càng thêm vô thường, nghe nói Tiêu Hầu Nhi đi theo Phong Quân Dương, cau mày lại, lập tức muốn đuổi theo giết chết Tiêu Hầu Nhi, dọa Triêu Dương Tử vội vã chặn cửa lại, quát: “Bà lại đi gây tai vạ?”.

Tịnh Vũ Hiên khó hiểu, ngạc nhiên nói: “Ta đi thanh lý môn hộ, thế gọi là gây tai vạ?”.

Trong lòng Triêu Dương Tử cũng thừa hiểu không thể giảng đạo lý với bà được, chỉ sầm mặt hỏi: “Đừng nói chuyện đó vội! Ta hỏi bà, sao bà có thể để Thần Niên luyện cái môn thần công vứt đi kia!”.

“Ngũ Uẩn thần công.” Tịnh Vũ Hiên nhíu mày, sửa lại.

Triêu Dương Tử giậm chân, giận dữ nói: “Lão tử thèm vào quan tâm nó là Ngũ Uẩn hay Lục Uẩn, làm người luyện trở nên hỉ nộ vô thường thì đều là thần công vứt đi hết. Có phải bà cũng luyện không?”.

Ông nói xong liền đưa tay bắt mạch Tịnh Vũ Hiên, mà hiện giờ công phu của Tịnh Vũ Hiên đã khôi phục bảy tám phần, Triêu Dương Tử sao có thể là đối thủ. Ông chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái, đến bóng Tịnh Vũ Hiên cũng không nhìn rõ, người bà đã vụt ra đến ngoài cửa.

“Cầu Thiếu Dương, ngươi lo chuyện bao đồng ít thôi, chọc giận ta, cả ngươi ta cũng giết.” Khi đang nói chuyện, giọng Tịnh Vũ Hiên đã đi xa, ắt đã chạy xuống núi rồi.

Đợi khi Thần Niên nghe được tin, bất giác cũng sắt mặt lại, hỏi: “Đang yên đang lành, ai nói việc này cho sư phụ nghe?”.

Ôn Đại Nha xắn tay áo không nói một lời, nhưng mắt lại liếc Triêu Dương Tử.

Triêu Dương Tử tỏ vẻ xấu hổ, lại không nén được cơn bực bội ngại ngùng, tức tối nói: “Rõ ràng là sư phụ cô luyện thứ thần công khốn kiếp kia mới có thể hỉ nộ vô thường như thế, liên quan gì đến người khác”. Ông phát giận xong, lại bất giác lo lắng, hỏi Thần Niên, “Sư phụ cô sẽ không thực sự đuổi theo đám Phong Quân Dương chứ?”.

Thần Niên đành chịu, lắc đầu nói: “Không biết”.

Triêu Dương Tử cũng lộ thần sắc lo lắng, nói: “Giết Tiêu Hầu Nhi thực ra cũng không sao, nhưng không được giết Phong Quân Dương, nếu không sẽ là đại họa”.

Thần Niên nghe thế sửng sốt, nghĩ ngợi một chút, đoạn nói: “Bên cạnh Phong Quân Dương có vô số ám vệ, lại có cường giả như lão Kiều bảo vệ, không dễ dàng bị giết như vậy đâu. Lo là lo cho sư phụ, công lực chưa khôi phục, đừng xảy ra, đừng xảy ra điều gì bất trắc nữa”.

Mọi người đều thấy lo lắng đôi phần, tuy Tịnh Vũ Hiên có danh hiệu ma đầu, song khi vừa vào sơn trại đã bị Triêu Dương Tử dùng ngân châm gỡ bỏ nội lực, hoàn toàn không hề nguy hại. Bà lại từng dạy đám Ôn Đại Nha võ công, xem như có ơn với mọi người, ngay cả bình thường, ai học võ gặp chỗ nào khó khăn đi thỉnh giáo, bà cũng sẵn lòng chỉ dạy tuy không thể thiếu vài câu chửi mắng.

Ôn Đại Nha và Thôi Tập nhìn lẫn nhau, rồi nhất tề nhìn Thần Niên. Ôn Đại Nha càng há to miệng, gọi một tiếng “Đại đương gia”, nhưng lại ngại ngần nói ra câu tiếp theo.

Thần Niên giống như nhìn thấu tâm tư của mọi người, khẽ rũ mí mắt xuống, im lặng một chốc rồi thờ ơ nói: “Ta đuổi theo gọi sư phụ về”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.