Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 11: Minh Phong Đường (trung)




Phàn Cảnh Vân rất giỏi quan sát, nghe vậy chỉ cười gật đầu, không hỏi thêm nửa câu, dẫn Thần Niên đến khu chợ sầm uất nhất của Tuyên Châu. Thần Niên có ý muốn thăm dò xem Thác Bạt Nghiêu là ai, cố tình tìm tiệm do người Tiên Thị mở để dạo qua, liên tiếp chuyển sang những tiệm khác, mua bao nhiêu đồ đạc linh tinh, nói chuyện phiếm với rất nhiều chủ tiệm.

Phàn Cảnh Vân nhận ra Thần Niên muốn tìm hiểu chuyện có liên quan đến Tiên Thị, tìm chỗ vắng vẻ nói với nàng: “Trước kia tôi từng cùng thương đội đi ngang qua vương đình Mạc Bắc, biết được ít nhiều chuyện của Tiên Thị, nếu đại đương gia có gì muốn hỏi, cứ hỏi tôi là được. Những cửa tiệm kia nhìn có vẻ bình thường, nhưng chẳng biết tiệm nào lại là cơ sở ngầm của người Tiên Thị, đừng để bị bọn chúng theo dõi”.

Thần Niên nghe thế liền im lặng, rồi nói: “Là ta sơ suất”.

Phàn Cảnh Vân cũng cười một cái: “Cũng có thể là tôi lo nghĩ quá nhiều”.

Thần Niên nghiêm mặt nói: “Cẩn thận không phải việc xấu”. Nàng nghĩ ngợi, đoạn nói với Phàn Cảnh Vân, “Huynh nói cho ta nghe tình hình của vương đình Tiên Thị đi”.

Phàn Cảnh Vân cân nhắc một chút rồi nói qua qua tình hình của mấy thị tộc lớn cũng như vương tộc Tiên Thị cho Thần Niên nghe, chần chừ một chút lại nói: “Hai đời Thiền vu trước kia, một vài quý tộc của Tiên Thị còn có Hán hóa, giống như họ Lục của Lục thiếu hiệp là do Bộ Lục Cô Hán hóa mà thành, họ Hán của vương tộc Thác Bạt là Nguyên, ví dụ như Thiền vu hiện Thác Bạt Nghiêu, tên Hán của gã chính là Nguyên Nghiêu”.

Thần Niên thầm rùng mình, trầm mặc một chút rồi nói với Đại Ngốc bên cạnh: “Đại Ngốc, đệ sang bên kia mua mấy cái bánh bao về đây, ta hơi đói bụng”. Đại Ngốc không có hứng thú gì với chủ đề của hai người, không nghi ngờ gì, vâng lời đi mua bánh bao ngay. Giờ Thần Niên mới đưa mắt về phía Phàn Cảnh Vân, im lặng quan sát y một chút, hỏi: “Rốt cuộc huynh là ai?”.

Y thật sự biết quá nhiều, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống một lái buôn bình thường.

Phàn Cảnh Vân thản nhiên nhìn Thần Niên, đáp: “Tiểu nhân là người Vân Tây”.

“Người Vân Tây?” Thần Niên sáng tỏ, gật gật đầu, lại hỏi: “Người cứu ta đêm qua là huynh?”.

“Vâng.” Phàn Cảnh Vân đáp, “Đêm qua thấy mình ngài ra ngoài, tiểu nhân lo lắng nên lén đi theo”.

Y hỏi gì đáp nấy như vậy làm Thần Niên có đôi chút bất ngờ, không khỏi thoáng mỉm cười, nói: “Huynh lại thành thật đến thế, ta còn tưởng huynh nhất định phải giấu giếm ta”.

Không ngờ Phàn Cảnh Vân nghe xong lại đáp: “Trước khi tiểu nhân đến, vương gia từng có lời dặn, chỉ cần là ngài hỏi, bất kể việc gì cũng phải nói thật, tuyệt không cho phép lừa ngài”. Nói đến đây, Phàn Cảnh Vân dừng lại, rồi mới nói nhỏ: “Người nói người đã từng hứa sẽ không gạt ngài, nhưng người lại nuốt lời, người rất hối hận”.

Vương gia? Hẳn là Phong Quân Dương Vân Tây vương rồi. Thần Niên cụp mắt đứng đó, thật lâu không lên tiếng.

Phàn Cảnh Vân đang muốn lên tiếng thì Đại Ngốc đã mang bánh bao trở về. Miệng y cắn một cái, trong tay cầm hai cái khác, nhét túi giấy vào lòng Thần Niên, lú ba lúng búng nói: “Đây, đã đủ chưa?”.

Thần Niên nở nụ cười thật lòng với y, thấy trong miệng y đầy bánh, không thể không bảo: “Đệ ăn chậm thôi, chúng ta đi tìm một quán trà mua trà uống”.

Đại Ngốc cười ha ha hai tiếng, gặm bánh bao đi lên phía trước. Thần Niên chậm rãi theo sau, giống như cảm thán mà khẽ nói: “Có đôi khi không cầm được suy nghĩ, trên đời này chỉ làm kẻ ngốc là vui vẻ nhất, sẽ không bị người khác đề phòng, mà cũng không cần đề phòng người khác, không cần lo đi lừa người khác, lại càng không cần lo lắng sẽ bị người khác lừa”.

Phàn Cảnh Vân không biết nàng đang độc thoại hay đang nói cho mình nghe, đang phân vân xem nên trả lời thế nào, lại nghe Thần Niên đột nhiên bật cười một tiếng nho nhỏ, lại hỏi y tiếp: “Phong Quân Dương bảo huynh đến sơn trại của ta làm gì? Giám sát ta? Hay bảo vệ ta?”.

Phàn Cảnh Vân đáp: “Đều không phải”.

Thần Niên thấy hơi bất ngờ, nghiêng đầu kinh ngạc nhìn y: “Đều không phải?”.

Phàn Cảnh Vân gật đầu, trầm ngâm một chút, nhỏ giọng đáp: “Thật ra tiểu nhân phụng mệnh điều tra chuyện mất tích của tiểu thư nhà họ Hạ”.

Thần Niên sững sờ rồi mới hỏi: “Vân Sinh?”.

“Đúng là Vân Sinh tiểu thư.” Phàn Cảnh Vân cảnh giác nhìn quanh một cái, mặc dù đông người qua lại, nhưng xung quanh bọn họ cũng không có ai khả nghi, giờ mới nói tiếp: “Cô ấy đã mất tích từ mùa đông năm kia, Hạ gia phong tỏa tin tức, chỉ nói là cô ấy sức khỏe không tốt nên ra ngoài dưỡng bệnh”.

Thần Niên khẽ nhíu mày, nói: “Đêm hôm qua, ta nghe thấy tiếng một cô nương ở chỗ Thác Bạt Nghiêu cực kì giống giọng của Vân Sinh, nhưngúc đến đó tìm lại không thấy”.

Phàn Cảnh Vân nói: “Rất có thể đó chính là Vân Sinh tiểu thư”.

Y lập tức kể lại việc Vân Sinh mất tích ở Thái Hưng thế nào, mình phụng mệnh Phong Quân Dương đi vương đình Mạc Bắc điều tra tin tức ra sao, nghĩ cách chiếm được bản vẽ linh cốt kia, sau đó đến Thái Hưng tìm Phong phu nhân điều tra nghe ngóng, biết được từng có một lão nô bộc nhìn thấy linh cốt trên người cô ngốc. Phàn Cảnh Vân nói: “Từ những gì hiện nay đã biết, đích thực người của Thác Bạt Nghiêu cảm thấy cô ngốc kia không thể làm vương phi, chuyện huyết thống lại càng không thể dàn xếp, mới quyết định dùng Vân Sinh tiểu thư thay cho cô ngốc kia, bắt cô ấy đến vương đình”.

Trong lòng Thần Niên khiếp sợ vô cùng, nhưng không phải vì việc Vân Sinh bị xem như đứa con côi của Vương nữ mà bị ép đi. Nàng còn nhớ rõ, lúc ấy khi ở Thanh Phong trại, Lục Kiêu đã từng hỏi nàng về linh cốt. Giọng nói nàng bất giác trở nên run rẩy, hỏi Phàn Cảnh Vân: “Huynh nói linh cốt kia là một chiếc răng sói?”.

Không ngờ Phàn Cảnh Vân lại đáp: “Dáng vẻ giống như răng sói, nhưng hẳn là miếng ngọc cổ”.

Mặc dù giờ phút này ngoài mặt Thần Niên vẫn ra sức duy trì vẻ trấn tĩnh, song trong lòng, trong tâm trí đã loạn thành một đống, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, chỉ có môi dưới vì liên tục dùng răng cắn vào mà giờ lại ửng hồng, đối lập hẳn với môi trên bợt bạt vô sắc.

Phàn Cảnh Vân thấy dáng vẻ nàng như vậy, bất giác lo lắng, hỏi nhỏ: “Ngài không sao chứ?”.

Thần Niên chậm rãi lắc đầu, nhắm mắt lại đứng nguyên tại chỗ một lúc mới có thể bước chậm về phía trước, lại hỏi Phàn Cảnh Vân: “Sao huynh lại điều tra đến sơn trại của ta?”.

Phàn Cảnh Vân không trả lời ngay mà khéo léo khuyên nhủ: “Chuyện này nói ra thì dài lắm, chi bằng tìm một nơi nào đó, tiểu nhân từ từ nói cho ngài nghe”.

Vừa mới dứt lời, đúng lúc Đại Ngốc phía trước cũng tìm được một quán trà, trỏ vào chỗ đó gọi Thần Niên: “Đằng kia có quán trà”.

Thần Niên cùng hai người họ bước vào quán trà, vì chỗ này đã không còn là phố xá náo nhiệt nữa, khách trong quán trà cũng không đông. Ba người họ lên thẳng lầu hai, tìm vị trí vắng người gần cửa sổ ngồi xuống. Đợi tiểu nhị mang trà lên, Thần Niên uống vài ngụm, âm thầm ổn định lại cảm xúc, lại nhìn Đại Ngốc cũng đã rót được vài chén trà, mới sai y mang những đồ đã mua về khách điếm trước.

Với những lời căn dặn của Thần Niên, Đại Ngốc luôn bảo sao nghe vậy, dạ ran rồi ôm số đồ đạc kia rầm rầm đi xuống lầu. Phàn Cảnh Vân thấy y đi rồi, đột nhiên thở dài khe khẽ: “Lòng dạ ngài tốt thật đấy”.

Thần Niên cười chế giễu một cái, nói: “Còn phải xem là ai, có người đáng để ta đối xử tốt, có người lại không đáng”.

Phàn Cảnh Vân nghe ra sự đáo để trong lời nói của nàng, không dám nói tiếp, cúi đầu vờ như không nghe thấy.

Thần Niên nói: “Nói đi, chủ nhân của huynh đã điều tra được gì rồi? Sao lại phải đến sơn trại của ta?”.

Phàn Cảnh Vân cân nhắc một chút rồi mới đáp: “Vương gia từng phái người đi điều tra nghĩa phụ của ngài và Lục thiếu hiệp, biết rằng Mục và Lục là hai họ Hán của hai bộ tộc Khâu Mục Lăng và Bộ Lục Cô, đây là hai gia tộc lớn của Tiên Thị, tham dự vào vụ giao tranh quyền thế của trận vương đình ngày trước. Mà trước khi Vân Sinh tiểu thư mất tích, nghĩa phụ của ngài từng đến Thịnh Đô tìm vương gia, biết ngài đã không còn bên cạnh vương gia nữa nên ông lại đến Thanh Phong trại, về sau này, tuy vương gia không theo dấu hành tung của ông được nữa, nhưng nếu xem xét thời gian Vân Sinh tiểu thư mất tích, cũng chính là sau khi ông ấy rời khỏi Thanh Phong trại. Vương gia hoài nghi, Vân Sinh tiểu thư đã bị người Tiên Thị bắt đi, rất có thể liên quan đến nghĩa phụ ngài”.

Thần Niên nghe đến đó, trong lòng đã hiểu đại khái, ngoài mặt lại cười nhạt bảo: “Chỉ dựa vào việc nghĩa phụ ta và Lục Kiêu đến từ Tiên Thị, đã có thể kết luận việc mất tích của Vân Sinh có liên quan đến họ? Chủ nhân của huynh suy nghĩ hay thật!”.

“Vương gia cũng chỉ là suy đoán nên mới sai tiểu nhân đến điều tra việc này.” Phàn Cảnh Vân nhìn nàng, lại nhẹ giọng nói: “Năm đó lúc vương nữ gặp chuyện, Hạ tướng quân đang ở Thịnh Đô, sau khi về Thái Hưng từng phái người truy xét một nam tử có dẫn trẻ con theo. Vương gia nói, ngài từng kể với người về cha mẹ mình, người thấy có phần tương tự với tình huống của vương nữ và Hạ Trăn tướng quân. Nếu Vân Sinh tiểu thư thật sự bị nghĩa phụ của ngài bắt đi, vậy thì rất có thể ngài mới chính là…”.

Y còn chưa nói dứt câu, đã dừng lại tại đó.

Trong lòng Thần Niên run lên, không kìm được nhắm mắt lại. Nghĩa phụ cũng không chịu nói với nàng về việc của cha mẹ ruột, chỉ có một lần say rượu mới nói đôi ba câu, mà lúc Phong Quân Dương bị thương nặng, nàng an ủi chàng, quả thực đã thuật lại đôi ba câu này cho chàng nghe. Không ngờ chỉ bằng vài câu đó, Phong Quân Dương lại đoán được xa đến vậy.

Nàng cúi đầu im lặng một lúc thật lâu mới hỏi tiếp: “Thái Hưng cũng nghi ngờ ta như thế này sao?”.

Phàn Cảnh Vân đáp: “Chắc không đâu. Có điều sau khi Vân Sinh tiểu thư mất tích, Hạ tướng quân hình như đã hoài nghi tính xác thực của cô ngốc kia, âm thầm phái trinh thám đến vương đình Tiên Thị, nhưng không biết đã điều tra được gì rồi”.

Thần Niên suy xét một chút, chợt nói: “Các người đã biết Vân Sinh ở đâu, đi hỏi cô ấy một câu, chẳng phải sẽ biết rốt cuộc ai đã bắt cô ấy đi ư!”.

Mặt Phàn Cảnh Vân lộ vẻ ngại ngùng, đáp: “Thác Bạt Nghiêu trông coi Vân Sinh tiểu thư rất chặt, tiểu nhân từng ở vương đình Mạc Bắc một tháng, đừng nói là thấy mặt cô ấy, ngay cả một câu cũng không thể truyền vào”.

Thần Niên bất giác nhíu mày: “Phía cô ấy không liên hệ được, thế còn chỗ nghĩa phụ ta thì sao? Chẳng lẽ đến cả tung tích của ông mà cũng không điều tra được?”.

Phàn Cảnh Vân gật đầu nói: “Đúng thế, ngay cả vương gia cũng không nghĩ ra là ở đâu, bên cạnh Thác Bạt Nghiêu có vài cận thần thuộc tộc Khâu Mục Lăng, nhưng đều là lão thần nhiều năm rồi. Từ sau khi đứa con mồ côi của vương nữ xuất hiện ở vương đình, đã không tìm được một chút tin tức nào của nghĩa phụ ngài. Đây cũng là nguyên nhân vương gia bảo tiểu nhân đến đỉnh Hổ Khẩu, muốn xem xem có thể biết được chút tin tức nào từ chỗ ngài không”.

Thần Niên nghe mà sửng sốt, lắc đầu đáp: “Hiện giờ ta cũng không biết”.

Hai người bọn họ đã không còn gì để nói, chỉ có thể im lặng nhìn nhau. Phàn Cảnh Vân nghĩ thân phận của mình đã bại lộ, Thần Niên tất nhiên sẽ không chịu cho hắn ở lại sơn trại nữa, liền thấp giọng nói: “Chờ sau khi đưa ngài trở về sơn trại, tiểu nhân sẽ đi”.

Không ngờ Thần Niên lại đưa mắt nhìn y, ngược lại hỏi: “Huynh đi rồi, nhưng có thể đảm bảo chủ nhân của huynh sẽ không phái người khác đến không?”.

Câu hỏi này làm Phàn Cảnh Vân không thể trả lời, đành phải cười khổ nói: “Việc này, tiểu nhân không thể cam đoan thay vương gia được”.

Thần Niên mỉa mai cong môi: “Vậy huynh có đi hay không thì có gì khác biệt? Đi rồi, chẳng qua là chuyển từ sáng vào tối thôi. Nếu là như vậy, chi bằng huynh cứ tiếp tục ở lại còn hơn, tốt xấu gì dùng đến cũng tiện”. Nàng như khiêu khích nhìn về phía Phàn Cảnh Vân, nói: “Huynh nói cho vương gia của huynh biết, Tạ Thần Niên ta vĩnh viễn là Tạ Thần Niên của núi Thái Hành, không liên quan gì đến Tiên Thị, Thái Hưng. Ta không làm chuyện khuất tất, cũng không có gì để giấu giếm, nếu hắn muốn biết gì, cứ hỏi thẳng ta là được, không cần phải vòng vo thế này”.

Phàn Cảnh Vân không dám nói tiếp, chỉ bày ra khuôn mặt tươi cười.

Thần Niên thả bạc vụn lên bàn, đứng dậy rời khỏi quán trà. Phàn Cảnh Vân không đoán được tâm tư của nàng, cũng không dám hỏi, đành phải ở phía sau lặng lẽ theo sát, nhìn nàng đi loanh quanh hết phủ thủ thành Tuyên Châu, rồi mới quay về khách điếm.

Bọn họ vào cửa không lâu, Lục Kiêu cũng từ bên ngoài hấp tấp trở về, trên người đã thay một bộ y phục màu đen mới, vạt áo và cổ tay áo đều thêu vân chìm bằng tơ vàng, vừa lộ vẻ oai hùng lại thêm nét hoa lệ. Đại Ngốc liền hét toáng: “Tiểu tử huynh không nghĩa khí gì cả, đi ra ngoài lén mua quần áo mới về mặc, còn quên cả huynh đệ chúng ta”.

Lục Kiêu không để ý đến y, chỉ nhìn vẻ mặt của Thần Niên. Thần Niên chỉ liếc mắt bừa, khen: “Thật ra rất đẹp, nếu cạo râu đi là giống thiếu gia con quan rồi”.

Mọi người nghe thế cùng cười ầm lên, còn có người đến cười trêu Lục Kiêu. Trên mặt Lục Kiêu mặc dù cũng cười cười, nhưng nụ cười kia lại có phần miễn cưỡng. Thần Niên kết thúc tràng cười của mọi người, nói với Lục Kiêu: “Huynh và Phàn đại ca đến phòng ta, ta có việc muốn thương lượng với hai người”.

Cả Lục Kiêu và Phàn Cảnh Vân đều có tâm tư riêng, sau khi vào phòng, không ngờ Thần Niên lại bàn với bọn họ việc làm thế nào để thuổng được bạc quan Tuyên Châu, nói: “Làm việc sợ nhất đêm dài lắm mộng, chúng ta đã đến đây rồi thì phải mau chóng tiến hành mới được. Theo ta thấy cứ chiếu theo sự an bài của chúng ta lúc trước, chia làm ba tổ hành động. Ban ngày Phàn đại ca sẽ bố trí nhân lực ra bên ngoài phủ thủ thành nằm vùng, ban đêm ta sẽ dò đường truy dấu làm ăn, mấy hôm nay Lục Kiêu hãy dẫn Đại Ngốc đi mua sắm hàng hóa, che mắt mọi người”.

Phàn Cảnh Vân lên tiếng đồng ý trước, chỉ còn chờ Lục Kiêu nói chuyện. Quả nhiên, liền thấy Lục Kiêu nhíu mày, nói: “Ban đêm ta đi với nàng”.

Thần Niên nhìn hắn, liền nói: “Được”.

Đôi lông mày Lục Kiêu giờ mới giãn ra, vai thẳng tắp ngồi đó, im lặng không nói. Thần Niên lại đơn giản bàn giao thêm vài câu rồi bảo Phàn Cảnh Vân trở về phòng, giữ Lục Kiêu lại, cẩn thận quan sát hắn một lúc, bất chợt hỏi han: “Huynh bị thương?”.

Lục Kiêu giương mắt nhìn nàng, chậm lại một chút mới phủ định: “Không đâu”.

“Huynh đừng gạt ta, ta ngửi thấy mùi kim sang dược rồi”, Thần Niên nói, “Huynh cởi y phục ra cho ta xem”.

Sắc mặt Lục Kiêu chợt đỏ bừng, từ bên bàn đứng phắt dậy, nói: “Đừng làm càn, nàng nghỉ sớm đi, ta về phòng trước”. Hắn nói xong liền xoay người đi ra ngoài, ngờ đâu Thần Niên lại đánh lén từ phía sau, thò tay kéo cổ áo hắn. Lục Kiêu cả kinh, theo bản năng xoay người lại, duỗi tay ra chắn Thần Niên, không ngờ chiêu này của Thần Niên chỉ là hư chiêu, cổ tay vụt một cái lướt qua người hắn, hướng thẳng về vạt áo hắn.

Hai người ngươi tới ta lui, trong chớp mắt đã đánh mấy chiêu, nhưng luận về mánh lới, Lục Kiêu không phải đối thủ của Thần Niên, hắn lại không thể dùng lực mạnh với nàng, bất giác bị bức ép có phần chật vật, không nhịn được nhỏ tiếng quát: “Tạ Thần Niên, nàng đừng nghịch!”.

Lời còn chưa dứt, Thần Niên đã dùng hai tay mở vạt áo hắn, kéo sang hai bên, lộ ra vải bông màu trắng băng kín bên trong. Cả hai đều sững người, mùi kim sang dược trộn lẫn mùi máu tỏa đến trước mặt, Thần Niên ngơ ngác nhìn một lúc rồi mới ngước mắt nhìn Lục Kiêu, lạnh lùng hỏi: “Sao lại bị thương?”.

Lục Kiêu ra vẻ không thèm để ý, vỗ nhẹ tay Thần Niên, nói: “Không sao đâu, vài vết thương ngoài da, ta gặp bạn cũ, luận bàn chút võ công, không cẩn thận bị thương”.

Thần Niên lại cười khẩy, nói: “Không nói? Được, ta tự mình cởi ra xem!”.

Nói xong nàng liền đưa tay lần mối buộc của băng vải, dọa Lục Kiêu sợ hãi vội ấn chặt tay nàng, nói: “Đừng, ta nói”.

Thần Niên giờ mới dừng tay, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Kiêu nhếch môi nhìn nàng, thì thào: “Tự mình vạch”.

Thần Niên nhìn hắn chăm chú, lại hỏi: “Bao nhiêu đao?”. Giọng nàng nguội lạnh mà gay gắt, không nghe thấy câu trả lời của Lục Kiêu, lại lớn tiếng hỏi lại, “Bao nhiêu đao? Nói, huynh tự vạch lên người bao nhiêu đao?”.

“Sáu đao.” Lục Kiêu đáp.

Mắt Thần Niên lập tức đỏ hoe, Lục Kiêu chỉ cảm thấy trái tim giống như thắt lại đầy đau đớn, liền nhếch miệng cười, nhẹ nhàng nói: “Thân phận của người không tầm thường, nàng lại hạ nhục người như vậy, cuối cùng ta đành phải xuống nước với người”.

Thần Niên không nói, chỉ ra sức mím môi.

Lục Kiêu rút vạt áo trong tay nàng ra mặc lại chỉnh tề, muốn trêu nàng cho vui, cố ý vui đùa bảo: “Cũng may mà nàng chỉ viết có hai chữ, nếu viết nhiều thêm vài chữ nữa, việc này chắc hết cách mất”.

Thần Niên rũ mắt xuống, bất ngờ không đầu không cuối nói: “Lục Kiêu, ta là Tạ Thần Niên, ta chỉ là thủ lĩnh sơn tặc của núi Thái Hành – Tạ Thần Niên”.

Lục Kiêu im lặng nàng, đáp: “Tạ Thần Niên, ta biết”.

Thần Niên nghe vậy hơi hếch cằm lên, đôi mắt dù còn hoe hoe nhưng cũng mặt mày giãn ra cười nói với hắn: “Vậy là tốt rồi”.

Thấy nàng như thế, trong lòng Lục Kiêu mới sáng sủa lên, khựng lại rồi hỏi: “Nàng định ban đêm đi do thám phủ thủ thành lúc nào? Ta đi cùng nàng”.

Trên người hắn mang thương tích, Thần Niên đương nhiên không chịu để hắn tiếp tục mạo hiểm theo mình, bèn nói: “Việc này không vội, phải chờ tin tức của Phàn đại ca trước đã, thể nào cũng phải mất dăm ba hôm, huynh cứ yên tâm dưỡng thương trước”.

Nào ngờ không quá hai ngày, Phàn Cảnh Vân đã tìm hiểu được rất nhiều tin tức trở về, không những lần ra rõ ràng tình hình tuần phòng của thủ vệ phủ thủ thành mà còn tra được cả số lượng đại khái của chỗ bạc quan kia nữa.

“Trong quá khứ, bất kể Tuyên Châu che đậy ra sao, bề ngoài vẫn phải nghe theo ý chỉ triều đình, hằng năm cũng sẽ nộp bạc thuế cho Thịnh Đô. Nhưng từ khi Giang Bắc đánh giặc, Tuyên Châu liền lấy cớ đường sá bất ổn, ngừng đóng bạc thuế.” Phàn Cảnh Vân nói tỉ mỉ, lại móc ra bản đồ phủ thủ thành không biết bói đâu ra cho Thần Niên xem, chỉ vào một nơi ở giữa nói: “Nghe nói có số lượng bạc không nhỏ đặt ở đây, nhưng trông coi cũng hết sức chặt chẽ”.

Thần Niên nhìn Phàn Cảnh Vân cười, nói: “Phàn đại ca thật bản lĩnh, ở trong sơn trại của chúng ta quả thật cũng coi như là nhân tài mà không có đất dụng võ rồi”.

Phàn Cảnh Vân không biết nàng đang khen thật hay khen vờ, đành phải đúng mực đáp: “Đại đương gia quá khen”.

Thần Niên cúi đầu nhìn bản vẽ, im lặng suy xét một lát, do dự nói: “Còn phải do thám kĩ càng một phen, ta thấy việc này không đơn giản vậy đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.