Bách Khoa Yêu Thương

Chương 2




“Có nhiều đồ tốt? Nhưng nghe ngữ khí của đạo hữu thì có vẻ như giao dịch hội này tiềm ẩn nguy hiểm a?” Ám giao dịch hội Diệp Khôn cũng đã nghe qua, nhưng ngữ khí của Cổ Thiếu Thu đột nhiên thay đổi, hắn cảm thấy như có điều gì đó nghi hoặc hỏi.

“Vạn đạo hữu đúng là tinh tường, quả thật ám giao dịch hội này có chút vấn đề, nó khác hoàn toàn với những ám giao dịch hội khác, chính vì vậy sẽ có nguy hiểm tiềm ẩn ở bên trong đó.” Cổ Thiếu Thu nghe vậy cũng không tỏ ra gì là ngạc nhiên, ngược lại vẻ mặt giãn ra cười nói.

“Chuyện này là như thế nào? Mong đạo hữu chỉ giáo?” Diệp Khôn nhíu mày, hơi suy nghĩ một chút nói.

“Là như này, do ám giao dịch hội được tổ chức tại một nơi đặc thù, vì thế những người tới đây tham gia giao dịch không có cách nào để che giấu thân phận, cho nên rất nguy hiểm, thường thì chỉ có những người có thực lực hoặc là có chỗ dựa mới dám tiến vào tham gia. Tất nhiên, nếu chỉ vào đó để tham gia cho biết để mở rộng tầm mắt nhưng không bộc lộ tài phú ra ngoài thì sẽ vô sự đấy.” Đứng một bên từ nãy đến giờ không nói chuyện, đột nhiên Cổ Tiểu Nguyệt chen vào lên tiếng.

“Ồ? Lại có thể loại này, một địa phương không an toàn như vậy mà những người tới tham gia giao dịch không có ý kiến gì sao? Hơn nữa, nếu đã không thể che giấu thân phận của mình như vậy, ắt hẳn sẽ có bảo kê a?” Nghe Cổ Tiểu Nguyệt nói xong, Diệp Khôn quá bất ngờ lên tiếng hỏi.

Mặc dù hắn chưa bao giờ tham gia ám giao dịch hội, thế nhưng hắn đọc qua trên điển tịch cũng khá nhiều rồi nên biết một chút về nó. Thường thì tất cả những giao dịch hội không phân biệt ám hay là minh, đều có phương pháp đặc thù để che giấu thân phận của người tham gia, đây cũng là để an toàn cho người bán và người mua.

Ám giao dịch hội như Cổ Tiểu Nguyệt nói, đây đúng là lần đầu tiên hắn được nghe thấy, xem ra kỳ chân dị sự ở tu tiên giới hắn cần phải có thêm khá nhiều thời gian để hiểu biết hơn.

"Vạn đạo hữu nói không sai, chẳng hiểu tại sao bọn họ lại chọn địa phương như vậy làm địa điểm để mở giao dịch hội, thế nhưng nó đã có tiền lệ bất di bất dịch rồi, cách duy nhất để có thể mua bán ở đó một cách an toàn chính là thuê một đội bảo kê, bảo hộ cho bản thân mình cho tới khi rời khỏi đó." Cổ Tiểu Nguyệt lên tiếng giải thích cho Diệp Khôn hiểu.

"Ra là vậy, nhưng nếu thuê bảo kê cho tới khi rời khỏi giao dịch hội thì có vẻ không ổn a, với lại không biết thế lực nào chống lưng cho ám giao dịch hội này?" Diệp Khôn tỏ vẻ đã hiểu, nhưng hơi suy nghĩ một chặp, hắn liền đưa ra ý nghi ngờ của mình.

"Đạo hữu nói cũng có lý, nhưng tu tiên giới cầu phú quý trong nguy hiểm, chỉ cần lưu ý cẩn thận một chút là không có vấn đề gì cả. Còn về thế lực chống lưng cho ám giao dịch hội thì cho tới bây giờ không một ai biết được." Cổ Tiểu Nguyệt khẽ đưa tay vuốt tóc nói.

"Ân, nếu đã như vậy thì tại hạ sẽ đi cùng nhị vị một chuyến, dù sao thì ta cũng đang có việc tới Tinh Nguyên Thành." Diệp Khôn nhìn vẻ mặt của hai người âm thầm tự đánh giá, một lúc sau, hắn liền lên tiếng nói.

"À phải rồi, tại hạ vẫn còn một điểm nghi hoặc xin được thỉnh giáo với hai vị." Đột nhiên Diệp Khôn như nhớ tới điều gì vội lên tiếng.

"A! Còn có vấn đề gì, Vạn đạo hữu xin cứ nói." Cổ Thiếu Thu hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình ổn lại thản nhiên hỏi.

"Cũng không có gì, tại hạ chỉ hơi hiếu kỳ với hai thanh Cổ Kiếm trên lưng của hai vị thôi. Theo như tại hạ được biết thì Cổ Kiếm của các vị không thể thu vào bên trong túi trữ vật được, như vậy thì người khác chỉ cần liếc nhìn qua cũng đủ để biết thân phận của hai vị rồi, nếu thế thì còn gì là bí mật nữa." Diệp Khôn nhìn vẻ mặt của Cổ Thiếu Thu thấy y không có biểu hiện gì khác thường, ý nghĩ trong đầu hắn loé lên, liền nói.

“À, thì ra là việc này. Đạo hữu xem !” Tưởng Diệp Khôn còn có vấn đề gì nghiêm trọng muốn hỏi thêm, nhưng khi nghe thấy hắn hỏi về việc liên quan tới pháp khí của mình thì Cổ Thiếu Thu hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười thản nhiên nói.

Dứt lời, chỉ thấy Cổ Thiếu Thu khẽ lật tay một cái, ngay lập tức trong lòng bàn tay của y liền xuất hiện một tấm phù lục màu tử ngọc nhìn rất tinh xảo và đẹp mắt.

Không thấy Cổ Thiếu Thu có động tác gì khác, ngay khi tấm phù lục vừa mới xuất hiện liền chớp lên một cái rồi biến mất ngay lập tức.

Ngay sau đó, phía trên đốc Cổ Kiếm ở phía sau Cổ Thiếu Thu tử quang lóa lên, tấm phù lục đó đã được dán lên trên đó.

Kế đó, tấm phù lục đột nhiên lóe lên tự động bốc cháy rồi tiêu tan vào không khí không thấy đâu nữa, theo sau đó, Cổ Kiếm và vỏ bọc của nó ở trên lưng Cổ Thiếu Thu cũng đã biến mất không thấy đâu nữa, dường như nó đã cùng với tấm phù lục kia tan thành mây khói vậy.

Diễn biến xảy ra rất nhanh, nhưng nhờ vào thần thức của mình Diệp Khôn cũng đã chứng kiến toàn bộ sự việc này. Hắn rất kinh ngạc, sau đó liền đem thần thức của mình đảo qua đảo lại trên người của Cổ Thiếu Thu vài lần xem thế nào.

Ngay lập tức, vẻ mặt Diệp Khôn thoáng hiện lên một vẻ kinh ngạc đến khó tin. Thần thức của hắn không thể phát hiện ra được Cổ Kiếm của Cổ Thiếu Thu đâu cả, nó đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.

“Thế nào, Vạn đạo hữu! Có phải đạo hữu không thể nào cảm ứng được pháp khí của tại hạ không ?” Nhìn vẻ mặt của Diệp Khôn, Cổ Thiếu Thu tự tiếu phi tiếu nói.

“Cái này…đúng là tại hạ không thể cảm ứng được nó, nhưng chắc chắn nó vẫn còn ở trên lưng của đạo hữu a.” Diệp Khôn thu lại thần thức của mình, sau đó hít vào một hơi thật sâu, lấy lại vẻ mặt bình tĩnh nói.

“Đúng vậy! Nó vẫn còn ở trên người tại hạ, chẳng qua là nó được ẩn dấu đi mà thôi.” Cổ Thiếu Thu nói.

“Ân! Việc này có lẽ là do tấm phù tử ngọc kia a.” Diệp Khôn nghĩ tới tấm phù lục kia nói.

“Không sai, nó là phù lục độc môn bí truyền chỉ có Cổ Kiếm Môn ta mới có, Tử Ngọc Tiêu Linh Phù.” Cổ Thiếu Thu hơi nghĩ ngợi một chút nói.

“Tử Ngọc Tiêu Linh Phù? Có lẽ chỉ có Cổ Kiếm Môn mới dùng nó thôi a.” Diệp Khôn hơi nhướng mày hỏi.

“Đúng vậy! Tử Ngọc Tiêu Linh Phù do tổ tiên Cổ Kiếm Môn sáng chế ra chủ yếu để che dấu pháp khí của bản thân khi hành tẩu ở ngoài, như vậy mới không bị người khác chú ý tới, có thể đơn giản ẩn dấu thân phận thật sự.” Cổ Tiểu Nguyệt bon chen lên tiếng.

“Ân! Tử Ngọc Tiêu Linh Phù lợi hại như vậy thảo nào thần thức của ta không thể cảm ứng được, nếu đã như vậy thì hai vị có thể dễ dàng qua mặt được những cao thủ trên Trúc Cơ rồi…” Tinh quang trong mắt Diệp Khôn đột nhiên lóe lên, sau đó tỏ vẻ lơ đễnh nói.

“Cái này là đương nhiên, nhưng tác dụng của nó vẫn còn phụ thuộc vào cảnh giới của người thi pháp sử dụng nữa, nếu đối phương hơn hẳn mình một đại cảnh giới thì không thể qua mặt được, khi đó sẽ bị khám phá ra ngay.” Thấy thái độ của Diệp Khôn thay đổi, Cỏ Thiếu Thu khẽ liếc mắt qua Cổ Tiểu Nguyệt một cái, sau đó nói.

Hai người là người từng trải, cho nên hiểu rõ ý đồ hỏi dò của Diệp Khôn, chỉ là việc này cũng không có gì là bí mật cả, cho nên Cổ Thiếu Thu mới thản nhiên nói ra cho hắn biết.

“Ồ! Thì ra là vậy!” Diệp Khôn nhìn hai người cười cười nói.

“Vạn đạo hữu, ngược lại tại hạ cũng có chút tò mò muốn thỉnh giáo đạo hữu một chút.” Cổ Thiếu Thu khẽ mỉm cười nói.

“A! Đạo hữu nói thử xem!” Diệp Khôn kinh ngạc hỏi.

“Đạo hữu là người của Vạn Kiếm Môn, cũng là một kiếm tu như bọn ta, nhưng tại sao pháp khí của đạo hữu lại không giống ta a. Theo ta biết thì pháp khí của Vạn Kiếm Môn với Cổ Kiếm Môn tương đồng với nhau, mỗi một tu sĩ đều dùng một thanh Cự Kiếm làm pháp khí, và nó cũng không thể thu vào trong túi trữ vật được đấy…” Cổ Thiếu Thu đem thần thức đảo qua người Diệp Khôn một lượt, sau đó hỏi ngược lại hắn vấn đề vừa rồi hắn đã hỏi.

“Ha ha. Đạo hữu nói đúng! Nhưng đó là những tu sĩ Trúc Cơ trở lên mới bắt đầu sử dụng Cự Kiếm như đạo hữu, còn tu sĩ Luyện Khí như chúng ta thì không cần. Đạo hữu xem, chẳng phải bên người tại hạ lúc nào cùng cầm một thanh kiếm đó sao.” Diệp Khôn nghe Cổ Thiếu Thu nói xong thì bật cười ha hả nói.

“Ha ha. Thì ra là vậy, thảo nào ta thấy đạo hữu là một tu sĩ lại đi ăn mặc rất giống với một vị kiếm khách nơi thế tục như vậy.” Nghe Diệp Khôn nói xong, Cổ Thiếu Thu cũng cười lớn nói.

“Ân! Trước kia tại hạ đã từng hành tẩu giang hồ ở nơi thế tục một khoảng thời gian, cho nên rất thích ăn mặc thế này cho có khí phách của một vị kiếm khách.” Diệp Khôn mỉm cười nói.

“Phải rồi! Tại hạ có một thỉnh cầu, không biết hai vị liệu có thể đáp ứng được không?” Đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Khôn lên tiếng hỏi.

“Cái này…còn phải xem đạo hữu muốn gì đã…” Cổ Thiếu Thu hơi bất ngờ nói.

“Tại hạ muốn mua vài tấm Tử Ngọc Tiêu Linh Phù của hai vị, không biết ý của hai vị thế nào?” Diệp Khôn đưa tay sờ sờ mũi nói.

“Đạo hữu cần Tử Ngọc Tiêu Linh Phù?” Cổ Tiểu Nguyệt và Cổ Thiếu Thu đưa mắt nhìn nhau sau đó nói.

“Đúng vậy, Vạn Kiếm Môn không có loại phù lục huyền diệu như vậy để che dấu pháp khí, cho nên tại hạ muốn có vài cái để dùng cho sau này.” Diệp Khôn thản nhiên nói.

“Ài, Tử Ngọc Tiêu Linh Phù mặc dù là độc môn bí truyền, nhưng tác dụng của nó cũng chỉ là che dấu pháp khí mà thôi, để lại cho đạo hữu một vài tấm thiết nghĩ cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ đáng tiếc…” Cổ Thiếu Thu thở dài một tiếng nói.

“Không lẽ hai vị không còn thừa tấm nào?” Không đợi cho Cổ Thiếu Thu nói hết câu, Diệp Khôn vội lên tiếng cắt lời.

“Vạn đạo hữu nói không sai, thực tế thì mỗi một đệ tử của bổn môn chỉ có một tấm mà thôi, bởi lẽ luyện chế loại phù lục này không hề đơn giản, không cần đề cập đến nguyên liệu dùng để luyện chế nó đều là tài liệu chân quý ra, thì người luyện chế bắt buộc phải đạt tới tu vi tối thiểu phải là Kết Đan Kỳ mới có thể luyện chế ra được.” Cổ Thiếu Thu nói.

“Hả? Tử Ngọc Tiêu Linh Phù này lại khó luyện như vậy sao? Mà mỗi người chỉ có một tấm, không lẽ loại phù lục này có thể dùng vĩnh viễn không bị tiêu hao?” Diệp Khôn nghe Cổ Thiếu Thu nói xong thì tỏ ra quá kinh ngạc hỏi, nhưng rõ ràng trên khuôn mặt của hắn biểu hiện rõ vẻ hơi nghi ngờ.

Ban đầu thấy tác dụng của Tử Ngọc Tiêu Linh Phù, Diệp Khôn rất muốn có một vài tấm để sử dụng nên mới đưa ra đề nghị muốn mua lại của hai huynh muội Cổ Thiếu Thu, nhưng hắn không nghĩ tới kết quả lại thành ra như vậy, thật không ngờ Tử Ngọc Tiêu Linh Phù mỗi người chỉ có một tấm, hơn nữa điều kiện để luyện chế ra nó không hề đơn giản chút nào.

“Tử Ngọc Tiêu Linh Phù là loại phù tiêu hao, nhưng nó có thể dùng được một ngàn lần, tới lúc đó bọn ta lại được trưởng bối ban cho mỗi người một tấm khác.” Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy Diệp Khôn có vẻ hơi nghi ngờ, nàng vội lên tiếng giải thích qua.

“Hóa ra là thế, thật đáng tiếc.” Diệp Không nghe vậy thì không nói thêm được điều gì nữa, cuối cùng đành tỏ vẻ nuối tiếc cho qua.

Tiêp đó, ba người nói chuyện qua lại vài câu rồi lập tức hoá thành ba đạo độn quang phá không bay đi.


Ba người vừa đi không được bao lâu, đột nhiên từ phía xa xa có ba đạo độn quang khác gào thét bay tới.

Ba đạo độn quang khi bay tới chỗ ba người bọn Diệp Khôn vừa đứng thì đột ngột dừng lại, sau khi quay tít một vòng trên không thì đứng yên lại lơ lửng trên không, hào quang thu lại, liền xuất hiện ba bóng người hai nam, một nữ.

Một lão giả ước chừng sáu mươi tuổi, khuôn mặt phúc hậu, bộ dạng tiên phong đạo cốt, linh áp trên người lão toả ra như có như không, nhưng sâu trong hai mắt lão luôn ẩn ẩn những tia sát khí rất kinh người.

Bên cạnh lão là một thiếu niên còn khá trẻ tuổi, nhìn bề ngoài của thiếu niên này ước chừng khoảng mười năm mười sáu tuổi mà thôi, dung mạo của y không có gì đặc biệt cho lắm, nhưng linh áp trên người tỏa ra lại là một cao thủ Trúc Cơ Kỳ.

Thiếu nữ còn lại dung mạo khả ái, ước chừng khoảng mười tám tuổi, nàng này tu vi cũng đã đạt tới Trúc Cơ Kỳ, nhưng từ linh áp trên người nàng cho thấy nàng ta cũng vừa mới tiến giai mà thôi.

“Sư thúc, tại sao lại dừng lại ở chỗ này, không lẽ thúc phát hiện ra điều gì sao?” Đem thần thức thả ra quan sát xung quanh một lượt, thiếu niên hơi nhíu mày hướng lão giả cung kính hỏi.

Nghe thiếu niên hỏi, nhưng lão giả không lên tiếng trả lời, thay vào đó lão khẽ vẩy tay về phía trước một cái.

Ngay lập tức, một đạo linh quang từ bên trong ống tay áo của lão bắn ra rồi rơi vào khoảng không biến mất không thấy đâu nữa. 

Cùng lúc đó, lão giả nhắm hai mắt lại, đồng thời đem thần thức của mình ra dường như cảm thụ tất cả khoảng không xung quanh lão vậy.

Một lúc sau, đột nhiên lão giả mở trừng mắt ra, trên mặt lão không biết từ lúc nào xuất hiện vẻ cổ quái lẫn đến nỗi kinh ngạc cùng với khó tin.

“Di, khí tức của Kiếm Tu. Thật không ngờ ở chỗ này lại xuất hiện Kiếm Tu?” Lão giả chớp mắt vài cái, sau đó kinh ngạc nói ra một câu.

“Kiếm Tu?”
“Kiếm Tu?”

Vừa nghe lão giả nói xong, thiếu niên và thiếu nữa bốn mắt nhìn nhau đồng thời lên tiếng với vẻ mặt so với lão giả không khác biệt là mấy, xem ra ba người này đều biết về Kiếm Tu cho nên mới có biểu hiện ra ngoài như vậy.

“Sư thúc, ngài nói là ở chỗ này mới vừa rồi có tu sĩ Kiếm Tu xuất hiện? ” Thiếu nữa lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, sau đó hướng lão giả cung kính hỏi.

“Không sai! Đúng là có tu sĩ Kiếm Tu xuất hiện ở đây, nếu ta đoán không sai thì là người của Cổ Kiếm Môn rồi. Xem ra lời đồn Cổ Kiếm Môn vẫn còn tồn tại là thật, xem ra ngày bọn họ phục hưng cũng sắp tới rồi.” Lão giả lấy lại vẻ mặt bình thường, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra vẻ đăm chiêu chậm rãi nói.

“Sư thúc, Cổ Kiếm Môn năm xưa là kẻ thù của Lạc Hồng Cốc chúng ta, nếu bọn họ thật sự phục hưng thì liệu có thể uy hiếp tới chúng ta không?” Thiếu niên nghe lão giả nói Cổ Kiếm Môn rất có thể sắp phục hưng lại môn phái, trong lòng y đột nhiên có cảm giác lo lắng hỏi.

“Ha ha. Ở thời thượng cổ, Cổ Kiếm Môn và Lạc Hồng Cốc chúng ta đối địch với nhau, bọn họ đã suy tàn, lúc này cũng chỉ như trồi non chớm nhú mà thôi, làm sao có thể uy hiếp tới chúng ta được.” Lão giả cười lớn nói.

“Vâng! Sư thúc nói cũng phải, thực lực bổn cốc mặc dù hiện tại đã rớt xuống hàng tam lưu, nhưng cũng không phải sợ một môn phái như vậy, hơn nữa đó là ân oán của đời trước, không liên quang gì tới chúng ta, là đệ tử đã quá lo xa rồi.” Thiếu niên đồng tình với lão giả vội nói.

“Ân! Tuy là vậy, nhưng chúng ta vẫn lên lưu ý tới hành tung của bọn họ một chút, cẩn thận đề phòng vẫn hơn. Nếu người của Cổ Kiếm Môn đã xuất hiện ở chỗ này, xem ra bọn họ tới cũng là giao dịch hội lần này mà thôi.” Lão giả trầm mặc một lúc nói.

“Được rồi! Giao dịch hội cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta tới Tinh Nguyên Thành nghỉ ngơi một chút đã.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.