Bách Khoa Yêu Thương

Chương 1




- Mặt khác tôi còn chuẩn bị công bố thành tích khảo hạch và danh sách các vị lãnh đạo chủ yếu của thành phố khảo hạch ra bên ngoài, tiến hành dán thông báo công bố ở khắp các thành phố trong tỉnh, nhiệm vụ này phải được hoàn thành trong hai ngày.

Ban thưởng, dán thông báo công bố, hai tin tức này làm cho đám người ngồi bên dứoi không khỏi ngẩng đầu lên. Đám người ngồi đây không phải là kẻ ngốc, bọn họ nghe thấy lời nói của Vương Tử Quân, biết rõ Vương Tử Quân đang muốn làm gì.

Tuy bọn họ là những người đứng chung một trận tuyến, thế nhưng nếu những thành tích kia được cho lên báo, cán bộ lãnh đạo thành phố được cho vào hàng ngũ hậu bị, như vậy sẽ làm cho lòng người lạnh lẽo.

Dù sao thì tỉnh ủy cũng có nhiều chức vị, các vị bí thư thị ủy cạnh tranh với nhau rất mạnh mẽ nhưng có người đi trước có người đi sau, căn bản cũng có thứ tự.

Lúc này Vương Tử Quân lên tiếng làm cho những gì mà đám người bên dưới vất vả làm ra không còn tác dụng. Căn cứ vào kết quả khảo hạch lần này, đó là ai cho ra thành tích tốt cũng không dùng làm gì cả, thế nhưng lúc này lại khác, những kẻ cho ra báo cáo quá tốt lại có cơ hội cực kỳ tốt để tiến lên.

Mặc dù đám người bên dưới cảm thấy biện pháp của Vương Tử Quân là cực kỳ không tốt, thế nhưng lúc này không ai không suy nghĩ, chỉ sợ chỉ có vài vị lãnh đạo được tiến lên như diều gặp gió mà thôi, tất nhiên tiến lên cũng là vì cho ra một báo cáo gạt người.

Sự kiện tiếp tục phát triển sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác ghen ghét, dù là thể xác hay tinh thần cũng bị ảnh hưởng. Thế là cuối cùng sẽ có vài thông tin bị rò rỉ ra, cuối cùng vài thành phố đứng đầu sẽ bị người ta cùng nhau công kích.

Lưu Giang Đào tuy đã nghĩ đến kết quả cuối cùng thế nhưng tay chân vẫn lạnh như băng, hắn căn bản mình không có biện pháp nào với kết quả này. Nhâm tâm chính là thứ khó đánh giá nhất, tuy nhiều người biết rõ nhiều chuyện khơi ra là sẽ chết, thế nưhng bọn họ không nhịn được phải kéo nhau chết chùm.

- Đồng thời tỉnh ủy sẽ tiến hành ban thưởng các trưởng phòng tổ chức các thành phố có thành tích tốt nhất, tuy bây giờ không cho ra hứa hẹn gì, thế nhưng sau này đến tiến hành điều chỉnh nhân sự, những đồng chí này sẽ có đặc quyền được đề cử ưu tiên.

...

Lưu Giang Đào đi ra khỏi phòng họp mà không khỏi choáng váng mặt mày, dù sao thì những gì Vương Tử Quân nói ra khỏi miệng căn bản phá vỡ tất cả tính toán nguyên bản của hắn. Hắn cảm thấy Vương Tử Quân một là lùi bước, hai là tức giận lên tiếng với xu thế vây công của mọi người, thế nhưng hắn lại không ngờ Vương Tử Quân cười ha hả tiếp nhận kết quả kia.

Bây giờ Vương Tử Quân tiến hành ban thưởng các thành phố có thành tích vĩ đại, ví dụ như thành phố Lộc Hồ, nhân số cán bộ vĩ đại đã vượt qua ba mươi lăm phần trăm.

- Trưởng phòng Lưu, nhìn lãnh đạo của chúng ta kìa, hì hì... Lật Hiển Tinh đi đến bên cạnh Lưu Giang Đào, hắn nở nụ cười khổ sở nói.

Lưu Giang Đào biết Lật Hiển Tinh cười khổ vì cái gì, rõ ràng Lật Hiển Tinh cũng hiểu Vương Tử Quân muốn làm gì. Nhưng biết là một chuyện, có thể xử lý tốt làm cho người ta không ghen ghét hay không lại là chuyện khác, dù sao thì nhân tâm cũng là cực kỳ ích kỷ.

Cho dù Lưu Giang Đào và Lật Hiển Tinh có nhịn được thì người khác sẽ thế nào? Đám cán bộ cấp phó sở ở các thành phố còn lại sẽ tình nguyện nhìn vị trí vốn thuộc về mình thế nhưng vì một cái thành tích lừa gạt mà nhường cho người khác sao?

Người nào cũng vì lợi ích của mình, dù đám người kia biết rõ có cạm bẫy vẫn tình nguyện chạy đến. Cho dù bọn họ bị bẫy rập đánh cho đầu rơi máu chảy, thế nhưng bọn họ cũng không chịu ném quyền lợi của mình cho người khác.

Khi hai người Lật Hiển Tinh và Lưu Giang Đào đang cảm khái, đột nhiên thấy hai nhân viên công tác đi dán thông báo. Lưu Giang Đào nhìn mà cảm thấy không thoải mái, tuy hắn sớm biết được kết quả, thế nhưng khi thấy vị trí của thành phố Đông Hồng là thứ hai từ dưới lên, thế là không khỏi cảm thấy nóng mặt.

Dù tất cả mọi người đều biết đây là cái gì, thế nhưng lại không khỏi cảm thấy nóng mặt, cảm thấy bị thương. Thành phố Đông Hồng là tỉnh thành, yêu cầu cực kỳ cao ở phương diện xử lý công và ý thức của cán bộ, tuy chưa thể nói là có vị trí đứng đầu, thế nhưng cũng không nên quá rơi rớt về phía sau.

Nếu như chỉ là mọi người thầm hiểu về kết quả khảo hạch lần này, Lưu Giang Đào cũng không quan tâm. Nhưng Vương Tử Quân lại trực tiếp liên hệ thành tích lần này với phương diện đề cử cán bộ, thế nên áp lực của Lưu Giang Đào là cực kỳ lớn.

Trước đây cán bộ thành phố Đông Hồng căn bản dễ được tiến lên, vì dù soa thì bọn họ cũng là người ở gần ủy ban nhân dân tỉnh và tỉnh ủy, dù ai làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy cũng nên quan tâm đến thành phố tỉnh thành hơn một chút. Nhưng bây giờ thì khác, Vương Tử Quân ban thưởng theo kết quả khảo hạch, làm cho nhiều lãnh đạo nói không nên lời.

Người nào không biết kết quả này là bọn họ liên hợp ra tay, nhưng ai tình nguyện làm rõ vấn đề này?

Vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tương lai của cán bộ trong địa phương mình, điều này làm cho Lưu Giang Đào cảm thấy đau cả đầu.

Khi Lưu Giang Đào cảm thấy khó hiểu thì bên cạnh có người thở gấp, hắn quay lại nhìn, người kia không ai xa lạ, chính là trưởng phòng tổ chức Trình Diệu Ấn của thành phố Lộc Hồ có thành tích cao nhất. Đầu Trình Diệu Ấn vốn có chút ít tóc, bây giờ nhìn qua càng trống hoang trống hoác.

- Anh Trình, lần này chúc mừng anh. Lưu Giang Đào biết những lời này dễ làm tổn thương hòa khí giữa hai bên, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được dùng giọng ghen ghét nói.

Trình Diệu Ấn lại liếm liếm môi: - Trưởng phòng Lưu, có gì tốt mà chúc mừng, thành phố chúng tôi là chim đầu đàn của sự kiện này, chỉ sợ sẽ hỏng việc.

Lưu Giang Đào biết Trình Diệu Ấn nói sự thật, hắn vốn có tâm lý thỏ khóc cáo, bây giờ nhanh chóng vỗ vai Trình Diệu Ấn rồi nói lời an ủi: - Sẽ không có chuyện gì.

Thật ra ngay cả Lưu Giang Đào cũng không tin lời nói của mình, vừa rồi mình nhịn không được còn mỉa mai Trình Diệu Ấn, đừng nói là những người khác.

Phải biết rằng cản người khác tiên lên là thâm cừu đại hận, tuy nhiều người thầm hiểu nhưng sự việc diễn ra thì cực kỳ khó chiuj.

Mọi người thầm nói to nhỏ với nhau, Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp, hắn nhìn thoáng qua bên này, sau đó đi về phía phòng làm việc của mình.

Lưu Giang Đào nhìn hình bóng Vương Tử Quân bỏ đi, hắn không khỏi thầm nghĩ không phải những thứ này do Vương Tử Quân tạo ra đấy chứ? Nếu không với thủ đoạn của Vương Tử Quân, sao lại để cho các thành phố tạo ra cục diện như thế này được?

Khi Lưu Giang Đào đang thầm suy đoán thì Vương Tử Quân gọi Long Điền Hỉ vào phòng làm việc của mình, hắn nói: - Lúc này đang đề cử nhân tuyển cho vị trí giám đốc sở giao thông công chánh, ý của tôi là phải căn cứ vào thành tích khảo hạch của các thành phố, ưu tiên cho thành phố nào đi đầu, như vậy cũng cổ vũ các thành phố tiên tiến, thúc giục mọi người làm tốt công tác của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.