[Bách Hợp/GL] Hiệp Khách Hành

Chương 79: Chương 79




“Dương Dương, rút lui!”

Ngay khi tôi còn đang thán phục không thôi thì đột nhiên Giao tiên lên tiếng.

Tôi lại càng thấy căng thẳng, có chút khiếp sợ nhìn Giao tiên.

Lúc này Giao tiên đem toàn thân đứng ở cửa hang, chặn lại hoàn toàn cửa hang, tay còn đang bấm thật chặt trên mặt đất giống như đang giằng co với thứ gì đó trong động.

“Sao vậy, trong động này có cái gì?” Tôi vội kêu lên.

Bây giờ thi thể thiếu nữ trong động là biện pháp duy nhất để tôi có thể cứu Đường Dũng, nếu như nơi này cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Đường Dũng chẳng phải sẽ gặp chuyện xấu sao?

Tôi sẽ phải lấy cái gì để đối kháng với Yêu Thần?

“Quỷ yêu, mỗi một đồng tiền kia là ứng với một con quỷ yêu, dưới này ít nhất có hơn ba trăm con quỷ yêu. Ngươi hãy rút lui trước, đi tới thôn bên cạnh tìm mấy đồng tiền cổ, càng cổ càng tốt. Bây giờ ta còn có thể chịu đựng được, ngươi đi nhanh về nhanh, nếu quả thực không tìm được tiền cổ thì hãy mang theo đồng 5 đồng được chế tạo bằng đồng thau tới đây!” Giao tiên vội kêu lên.

Vừa nói ông ta vừa dùng mắt liên tục ra hiệu bảo tôi đừng chần chờ mà hãy đi nhanh lên.

Tôi nhận ra tình huống khẩn cấp, lập tức cũng không để ý Giao tiên có thật là có thể chống đỡ hay không, xoay người chạy như điên vào trong thôn.

Thôn này tôi đã từng tới một lần, bây giờ lại tơi cũng coi như quen đường quen nẻo, trực tiếp chạy đến nhà người lần trước đã đưa chúng tôi tới đây là lão cửu, hỏi ông ta có tiền cổ đại hay tiền đồng ở đây không.

“Ai? Cô là…” Một năm không thấy, bây giờ lão Cửu thấy tôi liền sửng sốt một chút, có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra tôi là ai.

Tôi không có thời gian để giải thích với lão Cửu, vội kêu lên: “Ông đừng để ý tôi là ai, bây giờ trong cổ mộ ngoài thôn  xảy ra chuyện, nếu như không có được tiền cổ thì mọi người không chừng đều chết hết ở nơi này!”

Bệnh nặng cần thuốc đắng, tôi phải đem hậu quả rất nghiêm trọng nói ra mới có thể tìm được tiền cổ, dẫu sao mộ Võ Tắc Thiên kia đã sớm có tiếng xấu ở nơi này, tôi nói như vậy bọn họ hẳn sẽ tin tưởng.

Quả nhiên, sau khi nghe tôi nói sắc mặt lão Cửu liền cả kinh, lúc này dường như mới nhớ ra điều gì, vỗ đùi nói: “Là cô! Tôi nhớ cô rồi, cô chính là nữ sinh lần trước tới nơi này khảo sát, cô lại chưa chết? Không thể a, lần trước nhóm cô phải chết hết mới đúng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.